Chương 31: Là của anh, không lừa em đâu!
Tần Điềm Điềm nhanh chóng gửi địa chỉ cho em trai của Lương Mạc Sâm, rồi vội vàng ra khỏi phòng tắm, bắt đầu trang điểm cẩn thận. Cô muốn mình phải ăn mặc thật đẹp khi đi gặp em trai của Lương Mạc Sâm, biết đâu cô sẽ chiếm được tình yêu của anh ta, khiến anh ta say đắm mình thì sao, đến lúc đó không vớt được Lương Mạc Sâm thì gả cho em trai anh ta cũng tốt.
Đã lâu rồi An Vân Thương không đi ra ngoài, nên sau khi đi chơi cả ngày ở công viên trò chơi, cô có cảm giác cánh tay, bắp đùi và toàn bộ cơ thể mình đều đau nhức mỏi nhừ. Cơ thể Tưởng Nguyệt được rèn luyện nhiều nên rất khỏe mạnh, thấy An Vân Thương nằm bẹp trên giường kêu đau ầm ĩ, cô bèn chạy đi mua thuốc cho bạn.
Sau khi ra khỏi cửa, Tưởng Nguyệt vừa đi tới tiệm thuốc vừa gọi điện thoại cho Chu Ảm.
“Anh họ, Vân Thương mệt nhừ rồi, toàn thân cô ấy đều đau nhức, em đang đi mua thuốc cho cô ấy đây.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không, có điều anh phải nhanh lên dọn qua đây ở đi, em không thể nói dối với mẹ là sang ở nhà bạn được nữa rồi, em muốn về nhà. Nhưng, anh qua đây không được bắt nạt Vân Thương đâu đấy.”
“Nhanh đi mua thuốc đi, việc này để mai hẵng nói.”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại, Tưởng Nguyệ bước nhanh hơn. Thấy Vân Thương nằm rên hừ hừ trên giường, cô cũng biết hôm nay mình đưa cô ấy ra ngoài chơi hơi quá đà. Cả ngày hôm nay cô đã lôi kéo Vân Thương chơi rất nhiều trò chơi, rõ ràng cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện khiến cơ thể An Vân Thương mỏi nhừ như bây giờ.
Buổi tối, khu nhà khá yên tĩnh.
Tưởng Nguyệt đã mua thuốc trở về, lúc cô đi vào nhà đã thấy An Vân Thương đang ngồi ở trên ghế sa lon xoa bóp bắp chân.
“Thoa thuốc này vào đi, bác sĩ nói thuốc này dùng rất tốt đó.” Tưởng Nguyệt đưa một tuýp thuốc cho An Vân Thương rồi muốn đi ngay. Nói thật, việc cô giúp anh họ đưa An Vân Thương qua đây ở và sau đó chuồn về nhà mình, khiến cô có cảm giác rất có lỗi với An Vân Thương, dù sao thì cô cũng đã lừa dối cô ấy.
Nhưng anh họ của cô thích Vân Thương, anh ấy lại là một người tốt nên cô cũng muốn giúp anh ấy. Hơn nữa bây giờ Vân Thương không còn thích Lương Mạc Sâm nữa, trước khi đi cô cũng được dì Trầm Nguyệt ủy thác phải chiếu cố cho Vân Thương, là một người bạn, cô thấy mình cũng cần phải có trách nhiệm với hạnh phúc của Vân Thương.
“Tiểu Nguyệt, mình thấy các món ăn ở tiệm tối nay rất ngon, hôm nào chúng ta đi ăn một bữa nữa nhé.” Vân Thương nhận tuýp thuốc, cô vừa cúi đầu thoa thuốc vừa hỏi Tưởng Nguyệt, vẫn chưa phát hiện ra thái độ bất thường của cô bạn.
“Được, ngày mai cũng được luôn.” Tưởng Nguyệt hơi dừng bước chân, mỉm cười.
“Ngày mai không được, để ngày mốt đi, chắc mai chân mình không đứng dậy nổi đâu.” An Vân Thương ngẩng đầu mỉm cười với Tưởng Nguyệt, vừa nãy cô mới thử đứng lên đi ra ghế ngồi mà đã cảm thấy đau không chịu nổi. Giờ cô mới hối hận vì bình thường không vận động nhiều, nếu không cơ thể đã không đau nhức đến thế này.
“Đương nhiên là ok, vậy cậu tự bôi thuốc nhé, mình về phòng trước đây, cậu cũng nên đi nghỉ sớm đi.” Nụ cười trên môi Tưởng Nguyệt hơi kéo xuống, cô lập tức đi về phòng mình.
An Vân Thương tiếp tục bôi thuốc, cô rất hứng thú với quán ăn mới phát hiện được, mặc dù hiện tại chân rất đau nhưng cũng không làm giảm bớt hứng thú của cô với đồ ăn ngon.
An Vân Thương đang thoa thuốc thì di động reo vang, lau tay rồi với lấy chiếc điện thoại, cô thấy tên Chu Ảm hiện lên màn hình, đã trễ thế này không biết anh gọi cho cô có việc gì. Cô bấm nút nghe nhưng không nói gì, chờ đầu bên kia lên tiếng trước.
“Anh nghe Tiểu Nguyệt nói cả người em đang đau nhức hả? Em đã thoa thuốc chưa? Có nghiêm trọng lắm không?” Giọng nói nam tính vang lên tràn đầy quan tâm.
An Vân Thương cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng: “Em không sao, cũng đang thoa thuốc rồi, hẳn là ngày mai sẽ khỏe thôi.” Tiểu Nguyệt lại dám nói chuyện cô bị đau người cho Chu Ảm biết, cô có cảm giác như mình vừa bị bán đi ấy.
“Ngày mai anh tới thăm em, nếu vẫn chưa đỡ anh sẽ đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”
“Chút chuyện nhỏ này cần gì đi bệnh viện chứ, không cần phiền phức như vậy đâu ạ.”
“Có phải từ trước đến nay khi bị thương em đều không đi bệnh viện nên mới hình thành ý nghĩ chủ quan này phải không? Có đôi khi chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể đem tới những hậu quả rất kinh khủng.” Anh kiên trì nói, và bắt đầu hoài nghi có phải từ trước tới nay cô đều không quan tâm đến mình hay không.
Chu Ảm nghĩ như vậy không sai, An Vân Thương không thể ngay lập tức trả lời anh, cô đột nhiên nhớ đến cuộc sống của mình ở trong thế giới thực. Vì là cô nhi nên từ nhỏ cô đã không nhận được nhiều sự quan tâm, lúc đổ bệnh cũng chẳng ai biết. Rất nhiều lần cô bị ngã xây xước hết cả người, còn phát sốt nhưng không có ai biết, cũng chưa từng đi bệnh viện bao giờ, tất cả là nhờ sự gắng gượng mà cô sống được đến ngày hôm nay.
Nhưng lúc này đây, khi nghe thấy những lời quan tâm của anh, không hiểu tại sao hốc mắt cô lại cảm thấy ê ẩm, rất muốn khóc.
“Muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, em thực sự không sao đâu.” An Vân Thương muốn cúp điện thoại, sau đó khóc một trận cho đã, nhưng sự chua xót cứ dâng trào lên khiến nước mắt của cô không tự chủ tuôn rơi lã chã.
Cô yêu cuộc sống của mình trước kia, vì sự quan tâm của anh mà cô nhất thời cảm thấy xúc động nhớ lại những kí ức trước đây, cô thật sự muốn ở lại thế giới này, cô đã từng nghĩ nếu mình không thể quay về thế giới cũ thì sẽ cô đơn một mình ở nơi đây, dù có bị bệnh cũng không ai phát hiện ra. Tuy dì Trầm Nguyệt và Tưởng Nguyệt rất tốt với cô nhưng bọn họ cũng không thể ở bên cô cả đời được.
“Có phải em đang khóc không?” Chu Ảm nghe thấy tiếng khóc đè nén của cô, trái tim bỗng nóng lên.
“Không ạ, anh mau đi nghỉ ngơi đi, em cúp máy đây.” An Vân Thương nói nhanh rồi lập tức cúp máy.
Vừa tắt cuộc gọi, nước mắt không cầm được tuôn rơi như mưa. Từ nhỏ đến bây giờ, cô chỉ có một nguyện vọng đơn giản là có một căn phòng nhỏ của chính mình, kiếm thật nhiều tiền để cuộc sống bớt vất vả, chỉ như vậy thôi.
Cô không hy vọng xa vời rằng sẽ có ai đó yêu mình, cũng không muốn yêu ai. Một người khi bị cô đơn quá lâu sẽ trở thành thói quen, không muốn tiếp nhận người nào khác vào cuộc sống của họ. Nhưng khi tới đây, cô đột ngột có được tình yêu thương của dì Trầm Nguyệt, còn có một người bạn thân, lại được anh họ của bạn thân thích cô, ngoại trừ cô bạn thân và dì Trầm Nguyệt, những người khác đối xử với cô cũng rất tốt khiến cô thật khó tiếp nhận, ví dụ như Chu Ảm.
Cô vẫn còn rất muốn quay về thế giới cũ, sống một mình, không có quan hệ với bất cứ ai, chí ít sẽ không phải lo lắng tới việc mất đi hay bị vứt bỏ.
An Vân Thương khóc rất lâu, lâu đến mức hai mắt sưng phồng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiến vào cuốn tiểu thuyết này, cô cảm thấy mình yếu đuối và khóc lâu như thế này.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mơ màng đứng lên lau nước mắt trên mặt, tập tễnh đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở, gần như lập tức cô bị một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy. An Vân Thương phản ứng không kịp, giọng nói quen thuộc của Chu Ảm vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Anh nghe Tiểu Nguyệt nói em bị đau chân, gọi điện thoại lại nghe thấy em khóc, không phải là em cố ý muốn anh sốt ruột đấy chứ.”
“Anh… đừng ôm em.” Gương mặt của An Vân Thương bị chôn trong ngực của Chu Ảm, cô bắt đầu giãy dụa. Cô không hiểu, vì sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây, chẳng phải bọn họ đã chia tay từ sớm để về nhà rồi sao? Nếu chỉ vì chân cô bị đau mà anh quay trở lại thì anh đã quá để ý tới cô rồi. An Vân Thương cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô không xứng đáng được anh đối xử tốt như thế.
“Vân Thương, em hãy nói cho anh biết, vì sao em lại không chấp nhận anh?” Chu Ảm nổi giận đẩy cô ra, hai tay đè chặt bả vai của cô, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào An Vân Thương.
“Em không muốn yêu, không phải là vì anh, em không muốn yêu ai cả. Anh có hiểu không, em là loại người không thích nói đến chuyện yêu đương, em chỉ thích ở một mình thôi.” Cô không thể trốn tránh ánh mắt của anh, đành phải nói ra những suy nghĩ của mình.
Nếu Chu Ảm xuất hiện ở trước mặt cô ở thế giới kia, và anh cũng đối xử tốt với cô như bây giờ thì có lẽ cô đã thực sự bị rung động. Đáng tiếc, đây chỉ là trong tiểu thuyết, cô luôn tự nhắc mình đây chỉ là thế giới ảo, cô không dám đón nhận bất cứ thứ gì ở nơi này, vì cô biết rằng một ngày nào đó mình sẽ quay trở lại thế giới thực.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy? Đời người ngắn ngủi lắm chỉ có vài chục năm thôi, nếu em sống một mình không có ai ở bên, bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ?” Anh càng nói càng kích động.
“Anh không hiểu đâu… em… em cũng không hiểu tại sao phải như vậy nữa…” Những lời nói của anh làm cô đau quá.
“Được, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, không phải chân em bị đau sao, để anh kiểm tra.” Thấy ánh mắt đỏ hồng ươn ướt nước của cô, cơn giận dữ trong lòng Chu Ảm lập tức xẹp xuống, anh không thể làm gì hơn là ngồi xuống, bắt đầu kiểm tr.a chân của cô.
“Em đã bôi thuốc rồi, chắc ngày mai sẽ hết đau thôi.” Bị anh nhìn chằm chằm vào chân, cô có cảm giác chân mình cứng lại.
“Hôm nay anh không về nữa, ở lại đây canh chừng em, nếu như em còn khóc, anh sẽ…” Chu Ảm ngẩng đầu nhìn An Vân Thương, khẽ cảnh cáo.
“Anh sẽ thế nào?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh ấy không đi về mà ở đây canh chừng cô ư? Thế nếu cô còn muốn khóc thì anh sẽ làm thế nào?
“Đến lúc đó em sẽ biết. Giờ không khóc nữa, đi nghỉ ngơi đi, đợi khi nào em ngủ anh sẽ sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.” Chu Ảm dịu dàng đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Không phải em nói là không muốn yêu đương gì hết hay sao, anh còn muốn ở lại phòng em chờ em ngủ à. Em không đồng ý đâu, ngay bây giờ anh đi ra ngoài đi.” An Vân Thương đẩy tay anh ra, giọng không vui.
“À, anh quên nói, phòng này là phòng của anh đó, em vừa nói đây là phòng của em à?” Chu Ảm cười nhẹ, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh.
“Cái gì? Đây là phòng của anh? Nhưng không phải Tiểu Nguyệt nói là…” An Vân Thương bị sét đánh rồi, cô muốn nói phòng này cô đã chọn, nhưng Tiểu Nguyệt cũng không nói đây là phòng dành cho cô, đồng thời cô cũng nhớ hôm bọn họ tới đây, Tiểu Nguyệt đã nói nơi đây thật xinh đẹp, màu sắc rất hợp ý với cô ấy, lúc đó cô nghĩ Tiểu Nguyệt thật kỳ quái. Bây giờ nghe Chu Ảm nói, cô đã hiểu ra phần nào.
“Đây thật sự là phòng của anh?” Cô nghiêm túc hỏi Chu Ảm.
“Là của anh, không lừa em đâu.” Anh cũng rất nghiêm túc.
“Vậy em sẽ dọn ra ngoài.” Cô đứng phắt dậy, không để ý cái chân đau nhức, lập tức đi chuẩn bị hành lý.
Chu Ảm nhanh tay đẩy cô ngã xuống giường: “Anh không cho phép em đi, bắt đầu từ ngày mai, em phải ở chỗ này vĩnh viễn.”