Chương 7
Không có bức tường nào không lọt gió. Dù Tôn Ngọc hay Lâm Huyền phòng trai, phòng gái, phòng bạn thân cũng không ngờ tới ngay cả người thân cũng phải đề phòng.
Chuyện phải bắt đầu từ hồi đám bạn thân của Lâm Huyền chơi chung từ nhỏ. Ngoài 3 người Tống Nam, Trần Ba, Nam Lăng thì còn có cô gái tên Lâm Tuyết Ngưng. Thân thế của Lâm Tuyết Ngưng kể ra cũng rất đáng thương, cô là em họ của Lâm Huyền. Vì gia tộc, cơ nghiệp Lâm Thị rất rộng lớn nên chứa chấp 1 họ hàng rất xa này cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, đó là chưa nói cha của Lâm Tuyết Ngưng cũng được xem là 1 người tinh anh.
Trong 1 lần người nhà của công nhân vì sự cố công trình của Lâm thị mà gây ra bạo loạn. Cha của Tần Tuyết Ngưng vì bảo vệ chủ tịch tập đoàn Lâm Thị mà bị đánh ch.ết vì chấn thương sọ não. Không bao lâu, mẹ của Tần Tuyết Ngưng tự sát vì trầm cảm. Lâm Hàn Sương, cha của Lâm Huyền cảm thấy không thể trông mông vào họ hàng bên kia liền đem Lâm Tuyết Ngưng về nuôi. Dòng chính của Lâm gia chỉ có mình Lâm Huyền là con trai độc đinh nên từ nhỏ Lâm Tuyết Ngưng được cả nhà Lâm gia xem như con gái nhỏ mà nuôi lớn.
Nhiều người trong giới thượng lưu không biết chuyện xưa của Lâm gia đều tưởng Lâm Tuyết Ngưng là con ruột của Lâm Hàn Sương. Huống chi Tôn Ngọc chỉ mới hẹn hò với Lâm Huyền được 4 tháng, không biết nhiều về Lâm gia, Lâm Huyền lại cảm thấy Lâm Tuyết Ngưng không khác gì em gái của mình, con gái của Lâm gia nên thân thế của Lâm Tuyết Ngưng có thế nào cũng không quan trọng.
Từ nhỏ Lâm Tuyết Ngưng đã đi theo Lâm Huyền như cái đuôi nhỏ. Đám bạn thân của anh cũng vì vậy mà thân thiết với cô. Lâm Tuyết Ngưng từ lúc sinh ra đã đẹp, da trắng đến thấy cả mạch máu, mong manh như búp bê thủy tinh, chạm vào sẽ vỡ. Lâm gia bảo vệ cô như đóa hoa trong lòng kính. Lâm Huyền xem cô như đầu quả tim, ai cũng không thể đụng vào.
Chuyện sẽ không trở nên phức tạp hơn khi Lâm Tuyết Ngưng vào mấy ngày trước phát hiện Lâm Huyền đang hẹn hò với Tôn Ngọc. Cô cảm thấy “anh hai” dạo này rất lạ, đôi khi sẽ ngồi cười 1 mình, nhưng ngàn lần vạn lần cô cũng không thể ngờ tới, người lạnh lùng như “anh hai” cũng biết yêu. Cô yêu thầm anh bao lâu nay, vẫn luôn đè nén mọi thứ trong lòng, chỉ mong 1 ngày nào đó, khi cô đã đủ lớn, đã trở nên hoàn hảo, cô sẽ nói với anh, cô chỉ muốn anh nhìn cô như 1 người phụ nữ mà không phải là em gái.
Lâm Tuyết Ngưng không thể ngồi yên nhìn người khác cướp đồ của mình. Cô hẹn “anh hai” đi mua sắm, rồi “vô tình” bị Trương Giai, bạn thân của nữ chính chụp được. Trương Giai gửi hình tình cảm thắm thiết của 2 anh em cho Tôn Ngọc xem làm Tôn Ngọc tức giận đi tìm Lâm Huyền đối chứng. Lâm Huyền bảo đó là em gái anh ta, Tôn Ngọc thấy mình bị hố nên chủ động xin lỗi làm hòa. Sau đó Trương Giai lại tiếp tục chụp được, lần này hình ảnh còn thân thiết hơn, Trương Giai nói với Tôn Ngọc, nghe bạn của cô ta bảo Lâm Tuyết Ngưng chỉ là họ hàng xa của Lâm Huyền, không loại trừ khả năng Lâm Tuyết Ngưng yêu thầm Lâm Huyền.
Lần này Tôn Ngọc nói chuyện với Lâm Huyền bình tĩnh hơn. Cô yêu cầu Lâm Huyền giữ khoảng cách với Lâm Tuyết Ngưng. Lâm Huyền buồn bực, anh nói với Tôn Ngọc từ nhỏ 2 người đã đối xử với nhau như anh em, Lâm Tuyết Ngưng ôm hôn anh đã không phải chuyện ngày một ngày hai, sau này anh sẽ không để cô ấy ôm hôn anh nữa, nhưng cô ấy là em gái anh, anh không thể xem như người dưng mà đối xử.
Tôn Ngọc cảm thấy có nói nữa thì Lâm Huyền vẫn sẽ bảo vệ Lâm Tuyết Ngưng mà không nghe lời cô, nên tức giận bỏ đi, 2 người bắt đầu chiến tranh lạnh. Nếu theo như nguyên tác, âm mưu của Lâm Tuyết Ngưng không lâu sẽ bại lộ, Tôn Ngọc và Lâm Huyền cũng nhanh chóng làm hòa. Nhưng… không có chuyện gì trên đời là tuyệt đối.
Nhan Doanh nghe Tôn Tư kể nguyên nhân Tôn Ngọc và Lâm Huyền gây gỗ mà không khỏi cười thầm. Chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Chuyện gì quá trùng hợp thì đều là cố ý. So về chỉ số IQ, cô cảm thấy Lâm Tuyết Ngưng vẫn hơn cái cô được xưng làm nữ chính kia 1 bậc.
Nhưng hiện tại, cái Nhan Doanh quan tâm không phải là vấn đề này. Cô biết, đã đến lúc cô ra tay rồi. Ngư ông đắc lợi, thừa nước đục thả câu, mới là phong cách của cô.