Chương 12

Cả căn phòng yên ắng vang lên giọng nói có phần chói tai làm Lâm Phương Phương giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thì thấy Liễu Thu Thu đã đứng trước mặt mình từ bao giờ. Chuyện gì đây? Thái độ này là định đánh ghen sao? Vẫn chưa đám cưới với chồng cũ cô mà bây giờ đã vội vàng muốn tỏ rõ uy phong người vợ, Liễu Thu Thu này có thật là nữ chính không vậy, sao có thể đạt đến trình độ não tàn đến mức này? Không biết Dương Kiến Bang của ả ghét nhất đàn bà có bộ dạng này hay sao? Còn chưa kịp cất lời, cô đã nghe Dương Kiến Bang ngồi bên cạnh lên tiếng, cả khuôn mặt tuấn tú chìm xuống như được ngâm dưới hồ nước lạnh.


“Anh làm gì, ở đâu, khi nào thì phải xin phép em vậy?”


Cả người Liễu Thu Thu cứng ngắc, hôm nay anh lại vì cái thứ bỏ đi như Lâm Phương Phương này mà trách cứ cô, tại sao? Đang bất mãn định lên tiếng, bất chợt nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, là dấu hiệu cho thấy anh đang cực kỳ giận dữ, cô bỗng sợ hãi, cả người khẽ run lên, giọng nói cũng ép xuống dịu một chút.


“Em không có ý đó, Kiến Bang. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã công khai mối quan hệ, anh không nên ở riêng với vợ cũ ở một nơi như thế này, sẽ gây hiểu lầm!”


Hai từ vợ cũ vừa nói ra đồng thời như một viên thuốc đánh tỉnh đầu óc ả, đúng vậy, Lâm Phương Phương kia dù sao cũng đã là quá khứ, là kẻ chiến bại dưới chân ả, người đàn bà danh chính ngôn thuận bên cạnh Dương Kiến Bang bây giờ là Liễu Thu Thu ả cơ mà, nghĩ vậy, ánh mắt Liễu Thu Thu càng thêm không cố kị nhìn thẳng Lâm Phương Phương đang yên lặng ngồi trên ghế. Tiểu thư Lâm gia thì sao? Cũng là thứ giày cũ bị anh họ vứt bỏ mà thôi, sao cô phải tiếp tục nhường nhịn cô ta chứ? Đối với thái độ này của Liễu Thu Thu, Lâm Phương Phương cũng không để trong mắt, chỉ nhàn nhạt nói.


“Chúng tôi làm gì thì tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cô trừ phi cô lấy thân phận là Dương phu nhân chạy đến chất vấn tôi. Còn về phần Dương tổng nếu anh ta thấy cần thiết phải giải thích, anh ta sẽ giải thích.”


available on google playdownload on app store


Câu trả lời ỡm ờ này thành công chọc giận Liễu Thu Thu, ánh mắt nhìn Lâm Phương Phương cũng thêm phần hung ác. Sau đó, quay sang Dương Kiến Bang làm bộ ủy khuất.


“Anh xem, em cũng chỉ là nóng lòng lo cho thanh danh của chị ấy mà thôi, sao chị ấy lại đối với em như vậy? Dù gì hai người cũng đã ly hôn rồi, đi chung với nhau như thế này cũng không tốt, anh nói có phải không?”


Ly hôn! Dương Kiến Bang anh từ ngày ly hôn với Lâm Phương Phương cho đến nay vẫn âm thầm hối hận tiếc nuối. Anh luôn không muốn nghe nhất là hai từ này. Vừa khéo hôm nay, Liễu Thu Thu hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh nhìn tới nó, quả thật là đáng ghét! Trong khi anh vẫn còn chìm trong miên man suy nghĩ, Lâm Phương Phương đã dứt khoát cầm túi xách đứng lên.


“Tôi nghĩ có lẽ hai người còn nhiều chuyện để nói với nhau đấy. Vậy chuyện phát sinh sau ly hôn nếu có gì đặc biệt tôi sẽ nói luật sư của mình liên lạc với anh. Tạm biệt!”
“Khoan đã, em đừng đi vội. Tối nay em chưa ăn chút gì cả, ngồi xuống ăn một chút rồi hãy đi, có được không?”


Nghe giọng điệu dịu dàng phát ra từ miệng anh, Liễu Thu Thu tức muốn nổ phổi, từ bao giờ anh lại dùng thái độ ôn nhu đó để đối với đồ đầu heo kia hả? Cô ta mà cũng xứng sao?
“Thôi, tôi cũng không cảm thấy đói, anh và cô ta cứ tự nhiên, tôi đi trước!”


Nói xong, Lâm Phương Phương nhanh chóng bước ra ngoài. Dương Kiến Bang đang định đứng lên ngăn cản, thì lại bị bàn tay mềm mại của Liễu Thu Thu nắm lấy kéo lại.
“Kiến Bang, anh đừng đi.”


Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Liễu Thu Thu đã tràn ngập nước mắt, Dương Kiến Bang cũng có một chút không nỡ, dù sao cũng cùng nhau thân mật suốt mấy tháng, anh cũng không thể quá tuyệt tình với cô được. Lại nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Lâm Phương Phương lúc bỏ đi, anh cũng không nắm chắc nếu anh chạy theo có thể níu kéo cô ở lại hay không.dương Kiến Bang khẽ thở dài trong lòng, đưa tay đỡ lấy Liễu Thu Thu đang nhào vào ngực anh khóc nức nở.


.....


Bước ra khỏi quán bar, gió đêm thổi trên mặt làm Lâm Phương Phương khẽ rùng mình, nhìn đồng hồ trên tay cũng chỉ hơn tám giờ tối. Tài xế đưa cô đi từ lúc trưa bây giờ ở đâu cô cũng không rõ. Đang suy nghĩ không biết sẽ về nhà bằng cách nào, bất chợt một chiếc áo choàng nam ấm áp nhẹ nhàng khoác lên vai cô, cùng giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.


“Không ngờ Phương Phương nhà chúng ta cũng có ngày đi dạo trong quán bar đấy. Ăn mặc như thế này không sợ lạnh à?”
Cô oán giận trừng mắt nhìn thẳng gương mặt tựa điêu khắc của Lâm Dật Phong.


“Không mượn anh quan tâm. Không phải Lâm tổng bận trăm công nghìn việc à? Sao lại có giờ rảnh rỗi đến đây khoác áo cho em vậy?”


Nghe giọng điệu giận dỗi của cô, Lâm Dật Phong bật cười. Rảnh rỗi? Cô quả thật biết dùng từ. Lại còn dám gọi anh là Lâm tổng chứ không thèm gọi một tiếng anh như mọi khi nữa. Có trời mới biết, sau khi nghe tài xế báo lại cô đi chung với họ Dương kia anh đã sốt ruột ra sao. Lái xe như điên chạy đến đây lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô theo Dương Kiến Bang đi vào căn phòng kia, có trời mới biết anh đã phải kiềm chế đến mức nào mới không lao tới kéo cô đi theo anh ra sao. Ngồi uống rượu mà ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa xa xa, rốt cuộc anh cũng không nhớ mình đã uống hết bao nhiêu nữa. Mãi cho đến khi cô bước ra ngoài anh mới thở phào một hơi, đi theo cô ra đây.


“Phương Phương ngoan, đừng bướng bỉnh, anh hai là thật sự bận, không phải là nói dối em. Đi, anh đưa em về nhà!”
Vừa nói, bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài vươn tới muốn nắm chặt tay cô kéo đi, không ngờ Lâm Phương Phương lại hoàn toàn không thèm để ý, làm mặt lạnh xoay người bước thẳng ra xe.


Bận? Anh định nói dối cho con nít ba tuổi nghe hả? Bận đến mức nào mà cả ngày đến cả một tin nhắn hay một cú điện thoại cũng không buồn gửi cho cô? Nếu anh muốn vạch rõ quan hệ hay cảm thấy khó xử thì cô sẽ giúp anh. Lâm Phương Phương ngồi ở ghế phụ trên xe, mặt quay về phía cửa kiếng, bực bội suy nghĩ.


Lâm Dật Phong bên cạnh vừa lái xe vừa chốc chốc nhìn sang quan sát thái độ của cô, nhưng cô gần như dùng toàn bộ thời gian nhìn ra bên ngoài, làm anh không thể đánh giá được nét biểu cảm trên mặt cô. Anh đen mặt suy nghĩ, cô như vậy là vì mới gặp họ Dương kia sao? Có phải hắn đã làm cô hồi tâm chuyển ý không? Bây giờ là cô đang hối hận đã phát sinh quan hệ với anh tối qua? Càng nghĩ Lâm Dật Phong càng cảm thấy một cỗ bực tức từ trong ngực mình như muốn xông lên đầu não, cộng thêm hơi men rượu anh vừa uống lúc nãy càng làm tâm tình thêm nóng nảy.


Suốt dọc đường cho đến khi về tới nhà, cả hai đều giữ im lặng không nói tiếng nào. Bước chân vào tới phòng khách, Lâm Phương Phương thuỷ chung vẫn là giữ im lặng cùng khuôn mặt lạnh một mạch đi lên trên phòng mình. Cô tắm rửa thay quần áo qua loa rồi sau đó tắt đèn leo lên giường trùm kín mền. Càng nghĩ đến hành động xa lánh của anh hôm nay càng cảm thấy cơn giận càng bùng cháy trong đầu. Kim đồng hồ trên tường tích tắc quay từng nhịp, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Lâm Phương Phương nằm trên giường hết xoay bên trái rồi lại bên phải, lăn qua lộn lại cũng không thể ngủ được. Cuối cùng, cô ngồi dậy định đi xuống bếp tìm một ly nước ấm. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Lâm Dật Phong một thân quần áo ngủ, tóc mới gội còn hơi ẩm ướt, nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Anh không tiếng động ngồi xuống mép giường, cặp mắt màu hổ phách gắt gao khoá chặt từng đường nét tinh xảo trên gương mặt cô. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi.


“Tại sao hôm nay em lại đi gặp Dương Kiến Bang? Em hối hận ly hôn với anh ta?”
“Em đi gặp ai cũng không liên quan đến anh. Không việc gì phải báo cáo với anh!”
Cô bướng bỉnh cãi lại. Nghe những lời này bên tai, Lâm Dật Phong giận quá hoá cười, nghiến răng nhả từng chữ.


“Em có giỏi lặp lại cho anh nghe. Lặp lại lần nữa câu em vừa nói!”
“Em nói sai sao? Anh căn bản đâu cần quan tâm em cho nên em có làm gì thì cũng không can hệ tới anh?”
“Em dám nói anh không quan tâm em? Chỉ một ngày không liên lạc em, em liền nói anh không quan tâm em? Anh đã nói anh bận…”


Không chờ Lâm Dật Phong nói xong, Lâm Phương Phương giận dữ nhìn thẳng vào mắt anh nói.
“Anh bận hay anh cố tình tránh mặt em? Đừng coi em là con nít ba tuổi dễ gạt. Anh dám làm chuyện đó với em nhưng không dám chịu trách nhiệm!”


“Không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, nhưng chúng ta là anh em ruột, vốn dĩ ngay từ lúc đó đã làm sai rồi, không thể tiếp tục sai nữa, em có hiểu không?”
Anh giận dữ nắm lấy hai vai cô gầm nhẹ. Sao cô không hiểu cho những dằn vặt khổ tâm của anh cơ chứ?


“Em không cần biết, nếu lúc này anh nói chúng ta không thể tiếp tục, anh không có ý nghĩ muốn em, vậy em đi chung với Dương Kiến Bang anh đừng ý kiến, cho dù em ngủ với anh ta cũng không liên quan đến anh!”
“Em dám…”






Truyện liên quan