Chương 13: Bản tiểu thư là đặc công

“Nghĩ xong chưa? Muốn bồi thường cho trẫm thế nào” Hiên Viên nhịn không được cắt đứt hai người đang trao đổi không tiếng động.


Tên khốn kiếp này, rõ ràng là một quân chủ đứng đầu một nước, vàng bạc châu báu nữ nhân không có gì là không có, tại sao còn cố tình vì một con cọp ch.ết mà làm khó nàng?


Tâm tình hiện tại của Tiêu Tương Phi thật không tốt, chẳng biết gì đã phải xuyên qua vậy mà vẫn còn bị chuyện như vậy quấy rầy, tâm tình nàng sự tức giận đang tăng lên từ từ.


“Ta thường” Nàng cắn răng nghiến lợi nói, sờ soạn trên thân. Rất tốt mọi thứ đều còn, một thứ cũng không bị mất đi, lúc này mới yên lòng lại.


Cởi vòng ngọc trên tay xuống, nàng âm thầm đưa tới “Vòng tay ngọc này thường cho ngươi, thật tiện nghi cho ngươi rồi” Nàng vừa nói vừa lưu luyến liếc mắt nhìn, đây là đồ nàng mang tới từ hiện đại, mặc dù không đáng giá gì, nhưng tại cái nơi cổ đại không có vật phẩm hiện đại này cũng là một đồ vật nàng cực kì coi trọng nó tượng trưng cho cuộc sống hiện đại của nàng đấy.


Hiên Viên Vũ cầm lấy cái vòng ngọc kia, mới vừa cầm lên tay liền thấy cái vòng ngọc này so với những cái khác không giống nhau, hình dáng, độ sáng, thủ công cũng có thể coi là vật phẩm tốt nhất, hơn nữa ngọc trong hoàng gia cũng không tinh xảo và xinh đẹp như vậy. Hắn có thể kết luận, vòng tay này đừng bảo là một con cọp, hơn trăm con cọp cũng đủ.


available on google playdownload on app store


“Không được, con cọp của trẫm không phải con cọp bình thường, một cái vòng tay này không thể đổi được” Dĩ nhiên là HIên Viên Vũ có dụng ý khác, cố tình không muốn bỏ qua cho nàng.


Tiêu Tương Phi cũng biết là một vòng tay không thể đổi được một con cọp, vòng tay này thật ra rất rẻ, nàng mua không đến 1000 đồng. Mà một con cọp cũng phải vài chục hoặc trăm vạn, tự nhiên không phải một vòng tay bình thường mà đổi được. Chỉ là nàng ghét thái độ của hắn, quả thật là bức người quá đáng rồi.


“Ngươi…” Phải nói là nàng tức giận đến mức không thốt nên lời, toàn thân cao thấp của nàng trừ vũ khí trên người chỉ còn chiếc nhẫn và dây chuyền, những thứ này vạn vạn nàng không thể cho, bởi vì tất cả đều dùng làm vũ khí.


Hiên Viên Vũ dĩ nhiên là đã hiểu được nàng, lập tức thêm uy hϊế͙p͙ và dụ hoặc nói “Nếu ngươi không có đồ thích hợp bồi thường, như vậy ngươi chỉ có thể lấy thân bồi thường thôi” Đây là mục đích cuối cùng của hắn.


Lời vừa nói xong, Tiêu Tương Phi tức giận cực kì, hắn thật là ép điên người khác rồi. Nàng xanh mặt nhìn hắn chằm chằm, thật là một con cọp cũng có thể bức ch.ết người.


Viên Quân cảm thấy không ổn, thật lớn không ổn, hoàng thượng quá kì quái, còn cô nương đang đối mắt kia cũng cực kì kì quái. Hắn không tự chủ được lui ra phía sau, rớt ra phía sau lưng Hiên Viên Vũ.


“Ngươi thật sự muốn ta bồi thường?” Nàng lạnh lùng hỏi, thu hồi tất cả nụ cười, gương mặt xinh đẹp căng thẳng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Hiên Viên Vũ.


Hiên Viên Vũ nghĩ cô gái trước mặt sẽ không có bao nhiêu bản lãnh, cũng không thể làm gì một nhất quốc chi quân như hắn vì vậy gật đầu mà không đề phòng gì.


Tốt, rất tốt. Tong lòng Tiêu Tương Phi lạnh lùng nói, từng bước từng bước đi đến gần hắn, nếu hắn không buông tha người, không muốn bỏ qua cho nàng, như vậy nàng không thể làm gì khác là cho hắn biết một chút cái gì là nhân viên đặc công đứng đầu hiện đại.


“Được rồi, ta đi với ngươi” Nàng bày ra bộ dạng thỏa hiệp, cực kì quyến rũ, lại đẹp đẽ động lòng người, tất cả phong tình lại lộ ra một chút mùi vị đáng thương làm cho ngươi ta mềm lòng lại yêu thương.


Tự nhiên Hiên Viên Vũ cũng không ngoại lệ, vốn không có lòng đề phòng lần này là thể hiện ra tất cả sự yêu thích đối với nàng.


Phong thái Tiêu Tương Phi chân thành đi đến gần hắn, cười một tiếng quyến rũ với hắn, cười đến trời đất thay đổi ( convert là phong vân biến ảo nhưng tiếng Việt dịch ra là gió mây thay đổi nó suôn sẽ gì hết), làm cho người ta hoa cả mắt, tất cả tâm trí đều tan rã trong một khắc này.


Nụ cười của Hiên Viên Vũ đã hiện lên trên mặt, đó là một nụ cười chiến thắng.
Vậy mà chỉ thấy Tiêu Tương Phi đi tới trước mặt hắn cái gì cũng không làm, một cái hoa mắt không biết từ nơi nào trên cơ thể nàng móc ra một con dao găm Thụy Sĩ, gác lên sổ hắn.


“A, Hoàng thượng” lúc con dao đặt trên cổ Hoàng thượng xong Viên Quân mới nhìn rõ, dưới tình thế cấp bách hắn vội vàng la hoảnh lên.


“Sắc lang, dám uy hϊế͙p͙ ta, dù gì bản tiểu thư cũng là đặc công, có thể đập ch.ết một con cọp thì tất nhiên phải có bản lãnh” Nàng hung tợn nói. Bị người uy hϊế͙p͙, ép buộc tư vị này thật không dễ chịu, nàng tuyệt đối không thích.


Hiên Viên Vũ ngạc nhiên, hắn vạn vạn thật không ngờ tiểu nữ nhân nhu nhược trước mắt hắn, hắn muốn đoạt lấy bảo vệ cư nhiên thân thủ lợi hại như thế, nhanh như tia chớp đã đem đao gác lên cổ mình.
“Ngươi là ai?” Hắn tỉnh táo hỏi, không chút nào để ý con dao trên cổ.


Nghe hắn hỏi mình là ai, Tiêu Tương Phi có một chút dương dương đắc ý, nàng rốt cuộc cười nói “Bản tiểu thư là đặc công, đặc biệt là chuyên đối phó với loại sắc lang gieo họa cho nhân gian như ngươi” Nàng cũng không muốn nói quá rõ ràng, công việc của đặc công là rất cơ mật, giữ bí mật là thói quen của nàng.


Đặc công? Đó là cái gì? Hiên Viên Vũ không hiểu, Viên Quân ở phía sau cũng không hiểu.






Truyện liên quan