Chương 32: Cóc tinh

Dưới ánh trăng chiếu xạ, Bùi Mạch Ninh mới nhìn thấy được gương mặt dữ tợn kia. Làn da trên mặt đầy nếp nhăn, từng tầng da thịt như bị cắn xé, hai con ngươi của nó đang trừng lớn mang theo dã tính. ‘Ọe’, đoàn người nghe thấy tiếng kêu chạy đến lập tức ói ra. Trời ơi! Bộ hình dáng kia, rõ ràng là một con cóc tinh. Quả thật là…..quá kinh tởm!


“Ngọc nhi…” Chỉ riêng có Công Tôn Duẫn sắc mặt tái nhợt sợ hãi kêu lên một tiếng, không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày nay vận xấu đều tìm tới bọn họ.
Công Tôn Duẫn vừa thấy muội muội ở trong tay quái vật kia, không chút nghĩ ngợi xông lên ngay.


Bùi Mạch Ninh không hiểu và cũng chưa đoán ra được vì sao con quái vật này lại có được nguồn sức mạnh lớn như thế? Ánh mắt nàng chợt lóe lên, lại nhìn thấy Công Tôn Duẫn đã xông ra trước một bước, muốn nhắc nhở cũng không còn kịp rồi.


Lập tức, một đạo hồng quang tử trong tay con quái vật phát ra ngoài. Công Tôn Duẫn lộn ngược ra sau một cái, hiển nhiên đã rơi xuống mặt đất, kinh ngạc trừng mắt nhìn cóc tinh kia. Thật không ngờ, một con cóc tinh nho nhỏ mà lại lợi hại đến vậy!


“Ca ca, cứu muội!” Công Tôn Ngọc khóc sưng cả hai mắt, giờ phút này đâu còn có tư sắc yêu kiều gì. Chỉ sợ đây chính là chuyến đi rời nhà đầu tiên này cũng chính là chuyến đi cuối cùng đưa nàng đến âm phủ.


“Công Tôn huynh, ngươi trước mắt đừng xúc động, yêu quái kia thật sự rất lợi hại.” Liêu Hùng vội vội vàng vàng kéo Công Tôn Duẫn vẫn còn đang muốn tiếp tục không biết sống ch.ết mà xông lên.


available on google playdownload on app store


“Nhưng Ngọc nhi ở trong tay nó…..” Công Tôn Duẫn cả hai mắt đều đỏ, dù là kia Công Tôn Ngọc có kiêu kỳ đến mấy, nhưng cũng vẫn là muội muội ruột thịt của hắn.


Bùi Mạch Ninh cũng không ghét Công Tôn Duẫn. Trong ba người, cũng chỉ có hắn là người thuận mắt nhất, bĩu môi, nghĩ ngợi, vẫn là tới gần Úy Kỳ Dương nói: “Đi giúp ta.”
Khóe miệng Úy Kỳ Dương giật giật, xem ngữ khí này xem, xin nhờ bà chị, hắn cũng không phải là nô bộc gì đâu nhé!


“Có đi hay không?” Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn mày, thấy Úy Kỳ Dương còn chưa động thủ. Kỳ thực, nàng cũng không phải là thật sự muốn cứu Công Tôn Ngọc kia, một nửa là bởi vì chưa hiểu được sức mạnh của cóc tinh này, một nửa cũng là vì oan hồn kia.


Úy Kỳ Dương không biết nên than trời hay trách đất, hắn tại sao lại gặp phải một đại tẩu như thế này? Và, tại sao hắn lại có một sư huynh như thế kia?
Đến khi bị Bùi Mạch Ninh thúc ép“Này, Mau lên!”, Úy Kỳ Dương mới lắc mình phóng thân đến chỗ con cóc tinh kia.


Không giống Công Tôn Duẫn, hôm nay nàng coi như mới thấy được thực lực của Úy Kỳ Dương. Người xuất thân tử Lưu điện quả nhiên là bất phàm, hai luồng hồng bạch xen lẫn, đối chọi với nhau làm người ta hoa cả mắt.


Trong hỗn loạn, Bùi Mạch Ninh thừa dịp hai bên đánh nhau chưa phân thắng bại, mạnh mẽ nhảy vào, trực tiếp dắt Công Tôn Ngọc chạy đi.
Cũng vừa lúc đó, cặp mắt xanh lục dã tính kia đã nhìn thẳng vào nàng. Dường như xuyên thấu qua thân thể của nàng, nó đã nhìn thấy rõ ràng một trái tim khỏe mạnh.


Cả người phát lạnh, lúc nàng lấy lại được tinh thần, theo phản xạ có điều kiện mà đem Công Tôn Ngọc kia ném ra ngoài cửa, rồi ngay sau đó chỉ cảm thấy trên cổ tay căng lên. Một bàn tay đầy móng vuốt nhơn nhớt đang tóm chặt lấy tay nàng.


Một mùi lạ truyền vào hơi thở làm Bùi Mạch Ninh chán ghét nhíu mày, trong lòng oán hận chửi lão gia tử kia. Lão gây cho nàng bao nhiêu phiền toán.


Hàn quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nàng vừa định ra tay trị con cóc tinh này thì lại thấy một bóng đen từ bên cửa sổ xông vào. Ánh trăng nghiêng ở trên người hắn, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự lạnh lùng. Đã nhìn thấy rất rõ ràng, thế cho nên Bùi Mạch Ninh hoàn toàn không tiếp tục hành động lúc trước.


‘Bang bang’ hai tiếng nổ truyền đến, cổ tay nàng chợt nhẹ, cả căn phòng đều vì thế mà chấn động. Nguồn lực mãnh liệt này gần trong gang tấc, du âm của nó khiến nàng cảm thấy đau.


Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trong mắt lóe ra tia sáng chói, khó trách người người đều nói hắn thiên phú dị bẩm, nguồn sức mạnh này đâu phải người bình thường có thể có, thật sự là……. Thật lợi hại.


“Oa…” Cóc tinh kia đau đớn gầm rú một tiếng, nhược điểm trí mạng của nó hiện ngay trước mắt Bùi Mạch Ninh.Tinh quang chợt lóe, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên nó, nàng nhanh như chớp, thủ đoạn quyết tiệt, lập tức thứ nàng cần giờ đã nằm trong tay của nàng.


‘Phanh’ một tiếng, tinh thần lại phục hồi, nàng thấy cóc tinh kia đã ngã trên mặt đất. Một đạo hồng quang chợt lóe lên, trên đất chỉ còn lại một con cóc toàn thân đen xì.






Truyện liên quan