Chương 20: Quên?
T/g: Hôm qua sinh nhật mình định đăng nhưng lại thấy có chỗ cần chỉnh sửa nên hôm nay mới ra chap mới, Nguyễn Minh Thư hết nợ nhen, cũng sắp kết rùi, độc giả có câu hỏi tác giả sẽ trả lời><, thanks
----------------------------------------------------------------
""Nhược Linh, em mau dậy, nếu không là sẽ trễ đó"" Trần Vũ tay cầm chiếc chăn giật nhẹ, hối thúc
""Đừng giật chăn của em mà, em không ngủ là sẽ ch.ết đó""Cô thân cuộn tròn trong chăn, gượng nhẹ lên tiếng
""Hay lắm, hôm qua ai còn nói muốn đi ngắm bình minh hả?""
""Được rồi, được rồi, là em nói được chưa, cho em 5 phút nữa đi, 5 phút thôi, nếu không là ảnh hưởng tới mạng người, mạng người a~""Cô nhìn Trần Vũ vẻ mặt đáng thương xin xỏ
""Thôi được, 5 phút đó""Anh cuối cùng vẫn thua cô, ai lại thắng nổi vẻ mặt đáng thương đó, cô thật không biết nếu không kìm được anh có thể đã bổ nhào ôm chầm lấy cô rồi
Sau một hồi, cuối cùng cô cũng phải lếch đôi chân nhỏ ra khỏi phòng, trông cô bây giờ chẳng khác gì mèo con, thân bận chiếc váy ngắn với chiếc túi xách hồng hồng bên hông, mái tóc tự nhiên buông xõa gợn nhẹ ở phần đuôi đôi mắt to tròn chớp chớp thỉnh thoảng còn lấy tay dụi nhẹ làm nó đỏ hoe
Cô cùng Trần Vũ bước ra khỏi nhà, đến bên bãi biển. Bây giờ là 4h, bầu trời một mảnh tối om không một tia sáng len lỏi, mang đến cho người khác cảm giác sợ hãi, cô một bên dựa nhẹ đầu vào vai Trần Vũ làm chỗ tựa nhắm nhẹ con ngơi
""Vẫn còn buồn ngủ sao?""Trần Vũ quay đầu nhìn cô, bây giờ khoảng cách hay người rất gần chỉ tính bằng một gam tay
""Đúng a~""Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cũng rất nực cười, từ khi đến đây cô bắt đầu lười biếng hơn, ngủ nhiều hơn, cũng tại Trần Vũ chiều cô, đúng vậy, là tại Trần Vũ cả
""Con sâu gạo""
""Là sâu gạo thì có gì không tốt, có thể ăn ngủ, ăn ngủ chẳng lo việc gì, rất tốt a~""
""Làm gì có đạo lý như vậy?""
""Tất nhiên là có, anh thấy đó, rất tốt đó thôi""
""Được, được, rất tốt, rất tốt""Anh thật sự muốn nói "Cho dù em có như thế nào anh vẫn chăm sóc cho em" nhưng lại không thốt nên lời, cô gái trước mắt anh thật xa lạ nhưng có lẽ sự xa lạ đó lại khiến anh thích cô ấy nhiều đến như vậy, nhưng cũng chính sự xa lạ đó lại làm anh cảm thấy không thể nào nắm bắt nổi tâm trạng của cô ấy, cô ấy như thế nào?, cô ấy thích gì?tất cả mọi điều, dường như anh hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy
Đôi tay lạnh buốt của cô nhẹ nhàng truyền đến sự dịu ấm bao phủ làm tan đi sự lạnh giá xung quanh, chợt như bừng tỉnh, không khí như ngừng lại chỉ nghe được nhịp tim của hai người,ngây ngốc đến lạ thường, là tình cờ hay duyên phận, nhưng có lẽ nó không hề dành cho cô, mà chính là thân chủ, cô là có nên nói cho Trần Vũ biết cho không phải là Lâm Nhược Linh, anh ấy sẽ làm gì, chán ghét cô sao?, có lẽ một lúc nào đó cô sẽ nói ra, nhưng không phải bây giờ, cô bây giờ thật sự muốn thời gian hãy ngừng lại ở đây, cô sợ khi nói ra lại phải hối hận, đây là cảm giác gì thế này?
Cứ như vậy sự im lặng bao trùm cả không khí lúc này, vốn dĩ là định ngắm mặt trời mọc nhưng lại chợt nhận ra rằng mặt trời đang cháy rực trong trái tim ngay thời điểm này, hai con người ở đây như rút ngắn khoảng cách, gần nhau hơn