Chương 7: Tôi muốn diễn vai phản diện
“Vậy nên cô đồng ý nhận vai nhân vật phản diện kia sao?” An Vĩ nhíu mày thành chữ bát, vội vàng hỏi Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu cúi mặt xuống bàn chơi Domino (trò xếp mấy quân hình nhật thẳng nhau sao cho đẩy một quân là cả hàng cùng đổ theo một chiều): “Có thể không nhận sao? Lúc ấy Lý Như Hoa ngay lập tức gọi cho đạo diễn để tôi đi thử vai nữ phản diện đấy, lúc đầu đạo diễn còn ngập ngừng rồi cũng đồng ý, còn nói tôi không phải đến buổi diễn thử mà trực tiếp đến đoàn phim.” Lý Như Hoa là tên của Thường Thụy Mạt trước khi bước chân vào nhà Thường gia theo họ Thường, Thường Thụy Mạt hại Thường Thụy Nhu, Thường Thụy Nhu liền vô cùng chán ghét cô ta theo họ của cô, cô ta còn xấp xỉ tuổi cô, tính ra là bằng vai phải lứa trong nhà, cho nên cô dứt khoát gọi thẳng là Lý Như Hoa.
“Cô ta làm vậy chính là muốn khoe mẽ với tôi rằng bây giờ cô ta có bản lĩnh cỡ nào, có mặt mui ra sao, đây chính là khiêu khích trắng trợn, tôi không thể cứ tự nhận thua, huống chi tôi đang cần cơ hội, cho dù cô ta nói diễn vai nha hoàn của cô ta tôi cũng sẽ nhận.” Thường Thụy Nhu nói.
“Nhưng tôi đã so sánh kịch bản “Ngọc Lưu Ly” với bản gốc, vai này rất khó diễn!”
Sở dĩ An Vĩ thấy lo lắng là vì nhân vật này chính là sửa đổi khác biệt lớn nhất giữa kịch bản với nguyên tác. Tiểu thuyết “Ngọc Lưu Ly” kể về một câu chuyện xưa, nói về nhân vật nam chính là Mặc Tử Lương, Mặc Tử Lương vốn chính là Thiên Tử Cửu Châu Hoa Hạ (đó là tên cũ của Trung Quốc thời xưa), sau khi được sinh ra đã bị mẫu thân của mình Hiên Viên Thương vứt bỏ ở hang sói, theo như truyện kể một ngày kia bà ta nhận ra chồng mình chỉ vì ngôi vị Thiên Tử mà luôn lừa gạt tình cảm của Hiên Viên Thương, bà vô cùng tức giận, âm thầm hạ độc giết phụ vương Mặc Tử Lương, cũng giận chó đánh mèo lên con trai của hai người. Sau đó Hiên Viên Thương vứt bỏ con trai ruột, tùy tiện nhận một đứa bé khác ven đường làm con mình, lập hắn là Thiên Tử mới của Cửu Châu, Thiên Tử tuổi nhỏ, bà ta là mẫu hậu thuận lợi nắm giữ quyền lực Cửu Châu. Nhưng vào lúc này, các vùng đất của Cửu Châu bắt đầu bành trướng không nghe lệnh Thiên Tử, Thiên Tử mất đi thực quyền chỉ còn danh nghĩa, sau bốn chín ngày lập điện thờ đốt lửa xin que bói: trong nhân gian có Ngọc Lưu Ly, người có Ngọc Lưu Ly ắt có được thiên hạ. Theo tác giả viết, Ngọc Lưu Ly là thần binh thượng cổ ngưng tụ linh hồn mà thành, người được Ngọc Lưu Ly chọn có thể sử dụng thần lực, thu phục Cửu Châu.
Lời tiên đoán trời cao rõ ràng ám chỉ vận mệnh đương kim thiên tử đã hết, người có dã tâm bừng bừng đối với vương vị như hổ rình mồi, thiên hạ đại loạn, chiến tranh liên miên không ngớt.
Mặc Tử Lương bị Hiên Viên Thương ném vào hang sói không những không ch.ết mà còn được loài sói nuôi dưỡng, hắn cực kỳ thông minh, từ lúc ra đời hắn đã có thể ghi nhớ tất cả sự việc, cho nên hắn luôn nhớ sâu sắc mình là Thiên Tử chính thống của Cửu Châu, nhớ rõ bản thân bị mẫu thân lạnh lùng vứt bỏ ở hang sói, hắn từng bước bắt đầu lập kế hoạch giành lại ngôi vị Thiên Tử. Hắn đi ngao du thiên hạ, vừa tìm kiếm Ngọc Lưu Ly như lời đồn vừa xây dựng thế lực của mình, trong một trận chiễn, hắn cứu được một cô gái mà máu của cô có thể tiêu diệt được tà ma hại dân chúng, cô gái đó chính là nhân vật chính trong chuyện xưa Lưu Ly Mộng. Thể chất Lưu Ly Mộng rất đặc biệt, Mặc Tử Lương tính toán lợi dụng cô để diệt trừ tà ma giành được lòng dân, liền giữ cô đi theo mình.
Lưu Ly Mộng là người con gái không rành việc đời, bản tính trong sáng lương thiện giống như trẻ con mới sinh, ngoại trừ dáng dấp người lớn ra, nàng thực sự rất giống con nít không hề để ý chuyện đời. Mặc Tử Lương dịu dàng bảo vệ nàng, dạy nàng ăn cơm, viết chứ, thế thái nhân tình, sớm chiều chung đụng, hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau cùng trải qua nhiều hiểu lầm, sinh ly tử biệt, rốt cuộc Mặc Tử Lương cũng chiếm lại được ngôi vị vốn thuộc về mình ước hẹn cả đời với Lưu Ly Mộng. Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đây, hai người chưa được hưởng cuộc sống viên mãn. Dù Mặc Tử Lương đã có được vương vị nhưng chỉ là vị vua hữu danh vô thực, muốn Cửu Châu quy thuận, hắn buộc phải tìm được Ngọc Lưu Ly, dùng sức mạnh Ngọc Lưu Ly chấn áp Cửu Châu. Trong khi Mặc Tử Lương chung sống với Lưu Ly Mộng đã xảy ra một chuyện, làm cho Mặc Tử Lương biết được Lưu ly Mộng là thân thể ma thần, Ngọc Lưu Ly là tâm hồn nàng, nếu hắn lấy Ngọc Lưu Ly, nàng sẽ không ch.ết nhưng sẽ hóa điên biến thành ma. Thiên hạ, người yêu, Mặc Tử Lương rơi vào chuyện tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng hắn lựa chọn từ bỏ thiên hạ, bảo vệ Lưu Ly Mộng đến cùng. Nhưng kẻ xấu đã sắp đặt bẫy hãm hại khiến hắn lấy Ngọc Lưu Ly trong người Lưu Ly Mộng, Lưu Ly Mộng hiểu lầm hắn chỉ lợi dụng nàng từ đầu đến cuối, trong một đêm nàng biến thành ma đầu khát máu. Không nhắc đến phần chuyện tiếp diễn phía sau, nhân vật mà Thường Thụy Nhu muốn nhận diễn, chính là kẻ ác được nhắc ở trên.
Kẻ ác này tên là Tuyết Sát, nằm trong một tổ chức sát thủ thần bí ở Cửu Châu, võ công cao cường, xinh đẹp hấp dẫn, lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, bởi vì thích mặc một thân y phục hồng, cả Cửu Châu gọi nàng là “Hồng vô thường“. Nàng phục mệnh một nhân vật phản diện lớn trong câu truyện, nhân vật đó cũng muốn tranh giành thiên hạ, luôn đối nghịch với Mặc Tử Lương, từ đầu đến cuối luôn phá hoại, cuối cùng khiến Mặc Tử Lương và Lưu Ly Mộng phải chia lìa, làm cho vô số người yêu truyện không nhịn được viết bình luận sách đòi trừng phạt nàng ta. Không phải An Vĩ lo lắng Thường Thụy Nhu diễn vai nhân vật xấu xa mà bị mắng theo, bị mắng là tốt, chứng tỏ cô ấy diễn xuất tốt. Điều thực sự làm anh lo lắng là biên kịch đắp nặn thêm cho nhân vật, để nhân vật này với một nhân vật khác trong truyện gộm thành một. Nhân vật khác xuất hiện trong truyện chính là một nửa trước kia của Mặc Tử Lương, mối tình đầu Lạc Phàm, Mặc Tử Lương từng vì tranh đoạt binh khí mà không màng đến tính mạng Lạc Phàm, khiến Lạc Phàm suýt ch.ết thảm, sau đó được nhân vật phản diện cứu sống, đưa trở lại bên người Mặc Tử Lương làm nội gián, trong lòng Mặc Tử Lương áy náy với nàng, hắn đã định thực hiện lời hứa trước kia với nàng, lấy nàng làm vợ, ẩn nhẫn tình yêu của mình với Lưu Ly Mộng. Khi Lạc Phàm biết được người kia lợi dụng nàng để làm hại Mặc Tử Lương, cũng nhận ra người Mặc Tử Lương yêu thật lòng là Lưu Ly Mộng thì nàng đã chọn tự sát, bảo vệ Mặc Tử Lương đồng thời thành toàn cho tình yêu của hắn với Lưu Ly Mộng. Người yêu thích truyện “Ngọc Lưu Ly” đều đặc biệt thích nhân vật này, dịu dàng tao nhã, trong tình yêu cầm lên được đặt xuống được, tình yêu của nàng với Mặc Tử Lương là hy sinh, tác thành.
Biên kịch đem Lạc Phàm trở thành̀ Tuyết Sát, Tuyết Sát vì yêu sinh hận. Mấy năm gần đây, có rất nhiều phim chuyển thể từ tiểu thuyết đứng đầu trên mạng Internet, bởi vì nguyên tác có lượng fan khổng lồ, kịch bản chỉ thay đổi quá nhiều so với nguyên tác, đã phải chịu nhiều chỉ trích, sau đó còn giận chó đánh mèo đến diễn viên đóng phim đó. Biên kịch thay đổi táo bạo nhân vật trong nguyên tác như vậy, chỉ sợ Thường Thụy Nhu còn chưa có diễn, đã bị vấy máu chó đầy người, tin đồn trước đây lại bị khơi lại lần nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân Thường Thụy Mạt kích động Thường Thụy Nhu nhận vai khó này, thứ nhất là cô ta muốn Thụy Nhu bị ch.ết đuối trong đống nước miếng của người khác, thứ hai là buộc cô ấy (TN) trơ mắt nhìn cô ta diễn cảnh ân ái với Thẩm Kiều Vũ.
Khi Thường Thụy Nhu xác nhận diễn nhân vật Tuyết Sát theo kịch bản “Ngọc Lưu Ly”, ngày hôm sau đã có tin tức lên trang bìa “Thường Thụy Nhu tham gia tuyên truyền phim chuyển thể “Ngọc Lưu Ly”, cùng lúc đóng hai vai Lạc Phàm và Tuyết Sát.”
Tiêu đề này vừa tung ra, người hâm mộ sách đã điên cuồng bình luận nhắm về phía Thường Thụy Nhu trên weibo. Có người không biết Lạc Phàm và Tuyết Sát cùng là một nhân vật, vì sao lại để một mình cô đảm nhận nhân vật. Có người nói là vì cô là chị cả của Tinh Á, có nhiều cha nuôi chiếu cố, bối cảnh cường đại, thích diễn thì diễn. Có người tranh luận không biết cô diễn thì nhân vật sẽ ra sao, vị trí đứng đầu Tinh Á đã sớm không còn là của cô, mà của em gái cô Thường Thụy Mạt. Có người châm chọc cô hiện tại quả nhiêu đã hết thời, đến nỗi lấn sân sang lĩnh vực của người khác. Có người mong muốn cô trở lại nghiệp ca hát, không hát được nốt cao thì vẫn có thể hát những nốt thấp, đừng cùng lúc diễn hai vai Lạc Phàm và Tuyết Sát thất bại... Tóm lại, người nào cũng tự cho là mình đúng, dùng ngòi bút làm vũ khí với Thường Thụy Nhu, trút tức giận lên Thường Thụy Nhu chưa đủ còn hướng về cả phía tổ biên kịch trên weibo, nhắn tin yêu cầu tổ biên kịch thay Thường Thụy Nhu, đừng để một người diễn hai nhân vật không có liên quan tới nhau. Buộc tổ biên kịch phải tiết lộ tình tiết kịch bản, giải thích rằng hai nhân vật được cải biến thành một người, nên không có mâu thuẫn một người đóng hai nhân vật không có liên quan với nhau, hơn nữa ủng hộ Thường Thụy Nhu, cô ấy rất hợp với nhân vật mà tổ biên kịch nhào nặn.
Nhưng vẫn có rất nhiều ý kiến phản đối Thường Thụy Nhu, chủ yếu là vì tin tức trước kia của cô, rất khó để người khác thay đổi cách nhìn của họ về cô.
Những chuyện trong giới truyền hình nói: “Theo tin nội bộ, Thường Thụy Nhu muốn mẹ nuôi giúp cô lấy vai chính của em gái cô, nhưng bởi vì Thường Thụy Mạt là diễn viên chính do đạo diễn chỉ định, Hồ Duyệt Chi không làm chủ được, cho nên dùng thủ đoạn khác để Thường Thụy Nhu lấy vai diễn này, phần diễn của chị cả Tinh Á không thể thiếu, biên kịch lại đưa thêm một nhân vật nữa cho cô ấy.”
Lại có người nói xấu cô, gán thêm tội danh cho cô, lôi việc trước cô hát nhép, không tôn trọng tiền bối, đăng lên video cô đối với tiền bối bày ra mặt lạnh. Chuyện xấu bay đầy trời.
“Rõ là tức ch.ết người!” An Vĩ nhìn mấy thứ trên mạng, vì Thường Thụy Nhu bênh vực kẻ yếu: “Hát nhép! Lúc ấy biểu diễn ngoài trời, phía dưới mưa lớn, thiết bị âm thanh ngấm hỏng, không hát nhép thì làm sao có biểu diễn hoàn mỹ, các người nghe được cái rắm âm nhạc, Còn chuyện không tôn trọng tiền bối, cô tham gia cuộc so tài minh tinh bên ngoài, rõ ràng là do vị kia muốn tăng hiệu quả chương trình mới bảo cô đá hắn, sau đó cũng đã đứng ra giải thích giúp cô, những người này còn cố tình lôi chuyện này ra. Tôi nói, cái mặt lạnh này, cô vốn luôn là bộ dạng như vậy a!”
Thường Thụy Nhu ném gối về phía An Vĩ: “Tôi mặt lạnh sao? Nhìn xem, tôi cười đây.”
Má ơi, cười kiểu này còn lạnh hơn! An Vĩ rùng mình một cái, tiếp tục bênh vực Thường Thụy Nhu: “Trang weibo Những chuyện trong giới truyền hình rõ ràng đang cố ý bôi nhọ cô, còn có tiêu đề tin tức kia cũng là nói xấu cô, Hồ chủ tịch không giúp cô tạo quan hệ xã hội một chút, tự chúng ta không thể giải thích sao?”
Hồ Duyệt Chi chỉ biết tạo mối quan hệ xã hội vì nghệ sĩ giúp bà ta kiếm tiền, cô đã không thể ca hát như trước, bà ta cảm thấy cô không còn giá trị buôn bán. Thường Thụy Nhu lật xem kịch bản: “Giải thích, có ích lợi gì đâu? Người không thích vẫn sẽ không thích. Không cần quan tâm người khác nói thế nào, hiện tại tôi chỉ nghĩ diễn tốt cái vai khó kia.”
Thụy Nhu dường như trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, chịu nhiều ủy khuất như vậy có thể im lặng, An Vĩ nhìn Thụy Nhu, đột nhiên bật khóc.
“Anh khóc cái gì?” Thường Thụy Nhu bị anh ta dọa sợ.
“Thụy Nhu à, so sánh với con người cô hiện tại, tôi vẫn thích cô gái tùy hứng trước kia, chìm đắm trong lý tưởng tình yêu không để ý người khác ra sao, tính tình cô thích đùa giỡn sai khiến tôi lúc không vui.”
Thường Thụy Nhu chậm rãi ngước nhìn anh ta: “Hóa ra tôi khiến anh cảm thấy đáng ghét đến thế.”
“Không phải.” An Vĩ lau nước mũi, “Ít nhất khi đó cô không buồn không lo, không giống với bộ dạng hiện tại nhìn rất mỏi mệt.”
Thường Thụy Nhu cười tự giễu: “Tôi trước kia không phải gọi là không buồn không lo, mà là không có đầu óc, mói có thể bị người khác lừa thảm thương.”
Đối với tin đồn ác ý Thường Thụy Nhu lựa chọn im lặng, cô muốn dùng chính năng lực của bản thân để khiến tất cả người nhìn cô không vừa mắt phải ngậm miệng. Vào lúc Thường Thụy Nhu xác định nhận vai diễn Tuyết Sát trong “Ngọc Lưu Ly”, cô bắt đầu bỏ công sức nghiên cứu nhân vật, cô viết bốn năm trang giấy những tâm đắc về nhân vật, phía trên những lời thoại trong kịch bản cô đều tỉ mỉ phân tích lại, nói lời thoại này thì dùng ngữ điệu phải thế nào, ánh mắt ra sao, động tác như thế nào, cô còn tìm thầy giáo dạy biểu diễn đây khi cô là thực tập viên ôn lại kỹ năng diễn xuất.
Lần này, cô quyết tâm, không thể thua Thường Thụy Mạt, còn để Thẩm Kiều Vũ nhìn kỹ, không có hắn, cô vẫn sống tốt, xinh đẹp như trước.