Chương 14: Rủ uống rượu là vì có ác ý muốn chỉnh cô!
Anh ta đã trả lời như vậy thì cô yên tâm, cuối cùng An Vân Thương cũng được thở dài nhẹ nhõm, cô vui vẻ bảo Tưởng Nguyệt chờ một chút, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Lương Mạc Tư.
“Lương Mạc Tư, tối nay là sinh nhật của dì tôi, tôi thay mặt dì cảm ơn anh đã đến tham dự buổi tiệc. Nhưng hiện giờ tôi đang bận tiếp một người bạn, anh có thể đi tìm anh trai anh nói chuyện được không?”
Lương Mạc Tư nhíu mày: “Ai nói tôi tới tham dự buổi tiệc này? Tìm anh trai tôi nói chuyện? Cô cũng thật ngốc, hôm nay tôi tới là để tìm cô chơi đùa một chút.”
“Tôi nghĩ chúng ta không thân nhau đến vậy, anh nên tìm bạn của anh nói chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.” An Vân Thương thấy anh ta không muốn đến chỗ Lương Mạc Sâm, bèn gợi ý những người khác.
Nhưng tối nay Lương Mạc Tư chạy đến đây là có ác ý muốn chỉnh An Vân Thương để hả giận, sao anh ta có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được. Nhìn xung quanh không có ai, thấy Tưởng Nguyệt ngồi đó anh ta nghĩ cô cũng chỉ là một trong những người khách đến dự, hơn nữa cô còn là một cô gái, nên anh ta không cố kị, đột nhiên đi tới, tóm lấy tay của An Vân Thương muốn kéo cô đi.
“Anh làm gì vậy? Tối nay là sinh nhật của dì tôi, chẳng lẽ anh còn muốn gây chuyện? Tôi nói cho anh biết, Lương Mạc Tư, nếu tối nay anh dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.” Không biết vì sao lúc Lương Mạc Tư lôi kéo cô, trong đầu An Vân Thương hiện lên một số hình ảnh, tối nay An Vân Thương trong tiểu thuyết sẽ bị cởi sạch quần áo.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đó làm cô sợ hãi vô cùng, cô lo lắng mình vẫn không thể thay đổi được nội dung trong tiểu thuyết, sợ mình sẽ bị chỉnh thành như vậy.
Hai tay An Vân Thương run rẩy, ngay cả ánh mắt và sắc mặt cũng không còn giữ bình tĩnh được nữa.
Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Lương Mạc Tư càng thêm đắc ý: “An Vân Thương, thực ra tối nay tôi sẽ không làm gì cô, tôi cảm thấy chúng ta thường xuyên cãi nhau như vậy rất phiền phức, tối nay là sinh nhật của dì cô, tôi đến là định uống với cô vài ly rượu, hai ta cùng tâm sự.”
Quả nhiên anh ta tới tìm cô uống rượu.
Chẳng qua cô biết rõ anh ta tới không phải muốn bồi dưỡng mối quan hệ bạn bè gì với cô. Mời cô uống rượu cũng là vì có ác ý muốn chỉnh cô mà thôi!
Cô dùng sức giật khỏi tay Lương Mạc Tư, lùi lại vài bước: “Hôm nay tôi rất bận, muốn nói chuyện phiếm thì chúng ta hẹn hôm khác, hay là anh tìm anh trai mình trước đi.”
Nói xong, An Vân Thương đi vòng qua anh ta, định gọi Tưởng Nguyệt cùng rời khỏi chỗ này. Nhưng khi cô vừa xoay người, chưa kịp gọi thì bỗng một bàn tay từ phía sau vươn tới, ôm lấy thắt lưng của cô, kéo lại.
Lương Mạc Tư nhếch môi, cười giễu cợt: “Muốn chạy sao? Chúng ta còn chưa trò chuyện đủ, cô đừng nghĩ chạy thoát được khỏi tôi!”
Lương Mạc Tư ôm chặt thắt lưng An Vân Thương, mặc kệ cô giãy dụa, suy tính kéo cô đi ra ngoài.
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này làm Tưởng Nguyệt bất ngờ một lúc lâu, chưa kịp phản ứng. Thấy tình hình không bình thường, Tưởng Nguyệt vội vàng gọi ngay cho anh họ của mình.
“Anh ơi, em và An Vân Thương đang ngồi trong đình ở sân sau, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đến kéo cô ấy đi, hình như An Vân Thương không muốn đi cùng anh ta…”
Trong điện thoại Chu Ảm không nói năng một câu, anh cúp điện thoại rất nhanh, và chỉ hơn mười giây sau đã xuất hiện tại nơi Lương Mạc Tư và An Vân Thương đang gây gổ.
Chu Ảm vốn nghĩ chuyện Tưởng Nguyệt vừa nói rất nghiêm trọng, nên vô cùng lo lắng. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy người đàn ông mà Tưởng Nguyệt nói chính là Lương Mạc Tư, hơn nữa, lúc này anh ta đang bị hai cô gái đè đánh trên mặt đất, Chu Ảm thật muốn nội thương.
Lương Mạc Tư nghĩ mình đường đường là đàn ông, chắc chắn có thể khống chế được một cô gái nhỏ bé như An Vân Thương. Đáng tiếc, anh ta lại không biết người cả ngày chỉ biết ăn chơi trác tá như anh ta, thân xác đã sớm tàn tạ, lại còn bị hai cô gái dùng sức đè trên mặt đất đánh túi bụi, anh ta thật sự không chịu nổi được nữa.
An Vân Thương cũng không muốn đánh anh ta bị thương, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của dì, không thể làm lớn chuyện khiến dượng Lương và dì Trầm Nguyệt phải xấu hổ với mọi người.
Vì vậy, khi Tưởng Nguyệt chạy đến giúp cô, hai người chỉ đánh Lương Mạc Tư vài đấm cho có lệ, sau đó vẫn đè anh ta nằm dưới đất, không để cho anh ta đứng lên.
Nhìn thấy Chu Ảm đến, Tưởng Nguyệt vội vàng quay ra phía anh gọi to: “Anh, người này muốn bắt cóc Vân Thương, anh mau gọi bảo vệ đến đây đem anh ta đi đi, nếu không thì đưa anh ta đến cục cảnh sát cũng được.”
“Tưởng Nguyệt, không thể đem anh ta đến cục cảnh sát, anh ta chính là con trai thứ hai của Lương gia.” An Vân Thương nghe vậy, vội vàng lắc đầu.
“Hả?” Tưởng Nguyệt bị dọa sợ, thật ra cô chỉ biết An Vân Thương và Lương Mạc Sâm, không biết Lương gia còn có người con thứ hai. Bây giờ mới nghĩ mình và An Vân Thương vừa đem vị “nhị công tử” này đè dưới đất mà đánh, cô bỗng ngây ngẩn cả người.
“Vậy cô định thế nào? Vẫn cứ đè anh ta như vậy à?” Chu Ảm đi tới, duỗi bàn tay thon dài gọn gàng, nhanh chóng tháo caravat của Lương Mạc Tư, sau đó bẻ tay anh ta ra phía sau trói chặt lại, xong xuôi mới quay đầu nhìn An Vân Thương khẽ mỉm cười: “Hiện tại anh ta bị trói như vậy sẽ không uy hϊế͙p͙ đến cô được nữa, cô vẫn muốn tiếp tục đè anh ta như thế hay sao?”
Cô đang mặc lễ phục, cứ ngồi trên người một người đàn ông như vậy làm cho Chu Ảm thấy nóng mắt.
Bởi vì xung quanh An Vân Thương hơi tối, cô lại đang lo lắng nên không nhìn thấy vẻ khó chịu trong mắt Chu Ảm. Có điều, nhìn Lương Mạc Tư đã bị trói, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn, cô gật đầu, đứng lên.
Đột nhiên Lương Mạc Tư ngồi dậy rống to: “An Vân Thương, hai người này là ai? Cô gọi họ đến có đúng không? Các người định làm gì tôi?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó! Họ không phải là do tôi gọi đến, họ là khách mời hôm nay. Hơn nữa, chúng tôi chẳng muốn làm gì anh cả, còn anh, anh lại muốn làm gì tôi? Lương nhị công tử!” An Vân Thương chống nạnh, người hơi cúi xuống, lạnh lùng nhìn Lương Mạc Tư.
Lương Mạc Tư không ngờ chỉ một câu nói của An Vân Thương đã vạch trần âm mưu của anh ta, Lương Mạc Tư xấu hổ xoay đầu không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn mạnh miệng rống to: “Cô mau nói tên này thả tôi ra, ông đây chả thèm làm gì cô nhé, cô mắc bệnh tưởng bở đấy à? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi và anh trai tôi cùng thích cô? Tôi nói cho cô biết, tôi không thích cô, anh trai tôi lại càng không thích cô!”
“Anh và anh trai anh có thích tôi hay không đó là chuyện của các anh, tôi không quan tâm. Tôi nghĩ tôi phải nói rõ ràng với anh, tôi vốn không thích anh trai anh, lại càng không có ý gì với anh cả, anh bạn nhỏ à!” An Vân Thương cười khẽ, đứng thẳng lưng, sau đó bước đến gần Tưởng Nguyệt, bộ dạng nghiêm chỉnh không còn vẻ hoảng sợ như vừa rồi.
Những lời cô nói, trừ Tưởng Nguyệt đã biết ra, còn lại cả Lương Mạc Tư và Chu Ảm đều kinh ngạc.
Lương Mạc Tư từng chứng kiến cảnh An Vân Thương điên cuồng theo đuổi Lương Mạc Sâm, do đó anh ta không tin những lời mình vừa nghe được. Cô ta bảo không thích anh trai mình, nói dối! Cô ta nghĩ anh sẽ tin chắc!
Còn Chu Ảm, ngày càng cảm thấy hứng thú với cô nàng An Vân Thương kỳ lạ này.