Chương 8: Sự sợ hãi đến tột cùng

"Cốc, cốc, cốc"" ngoài cửa vang lên tiếng gõ
""Vào đi""Lâm Nhược Linh lên tiếng
Từ bên ngoài, Diệp Vũ Hi bước vào, khuôn mặt mang theo vài tia hả hê nói""Cô gọi tôi có chuyện gì?""


Lâm Nhược Linh hai tay khép chặt đặt trên bàn""Có quà cho cô thôi"", đôi tay cô buông lỏng đặt trên bàn phím máy tính nhấn phím Enter, từ trong máy, đoạn nói chuyện vừa nãy được tua lại, mà giọng nói đó không ai khác chính là Diệp vũ Hi với Lâm Ngân Ngân, đoạn hội thoại vừa kết thúc, khuôn mặt Diệp Vũ Hi đã trắng bệch ra, miệng lẩm bẩm điều gì.


Lâm Nhược Linh ngồi bật dậy, bước về phía Diệp Vũ Hi, đôi tay nhanh như chớp đặt trên cổ Diệp Vũ Hi bóp chặt, đôi mắt khát máu, chậm rãi lên tiếng""Nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã từng cảnh cáo cô nói cô phải an phận, nay cô lại dám làm loạn. Cô nghĩ đi, tiền quy phạm hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu tôi đăng đoạn đối thoại vừa nãy lên mạng thì có phải sẽ rất thú vị không, một khi tôi thật sự làm, cô nghĩ có công ty nào sẽ nhận cô vào làm. Nếu đã trở thành một phế vật như vậy, Lâm gia còn cần cô làm gì? Họ sẽ còn che chở cho cô nữa sao? Hả?""


Từng lời, từng lời nói ra làm Diệp Vũ Hi không khỏi run sợ. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, đôi mắt khát máu, đúng, cô sợ, bây giờ cô thật sự rất sợ, rất hối hận. Không được, cô phải làm điều gì đó nếu không, nếu không tất cả mọi thứ của cô sẽ sụp đổ hoàn toàn.


""Nhược Linh....khụ....tôi....cầu xin....khụ...cô...đừng...khụ ""Diệp Vũ Hi khó khăn lên tiếng
Lâm Nhược Linh từ từ buông lỏng cổ tay, khóe môi mang theo nụ cười như không""Tôi có điều kiện""
""Điều kiện gì""
""1/4 cổ phần của Lâm Ân Thiên""


""Cái gì, không được. Cô biết mà, tôi không phải con gái ông ta, làm sao ông ta có thể cho tôi số cổ phần lớn như vậy""
""Lâm Ngân Ngân thì sao""
""Nhược Linh, cô biết mà chắc chắn là không được""


available on google playdownload on app store


""Tôi không quan tâm, đây là chuyện của cô. Hai ngày nữa, tôi muốn nghe kết quả từ cô, được rồi, cô ra ngoài đi""
""Cô"" Diệp Vũ Hi định nói nhưng lại thôi, ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng


Lâm Nhược Linh cũng không phải là không biết, bây giờ cô lấy số cổ phần đó cũng không được gì, nhưng vì có số cổ phần lớn trong tay nên Lâm Ân Thiên mới hên hoan như vậy trong Lâm thị, nếu cô có được 1/4 xem ông ta lấy gì mà hên hoan nữa.


Chuyện tiếp theo diễn ra không ngoài dự tính của cô, dự án lớn thành công thu hút hơn 4 công ty lớn đầu tư, các mẫu trang sức bán vượt mốc doanh thu hàng năm với thu hoạch hơn 14 tỷ. Hai ngày sau, Diệp Ân Linh quả nhiên đem cổ phần tới cho cô, cô cũng có chút bất ngờ nhưng cũng không quan tâm lắm, sau khi nhận cổ phần, cô chuyển tất cả cho Trần Vũ quản lý cũng coi như là cảm ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc cô vậy a~


-------------------------
Sáng sớm, căn phòng màu hồng được ánh sáng chiếu rọi khắp các ngõ ngách, trên giường, một cô thiếu nữ tóc buông xõa tự nhiên say giấc, không khí im lặng nhưng ấm áp đến lạ thường.


""Reng, reng, reng"" Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Lâm Nhược Linh tỉnh giấc, mơ hồ lấy chiếc điện thoại trên bàn nhấn phím Nghe 
""Alo""
""Tiểu thư""nếu như theo cô nhớ thì đầu dây kia chính là quản gia nhà ông nội của thân chủ, nay sao lại gọi điện cho cô, đã xảy ra chuyện gì chăng.
""Có chuyện gì""


""Ông chủ.....tối hôm qua, bệnh tim của ông chủ tái phát, ông không cho tôi nói cho cô chủ biết nhưng là..""Chưa để quản gia nói hết câu, Lâm Nhược Linh vội lên tiếng""Ông nội như thế nào rồi, hiện giờ ông đang ở đâu"", quản gia cũng nói cho cô biết ông cô hiện tại đang được điều trị tại nhà. Nghe thế cô vội vã thay quần áo, xuống lầu, phóng xe về phía nhà ông. Bây giờ cô đang rất lo lắng, nếu cô đã sống thay thân chủ thì người thân của thân chủ cũng chính là người thân của cô, ông nội nhất định không được xảy ra chuyện gì a~






Truyện liên quan