Chương 15-2: Tỉnh lại (1)

Editor: Sakura Trang


Lúc trước nàng ra động tác khiến mọi một cái trở tay không kịp, khiến cho tất cả mọi người trong lúc không có đề phòng đã bị thất bại, nhưng chuyện này đã trở thành chuyện thật chắc chắn, ngay cả hắn cũng không có cách nào có thể xoay ngược lại vận mệnh, chỉ thể trơ mắt nhìn tất cả thành kết cục đã định.


Tay Khê Liên U dùng sức, liền muốn ngồi dậy, cánh tay Công Ngọc Hàn Tuyết hơi cong lại đỡ Khê Liên U ngồi dậy “Ngươi hiện tại không có khả năng chống lại” Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên nói, giống như trần thuật một truyện thực tế, mà không phải đang uy hϊế͙p͙.


“Ta thật đúng là đã coi thường nữ đế” Lúc này Khê Liên U căn bản không thể nào đoán ra được ý định của Công ngọc Hàn Tuyết, nhớ đến chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, cũng liền hiểu được hắn tại sao lại trúng chiêu, không thể không một lần nữ nhìn kỹ lại Công Ngọc Hàn Tuyết.


“Khê Liên U, ngươi vẫn có thành kiến đối với ta, ngươi chỉ muốn trung thành với Nhị Hoàng nữ, nhưng hiện giờ nữ đế lại là ta, đó là chuyện thật không thể thay đổi.” Công Ngọc Hàn Tuyết thoải mái uống trà, hỡ hững nói, nàng tin tưởng Khê Liên U là người thông minh, nhưng người thông minh cũng rất cố chấp, luôn sống trong chiếc kén mà bản thân tạo nên, tự mua dây buộc mình.


“Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi nên biết, cái ngôi vị nữ đế này ngươi làm sao mà có được, sự bất bình cảu thiên hạ đối với ngươi, sự tồn tại của ngươi đem lại nỗi đau cho thiên hạ, ngươi không thể đem lại sự phồn vinh an bình cho thiên hạ, ngôi vị nữ đế này ngươi làm chỉ vì bản thân mình mà thôi” Khê Liên U trước kia tuyệt đối sẽ không nói nhiều điều với Công Ngọc Hàn Tuyết như vậy, bởi vì hắn biết nói điều này với một người âm độc vô tình lạnh như băng sẽ chỉ như đàn gãy tai trâu mà thôi, nhưng nữ tử trước mắt này dù lạnh như băng nhưng đôi mắt lại trong sáng, làm cho hắn tin tưởng nàng vẫn còn biết nói lý lẽ.


available on google playdownload on app store


“Khê Liên U, ngươi không biết những lời này của ngươi thật buồn cười sao? Từ trước đến nay ai chẳng muốn làm chủ thiên hạ, hiện tại ta có thể ngồi lên ngôi vị này chứng tỏ ta có năng lực, các người đều phải thần phục ta, mà dân chúng đều quên đế vương các đời làm thế nào để đi lên vương vị, bọn họ chỉ nhớ rõ vị đế vương đó có khả năng mang đến cho họ phồn vinh không, ngươi bởi vì những hành động ta làm lúc bước lên vương vị, liền gạt bỏ những công lao về sau ta có thể đạt được, cái này của ngươi gọi là bảo thủ tự kiêu” Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhếch khóe miệng khinh thường nói.


Khê Liên U có chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tĩnh hiện hơi gợn sóng, âm u thăm thẳm khó phân biệt, hắn có chút kinh ngạc, những lời nói như vậy có thể được nói ra từ trong miệng của Công Ngọc Hàn Tuyết, môi anh đào khẽ mở “Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi khống chế ta, không chỉ vì nói với ta mấy lời này đi” Khê Liên u nói, dựa nhẹ vào vách tường cạnh giường, hơi hơi nhắm mắt, hắn biết hiện tại hắn trúng độc, một số khả năng cũng bị che lại.


Công Ngọc Hàn Tuyết yên tĩnh ngồi ở đó, dù thế nào vẫn thanh nhã trong suốt như vậy, cười nhẹ “Trước mắt ta còn chưa nghĩ ra, nhưng ta có thể nói với ngươi, độc ngươi trúng, là độc nhất vô nhị do ta điều phối, không người có thể giải” lời nói tràn đầy sự uy hϊế͙p͙, hiện tại nàng có thể khẳng định Nhị Hoàng nữ Công Ngọc Nguyệt Doanh còn sống, mà Khê Liên U tất nhiên có liên lạc với Công Ngọc Nguyệt Doanh, vì vậy nàng đương nhiên phải đem Khê Liên U đặt ở của mình để yên tâm.


Trong mắt Khê Liên U hiện lên ánh sáng sâu thẳm, hắn không đoán được trong hồ lô của nàng chứa cái gì, nhưng cũng đoán được gần hết, quả nhiên nàng người có lòng dạ thâm sâu nhất.






Truyện liên quan