Chương 10: Chạy trối chết !

̣y trối chết!


“Tiểu Nguyệt a, thương thế của ngươi gần khỏi hẳn rồi phải không? Theo ta ra ngoài đi dạo một chút được không?” mấy ngày chung sống khiến An Bích Vân xem Cuồng Nguyệt như muội muội mà yêu mến, sợ Cuồng Nguyệt ở lâu trong sơn trang sẽ buồn bực, liền đề nghị đi ra ngoài dạo một chút.


“Được, thương thế của ta đã sớm khỏi rồi!” Cuồng Nguyệt an phận mấy ngày đã sớm không kiềm chế được mà không ngừng rục rịch, hắc hắc! Lúc này đi ra ngoài nhất định phải tìm một chỗ không người đem đóa Vân này bắt lại!


Hai người tay trong tay đi trên đường cái, nghe âm thanh tiểu nhị thét to cùng âm thanh đám người hô bắt trộm, Cuồng Nguyệt cau mày, nhiều người như vậy, làm sao hạ thủ đây?
“Mệt sao?” An Bích Vân thấy Cuồng Nguyệt từ gương mặt bắt đầu hưng phấn bây giờ biến thành mặt khổ qua, quan tâm hỏi.


“Không phải a, Vân tỷ tỷ, chẳng qua là ta không thích nơi ồn ào.” Cuồng Nguyệt nhanh trí nói.
“Vậy chúng ta trở về thôi!” An Bích Vân đề nghị.
“Không muốn! Vân tỷ tỷ, chúng ta ra ngoại ô đạp thanh là được.” Cuồng Nguyệt vội vàng phản đối, cũng đề nghị đi nơi nào ít người.


Đáng tiếc, đám người Lục tiểu thư lơ đãng thoáng nhìn thấy thân ảnh của nàng liền gọi mọi người đuổi về hướng nàng.


available on google playdownload on app store


Cuồng Nguyệt cảm nhận được phía rối loạn không bình thường, quay đầu nhìn lại, lần này bị dọa không nhẹ, nàng vội vàng lôi kéo An Bích Vân chạy như điên.
An Bích Vân không hiểu sao mà bị nàng lôi kéo chạy trốn, liền hỏi “Những người đó là ai?”


“Là cừu gia của ta, chính là bọn họ đả thương ta.” Cuồng Nguyệt vừa chạy vừa nói.


“Nếu là cừu nhân của ngươi, để tỷ tỷ ta giáo huấn bọn họ một chút dùm ngươi.” An Bích Vân kéo Cuồng Nguyệt, tức giận nói. Vừa nghĩ tới một đám người bọn họ khi dễ một cô nương yếu đuối như Cuồng Nguyệt, nàng liền nổi giận.


“Không được a, bọn họ rất lợi hại. Chúng ta vẫn nên mau chạy đi!” nguy rồi, An Bích Vân này lại là một nữ hiệp trượng nghĩa, tinh thần trượng nghĩa mười phần. Lần này còn không xong đời, mắt thấy Lục Tâm Doanh càng đuổi càng gần, An Bích Vân vẫn tức giận mà nhìn chằm chằm đám người Lục Tâm Doanh. Cuồng Nguyệt nóng lòng không thôi.


“Không cần sợ, ngươi không tin tưởng võ công của tỷ tỷ sao? Bảo đảm không để cho ngươi bị thương.” An Bích Vân trấn an mà vỗ vỗ Cuồng Nguyệt còn đang nóng nảy.


Cuồng Nguyệt thấy không thay đổi được An Bích Vân, nghĩ thầm chờ Lục Tâm Doanh đuổi kịp, bản thân còn không xong đời mới lạ. Lập tức cũng không quản An Bích Vân, vội vàng nhấc chân chạy như điên.


An Bích Vân thấy nàng chạy điên cuồng giống như bị quỷ truy hồn, liền hô “Ngươi về sơn trang trước chờ ta.”
Cuồng Nguyệt sao có thể ngu như vậy a? Ta muốn chạy trốn giữ mạng đây, còn trở về sơn trang làm gì chứ, nơi đó không phải là miệng sói miệng cọp sao?






Truyện liên quan