Chương 17
Lâm Dật Phong vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của Lâm Phương Phương vào lòng, dịu dàng mà bá đạo lên tiếng.
“Từ nay em cách xa Dương Kiến Bang một chút. Không có việc gì thì đừng gặp mặt hắn.”
Chỉ còn hai ngày nữa là đến tiệc sinh nhật của cô, vì mối quan hệ làm ăn phức tạp, anh vẫn không tránh khỏi phải mời một số người, trong đó có Dương Kiến Bang, đến lúc đó bận rộn xoay quanh khách nhân, anh chỉ sợ sơ sểnh để gã họ Dương kia thuyết phục được con mèo nhỏ này. Lo lắng làm anh không tự chủ xiết chặt hơn vòng tay đang ôm cô làm Lâm Phương Phương trong ngực anh hơi ngọ ngoạy phản kháng.
“Phong, anh làm em đau…”
Lâm Dật Phong giật mình buông lỏng cánh tay, nhìn thấy gương mặt cô ủy khuất, ánh mắt như oán trách, anh bật cười, cúi xuống triền miên hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi chu ra của cô, thẳng đến khi cô thở gấp một tiếng mới thỏa mãn rời ra.
Nằm thêm một lúc trên giường, Lâm Dật Phong cuối cùng vẫn phải ngồi dậy. Hôm nay vì việc ghé thăm của Dương Kiến Bang nên anh phải vội vàng buông hết công việc ở công ty chạy gấp về nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ôm laptop ngồi trong phòng Lâm Phương Phương tiếp tục giải quyết những gì còn dang dở. Bữa tối cũng được anh căn dặn người giúp việc đem lên phòng cùng ăn với cô.
Trần Hiểu Lan một mình ngồi ở phòng ăn trải qua bữa tối, tâm trạng vốn không tốt từ lúc chiều, càng thêm u ám. Cảm giác ghen tị cùng bất mãn khiến cô ta như muốn nổi điên, trong lòng không ngừng nguyền rủa Lâm Phương Phương sống không được tử tế.
Dương Kiến Bang từ lúc rời khỏi Lâm gia tâm trạng cũng cực kỳ tệ, anh không về nhà mà đi thẳng đến cao ốc tập đoàn Dương thị vùi ở trong văn phòng, muốn mượn công việc phân tán đi bớt tâm trạng khó chịu mất mát trong ngực. Thẳng đến tối khuya, khi tiếng đồng hồ chỉ đúng mười một giờ cùng tiếng điện thoại trên bàn reo inh ỏi anh mới giật mình buông đống văn kiện trong tay. Chậm rãi vươn tay nhấc điện thoại lên, giọng nói ủy khuất của Liễu Thu Thu đã vang lên bên tai.
“Sao anh không nghe điện thoại của em? Em tìm kiếm anh thật cực khổ, Kiến Bang!”
Anh khẽ thở dài trong lòng, từ lúc nhận ra tình cảm của mình với Lâm Phương Phương, anh liền hạn chế gặp gỡ Liễu Thu Thu, đã gần hai tuần nay cô gọi điện cũng như đến công ty tìm, anh đều cho người viện cớ tránh mặt. Cái kiểu tối ngày đóng giả khóc lóc mềm yếu của cô ta khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Ngẫm lại quãng thời gian ở bên cô, không phải cô đòi mua cái này cái kia thì là cô than thở bản thân bị ức hϊế͙p͙ như thế nào, người khác quá đáng ra sao. Đôi lúc Dương Kiến Bang nghĩ, có phải lúc quyết định ở bên cô rồi sau đó tìm mọi cách ly hôn với Lâm Phương Phương, anh đã từng mất đi lý trí hay không. Đưa ngón tay day nhẹ huyệt thái dương, Dương Kiến Bang mệt mỏi lên tiếng trả lời.
“Dạo này anh rất bận, em đừng không hiểu chuyện như thế có được không?”
“Bận đến mức như thế nào mà một tin nhắn cũng không gửi được cho em? Có phải bận tìm cách vãn hồi với cô ta hay không?”
Liễu Thu Thu không nhắc đến Lâm Phương Phương còn đỡ, nhắc đến, vô tình vạch ra vết thương lòng anh cố che dấu làm anh thêm phẫn nộ. Dương Kiến Bang khẽ quát một tiếng.
“Anh cấm em được nhắc tới cô ấy.”
“Vì sao? Anh hối hận? Nếu như vậy sao anh lại ly hôn? Sao lại ngủ với em? Anh không thấy có lỗi với em sao?”
Liễu Thu Thu khóc lên trong điện thoại. Không hiểu sao nghe tiếng khóc của cô truyền đến, Dương Kiến Bang cảm thấy trong lòng quá nặng nề, tâm trạng chỉ muốn giải thoát. Từng câu từng chữ anh nói ra sau đó như tiếng sét đánh bên tai Liễu Thu Thu.
“Phải, anh hối hận đã ly hôn với cô ấy. Anh thật sự nghĩ chúng ta không hợp, em đừng tìm anh nữa. Tổn thất của em anh sẽ bồi thường lại thỏa đáng. Chúng ta đừng dây dưa nhau nữa!”
Đầu dây bên kia, Liễu Thu Thu nghe xong, cả người bủn rủn đứng không vững. Làm sao có thể, cô bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng vẫn thua trên tay đồ tiện nhân kia, cô không cam lòng. Mở miệng định nói thêm câu gì thì cô phát hiện Dương Kiến Bang đã gác máy từ lúc nào, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh tút tút vô cảm. Liễu Thu Thu giận dữ ném pằng một phát, chiếc điện thoại tội nghiệp văng mạnh vào góc tường vỡ tan thành từng mảnh.
.....
Tối nay là sinh nhật Lâm Phương Phương, thiên kim tập đoàn Lâm thị. Cả căn biệt thự Lâm gia giăng đèn kết hoa, từng chiếc xe một nối đuôi nhau đi vào, cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ. Trần tổng, cha của Trần Hiểu Lan, ngồi trên xe đi vào tâm trạng kích động. Con gái ông vào ở trong biệt thự Lâm gia đã gần một tháng không có gọi điện về nhà, điều đó nói lên khả năng thành công đặt được mối quan hệ với Lâm tổng rất cao, nếu vậy, ngày Trần gia của ông nước lên thuyền lên đã đến gần rồi. Chỉ nghĩ đến Lâm tổng cao cao tại thượng kia một ngày gọi ông hai tiếng cha vợ là khóe miệng Trần tổng đã muốn cười không khép lại được.
Bên trong phòng khách đã chật kín người, người giúp việc di chuyển không ngừng tiếp đồ ăn và rượu lên bàn buffet, Hà quản gia sắp xếp công việc cả người xoay như chong chóng. Cả sảnh đang ồn ào bỗng nhiên im bặt. Lâm Phương Phương trong bộ váy đuôi cá màu vàng đính pha lê ôm sát thân hình gợi cảm đang từ từ đi xuống dưới lầu. Mái tóc cô bới lên cao, một vài lọn tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng thả xuống khuôn mặt được trang điểm tự nhiên càng làm cô như một hồ yêu ma mị. Khẽ mỉm cười đến bên cạnh Lâm Dật Phong nãy giờ cũng lặng người ngắm nhìn cô không chớp mắt, Lâm Phương Phương cất tiếng.
“Cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự sinh nhật của tôi tối nay, Phương Phương rất lấy làm vinh dự. Xin cạn ly!”
Nói xong, cô giơ cao ly rượu sâm banh trong tay lên cao, cử chỉ hào phóng, phong thái sang trọng làm không ít những người đàn ông xuất hiện ở đây tối nay ngẩn ngơ. Ai nói tiểu thư Lâm gia điêu ngoa tùy hứng lại không biết cư xử, không phải lời đồn đãi luôn không đáng tin sao? Nhìn xem, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt kia, Dương tổng quả nhiên mắt không dùng được nữa rồi, bỏ qua một báu vật như vậy. Liễu Thu Thu lẫn trong đám đông trừng trừng nhìn Lâm Phương Phương không chớp mắt. Sau khi bị Dương tổng dứt khoát đoạn tuyệt, cô vốn là không cam lòng chịu thua như vậy. Không chút khó khăn bắc lên mối quan hệ với Âu Dương Phong, công tử nổi tiếng đào hoa ăn chơi, người thừa kế của Âu Dương gia, Liễu Thu Thu liền có thể quang minh chính đại đi vào bữa tiệc sinh nhật này.
Nhìn Lâm Phương Phương hạnh phúc nở nụ cười chói mắt bên kia, ánh mắt Liễu Thu Thu xẹt qua một tia hận ý. Có ai nói cho cô ta biết đây là chuyện gì không? Tiện nhân ngu dốt kia hôm nay cũng có thể lộng lẫy chói mắt đến dường ấy! Cô không cam lòng. Vì cái gì Dương Kiến Bang lại coi trọng cái thứ đồ bỏ đi này cơ chứ? Cô đã bỏ nhiều công sức như vậy mới phá tan được cuộc hôn nhân kia, vì sao đến cuối cùng cô cũng không thể trở thành Dương phu nhân được tất cả đàn bà con gái ngưỡng mộ? Vì cái gì cô ta mới sinh ra đã trở thành báu vật được nâng trên tay? Còn cô, để bước lên được vị trí ngày hôm nay lại phải trả giá nhiều như vậy? Liễu Thu Thu càng nghĩ, móng tay bất giác găm vào bàn tay càng mạnh nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Trong đầu cô lúc này chỉ tràn ngập ghen tị cùng bất mãn thật sâu!