Chương 40

Cuồng Nguyệt chạy đi Bạch Vân sơn trang, đi tắt qua Lạc Dương, nên muốn thuận tiện thăm Lục Tâm Doanh.


Ban đêm len lén vào Lục phủ, lại thấy Đỗ Tư Nhiên một thân một mình đứng ở dưới ánh trăng. Nhìn bóng lưng đơn bạc, trong lòng Cuồng Nguyệt đau xót, liền từ phía sau lưng ôm lấy Đỗ Tư Nhiên nói: “Tư Nhiên, xin lỗi, khiến nàng lo lắng!”


Đỗ Tư Nhiên đột nhiên bị người ôm lấy, trong lòng cả kinh, bên tai thanh âm quen thuộc, nghĩ tới mới biết chính là của tên quỷ đáng ghét kia, nàng xoay người liền đánh cho Cuồng Nguyệt một trận. Cuồng Nguyệt chưa từng thấy qua Đỗ Tư Nhiên bình tĩnh ung dung lại mất khống chế như thế, trong lòng hổ thẹn nên để mặc cho nàng ấy hành hạ, nhưng hai tay lại ôm chặc Đỗ Tư Nhiên.


Đỗ Tư Nhiên đánh mắng xong thì nhào vào lòng Cuồng Nguyệt mà khóc lên, vốn chỉ muốn sống cùng tên ɖâʍ tặc này, có người sinh hoạt chung hẳn sẽ không nhàm chán như vậy, thế nhưng tim bất tri bất giác bị nàng trộm mất, biết nàng xảy ra chuyện, dường như cả thế giới sắp diệt vong. Tâm tình bị đè nén mấy tháng qua thoáng cái đều bạo phát ra, nàng nghẹn ngào, run rẩy, tùy ý Cuồng Nguyệt dụ dỗ như thế nào cũng không nín được.


Cuồng Nguyệt đau lòng muốn ch.ết, hôn lên gương mặt của Đỗ Tư Nhiên, ɭϊếʍƈ nước mắt đang rơi của nàng, sau đó hôn lên môi của nàng, nuốt hết tất cả lo lắng và khổ sở của nàng vào bụng mình.
Đỗ Tư Nhiên thuận theo ngã vào trong lòng nàng, ôm đến khi xác định Cuồng Nguyệt còn sống.


Biết được Cuồng Nguyệt trở về, Lục Tâm Doanh vui vẻ một hồi khóc một hồi cười, nữ tài nhân Lạc Dương lúc này nào còn là hình tượng nữ tài nhân nữa, nhanh chóng nhào vào lòng Cuồng Nguyệt, đẩy Cuồng Nguyệt ngã ở trên ghế. Đỗ Tư Nhiên buồn cười nhìn hành động trẻ con của Lục Tâm Doanh, chế nhạo nàng không biết xấu hổ, thế nhưng tối hôm qua... Nhớ tới tối hôm qua mình không khống chế được, nàng không khỏi đỏ mặt lên. Ở chốn quan trường bôn tẩu bản thân sớm đã trở nên nội liễm trầm ổn, nhưng mà dĩ nhiên lại vì tiểu tặc Cuồng Nguyệt này mà... Đột nhiên nhớ tới một việc, nàng suy nghĩ Cuồng Nguyệt chắc sẽ đáp ứng đi?


available on google playdownload on app store


Cuồng Nguyệt bị Lục Tâm Doanh đặt ở ghế trên, không thể làm gì khác hơn mặc nàng lau chùi hết nước mắt ở trước ngực của mình, nàng đưa tay vỗ lưng của Lục Tâm Doanh, giúp nàng thuận khí.


Lục Tâm Doanh cao hứng nắm tay của Cuồng Nguyệt nói: “Nếu ngươi đã trở về, cũng đừng đi nữa. Theo cha ta học buôn bán đi, đừng mỗi ngày đều đi làm chuyện xấu nữa, khiến ta lo lắng cho ngươi, Tư Nhiên tỷ tỷ cũng không thích.”


“Ân... Tâm Doanh, lần này ta đi cướp người, chờ ta giành An tiểu thư trở về ta sẽ không làm chuyện xấu nữa, ta sẽ cùng các nàng được không?” Cuồng Nguyệt biết mình thiếu các nàng thật nhiều, thế nhưng... mỹ nhân trên Danh hoa lục... Nàng đối với yêu cầu của Lục tiểu thư không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng phụ hoa, bất quá dường như nàng tạm thời đã quên uy hϊế͙p͙ của Ân giáo chủ! Hắc hắc!


“Vậy ngươi nhớ kỹ trở về phải đi gặp cha ta cầu hôn, biết không?” Lục Tâm Doanh đỏ mặt nói. Nàng sợ Cuồng Nguyệt ngu ngốc, danh phận đối với nàng mà nói vẫn rất quan trọng, để có thể cùng với Cuồng Nguyệt, bất cứ giá nào Lục Tâm Doanh cũng phải làm!
================================
Sao nó ngắn thế nhỉ =))))


Chiều up tiếp =))






Truyện liên quan