Chương 4

Hôm nay, trời xanh, mây trắng, gió thổi hiu hiu, chim hót líu lo… khụ khụ… lạc đề rồi…


Hôm nay trời thật đẹp, tâm trạng Tiêu Ngọc Anh cũng cực kì tốt. Vì sao? đương nhiên là vì hôm nay là ngày cô được ra viện a. Tuy ở trong bệnh viện cô được phép làm con sâu gạo, được anh hai xem như bảo bối mà nâng niu trên tay nhưng cô sắp chán ch.ết rồi nha.


Lần này xuất viện cô nhất định phải mau chóng đến xem cái tổ chức huyền thoại đó mới được. Tuy nhập vào cơ thể này mới có hai tuần nhưng mà cô phải công nhận nhân duyên của nguyên chủ thực con mẹ nó tốt. Có anh hai thương yêu không nói nhưng mà còn có một đám đồng đội coi mình là thần tượng dăm ba bữa lại chạy đến hỏi thăm một lần, còn sếp của cô cũng tức là chỉ huy tối cao của PW thì bận không đến được nhưng mà cứ thi thoảng rảnh lại gọi điện đến hỏi thăm, rồi còn các gì, chú, anh, chị, em gì gì đó trong tổ chức thì thôi khỏi nói luôn ở nước ngoài không về được nhưng ngày nào cũng gọi điện cho cô, rồi còn làm ầm lên đòi xử lý tên dám làm bảo bối của họ bị thương. Cô dám chắc cô mà không ngăn cản thì bọn họ đã đem nam chủ Âu Dương Diễm lên đoạn đầu đài rồi không chừng. Ai… mà nó đi cũng phải nói lại, nguyên chủ nhân duyên tốt như vậy mà tình duyên lại lận đận thê thảm đến không nỡ nhìn đây gọi là ông trời đố kị hồng nhan sao ( chị chắc không?!.. Mà Ngọc tỷ, tỷ cũng đủ tự kỉ nha)


“ bảo bối, em chuẩn bị xong chưa, anh làm xong thủ tục xuất viện rồi nè..” tiếng nói của Tiêu Hiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


“ Anh hai, em xong rồi chúng ta mau về nhà thôi, ở trong đây lâu quá em cũng sắp quên nhà chúng ta cí hình dạng gì rồi..” cô cầm số quần áo đã được gấp gọn gàng bỏ vào cái va li màu đen rồi nhanh chóng chạy ra cửa cầm tay anh trai lắc lắc làm nũng.


Tiêu Hiên nhìn em gái làm nũng cười sủng nịnh “em đó có còn nhỏ nữa đâu mà còn làm nũng, cũng còn không sợ mọi người chê cười đâu, sau này mà không ai thèm lấy lúc đó đừng tìm anh mà khóc”


available on google playdownload on app store


“ Em mới không sợ, không phải anh hai nói nếu không ai lấy em thì anh hai sẽ nuôi em sao, anh định nói mà không giữ lời “ cô khẽ phồng má lên nói, nhìn dáng vẻ này của cô quả thực là đáng yêu không nói nổi luôn, vào đương nhiên ông anh trai tuyệt vời của năm làm sao mà kháng cự được đây.


“ được được không ai lấy anh hai nuôi em, anh hai làm sao thất hứa với bảo bối được a..” đương nhiên là vậy rồi, tên nào muốn lấy em gái anh thì phải qua được ải của anh trước đã rồi nói tiếp.Tên anh trai tuyệt vời của năm rất không tốt bụng nghĩ thầm.


Tiêu Ngọc Anh làm sao không biết anh hai yêu dấu của cô đang nghĩ gì chứ, nhưng mà như vậy cô càng thích, đây là do anh hai yêu thương cô đó nha ( vâng chị thích nhưng mà mấy anh đảm bảo là không thích nha, một phút mặc niệm cho các anh…)
“ Anh hai, chúng ta mau về nhà thôi..”
“ ừ”


Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng biệt thự Tiêu gia, bước xuống xe là một cô gái có khuôn mặt tròn nhưng không quá bầu bĩnh, đôi mắt đen không một tia tạp chất, môi đỏ, mũi cao, làn da trắng sứ, khuôn mặt còn mang nét ngây thơ của cô gái nhỏ. Vừa yêu mị quyến rũ lại vừa thanh thuần ngây thơ, hai sắc thái đối lập vậy mà ở trên người cô gái này chúng lại không có vẻ tương phản mà còn hài hòa đến kì lạ, giống như nó vốn dĩ phải như vậy.


“ Ngọc Nhi, em mau vào nhà đi em mới xuất viện đừng nên ra gió nhiều”


“ Em biết rồi mà anh hai, em đã khỏe hẳn rồi, anh đừng lo lắng như vậy nữa, em không sao” Vâng cô gái vừa bước xuống xe chính là nữ phụ Tiêu Ngọc Anh của chúng ta, cô nhìn ngôi biệt thự này mà không khỏi kinh diễm. Cả ngôi biệt thự lấy màu trắng làm chủ đạo, rộng đến mức có thể so với một sân vận động lớn. Xung quanh ngôi biệt thự trồng rất nhiều hoa, nhìn là biết là được chăm sóc cực kì cẩn thận. Ngôi biệt thự được xây theo phong cách của các lâu đài phương Tây làm người bước vào có cảm giác cực kì tuyệt vời.


“ Em mau vào nhà đi thôi, gì mà nhìn dữ vậy đây là nhà em mà”


“ em biết rồi, tại em lâu quá không về chứ bộ” Tiêu Ngọc Anh chu môi khẽ nói, cô không thể nói cho anh biết cô không phải em gái anh mà là một linh hồn đến từ thế giới khác nhập vào chiếm giứ thể xác của em gái anh nha. Đây là bí mật mà cô muốn giữ kín đến cuối đời.


“ Tiểu thư cô đã về ạ, tiểu thư có sao không, sao lại bất cẩn đến như vậy chứ” Đi vào nhà, người đón họ là một ông chú tóc đã điểm vài sợi bạc, khuôn mặt tuy đã có vài nếp nhăn nhưng cũng không khó nhìn ra người này khi còn trẻ cũng là rất đẹp trai. Đây là quản gia của Tiêu gia Hoàng Cảnh, ông đã đi theo Tiêu gia từ khi ba mẹ cô còn sống, ông là một người cực kì trung thành, trong nguyên tác ông vì bảo vệ cho Tiêu gia mà bị các nam chủ hại ch.ết, người này đáng tin.


“ Hoàng bá bá yên tâm, con không sao, không phải là con vẫn còn lành lặn trước trước mặt bá hay sao” Tiêu Ngọc Anh cười tươi nói, cô có thể nhìn ra được người này là thực tâm quan tâm cô, hay đúng hơn là thực lòng yêu thương nguyên chủ, cô đã nói nhân duyên của nguyên chủ rất tốt mà.


Hoang quản gia nhìn thấy cô cười tươi như vậy trong làng cũng bất giác vui vẻ theo. Cha mẹ của hai anh em Tiêu gia mất sớm ông là người đã chứng kiến hai anh em họ trưởng thành, cũng đem hai người xem như con ruột của mình mà đối đãi, lần này cô bị thương ông cũng lo lắng không kém gì thiếu gia đâu.


“ không sao thì tốt, tiểu thư cô mau lên phòng nghỉ ngơi, cô mới từ bệnh viện về hẳn phải rất mệt tôi sẽ đi chuẩn bị cơm trưa, khi nào xong tôi sẽ lên gọi cô”.
“ Phải đó Ngọc Nhi, em mau lên phòng nghỉ ngơi, anh hai có chút việc bận ở công ty, giải quyết xong anh sẽ về ăn cơm chung với em” Tiêu Hiên cũng lên tiếng.


“ Được, anh hai đừng làm việc quá sức buổi trưa nhớ về ăn cơm chung, em đợi anh về.”
“ Ừ, anh đi trước đây” Tiêu Hiên nói xong quay người đi ra cửa, còn Tiêu Ngọc Anh thì ngoan ngoãn đi lên phòng nghỉ ngơi.


Tiêu Ngọc Anh mở cửa phòng ra, căn phong này phải nói là vô cùng hợp ý cô. Cũng như ngôi biệt thự, căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, chiếc cửa sổ chạy dài theo chiều rộng của căn phòng. Căn phòng rất rộng, có thể so với một ngôi nhà hạng trung. Chiếc giường màu trắng nằm ở gần cửa sổ, đầu giường có một chiếc bàn trang điểm, trên bàn bày rất nhiều mĩ phẩm cao cấp, có nhiều cái còn chưa từng được mở nắp. Một bên kia là bộ ghế sô pha màu kem cực kì mềm mại, đối diện là chiếc ti vi cỡ lớn choáng hết cả nửa bức tường.


Căn phòng có ba cánh cửa thông qua ba gian phòng khác. Một trong đó là nhà tắm, chiếc bồn tắm rộng đến mức ba Tiêu Ngọc Anh ngồi vào cũng còn thấy rộng, trên kệ gương bày rất nhiều hương liệu tắm cao cấp mà không cao cấp chắc nó cũng chả xuất hiện ở đây. Hai chiếc cửa còn lại một cài thông qua thư phòng riêng của cô, trong thư phòng bốn phía xung quanh đều là sách, thậm chí còn có bốn kệ sách được kê thêm ở ngoài, tất cả đều đựng đầy sách, nhìn vào đây không khó nhận ra nguyên chủ là một người cuồng đọc sách. Bước vào xem thì cô không khỏi ngạc nhiên , sách trên kệ phải nói là rất nhiều cũng đủ mọi thể loại từ sách khoa học đến sách kinh tế, sách y khoa, sách về máy tính còn có cả truyện ngôn tình, truyện trinh thám… thì ra nguyên chủ cũng là người thích đọc truyện nha.(aaaaaa ta ga tô ta cũng muốn có ). Giữa phòng là một chiếc bàn, trên bàn đặt hai chiếc laptop cùng một chiếc máy tính bàn. Bên cạnh đó còn có cả một cây đàn piano cùng rất nhiều loại nhạc cụ. Nhìn đến đây cô cũng không khỏi toát mồ hôi, nhiều như vậy, tên Tiêu Hiên kia cũng quá chiều em gái rồi đi, dù nguyên chủ biết chơi nhưng mà cũng không có thời gian nha, cô cũng không quên nguyên củ cơ thể này là phó chỉ huy của một tổ chức tầm cỡ thế giới nha, có thời gian đụng đến mấy thứ này…mới là lạ ấy.


Cánh cửa cuối cùng là thông qua phòng thay đồ, đồ trong căn phòng này nhiều đến mức có thể mở một tiệm bán quần áo luôn ấy chứ. Đồ trong căn phòng này từ quần áo đến giày dép đều là màu lạnh, quần áo cũng rất đàng hoàng không hở trên hở dưới, lúc trước đọc truyện, cô thấy nữ phụ xuyên qua lúc nào cũng than thở một hồi về quần áo của nguyên chủ rồi đem quần áo vứt hết đi đến trung tâm mua sắm mua đồ rồi gặp mặt nam chủ nữ chủ rồi sau đó sẽ là cãi nhau một hồi với nữ chủ và rồi gây ấn tượng với nam chủ, cô đúng là rất may mắn a, nguyên chủ của cô thực đàng hoàng. Nhưng mà ba giây sau cô biết mình sai rồi bởi vì cô thấy đống quần áo trong truyền thuyết đó nằm trong một chiếc giỏ mới mua đặt ở góc phòng. Không sao, không sao, là đồ mới mua hẳn là chưa mặc lần nào cô tự an ủi mình a. 


Bỗng đầu cô chảy xuống ba vạch hắc tuyến, đồ gợi cảm mới mua, rồi còn đống đồ trang điểm chỉ mới đụng vào trên bàn không phải là nguyên chủ đang định thay đổi hình ảnh để quyến rũ nam chủ đấy chứ, theo trí nhớ của cô kết hợp với hình tượng nữ phụ trong nguyên tác thì chắc là đúng như vậy rồi. Cô vuốt ngực, may mắn may mắn a, cũng may cô xuyên vào đúng lúc nếu không hình tượng của cô bị hủy là cái chắc rồi. Thôi không nghĩ nhiều nữa mệt a.


Thế là nữ phụ, à không nữ chính của chúng ta rất hồn nhiên quăng hết mọi thứ ra sau đầu đi tắm rồi lao lên giường ngủ một giấc không biết trời trăng gì hết.






Truyện liên quan