Chương 8

Long Thất cầm cặp đến trường, vừa đến cửa lớp chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên. Cô dừng lại ở trước cửa. Đổng Tây ngồi ở bàn đầu tiên, vì ánh sáng trước mặt bị chặn lại một lúc lâu nên mới quay qua nhìn về phía cô. Cây bút trong tay vẫn còn đang di chuyển, ánh mắt Đổng Tây lạnh nhạt nhưng rất có thần, nhìn thấy người đó là Long Thất thì liền thu hồi tầm mắt. Trạng thái như cũ, chẳng có chút cảm xúc nào. Chỉ coi cô như là một người bạn cùng lớp bình thường. Không vì tiếng xấu và sự khác biệt của cô mà kỳ thị. Cũng chẳng vì một lời mời kết bạn của cô mà đón ý hùa theo. Thái độ vẫn y như ngày hôm qua.


 
Trong tiết học, Long Thất lấy điện thoại ra xem qua trang cá nhân của Đổng Tây.
 


Ảnh đại diện của cô ấy quả nhiên là một bức tranh, là cô tự vẽ lúc rảnh rỗi. Album ảnh cũng có vài bức hoạ tương tự. Cô ấy thường chỉ cập nhật bài viết một tuần một lần, chủ yếu đều là những trích đoạn hoặc là một bài cảm nhận sau khi đọc tác phẩm văn học nào đó. Đổng Tây không đăng ảnh riêng tư lên trang cá nhân. Nếu có thì cũng chỉ là vài góc nhỏ trong nhà, có khi là giá sách gỗ, có khi là một chậu cây xanh, có khi lại là khung tranh không cẩn thận bị vẩy sơn lên, không thì là một con mèo con nheo mắt nằm trên tấm thảm mềm mại.


 
Nhìn ra được nhà cô rất có điều kiện.
 


Ngón tay chậm rãi chạm vào màn hình. Long Thất vừa lướt album ảnh, vừa nhìn về phía Đổng Tây đang ngồi. Cô ấy rất chăm chú nghe giảng, một bên tóc dài lúc nào cũng vén ra sau tai, lúc thì nhìn lên bục giảng, lúc lại cúi đầu cẩn thận viết cái gì đó, cả người vừa mềm mại vừa thoải mái.
 


Long Thất thu hồi tầm mắt, nhắn tin cho Cận Dịch Khẳng: Tan học gặp nhau ở chỗ cũ.
 
Tiếng giảng bài của giáo viên ở phía trên từng chút một truyền tới đây, di động ở trong lòng bàn tay cô khẽ xoay hai vòng, liền nhận được tin nhắn trả lời của cậu: Không phải cậu tới tháng sao?
 


available on google playdownload on app store


Ha, cô cười mỉa một tiếng, đánh chữ: Cậu nhớ được?
 
Đáp: Có hay không?
 


Long Thất đổi tư thế ngồi, vừa vặn cậu bạn cùng bàn đang cúi đầu lấy đồ trong ngăn bàn, hướng về phía di động của cô ngó một cái. Cô cũng trùng hợp đón ánh mắt cậu ta, hắn ngay lập tức quay đi. Long Thất lườm một cái, lỗ tai cậu ta đỏ bừng, gấp gáp nói: "Mình không nhìn thấy gì hết."
 


"Đồ nhát gan." Cô lẩm bẩm, tiếp tục nhắn tin cho Cận Dịch Khẳng: Không có, tan học gặp.
 
Lúc tan học ngoài trời đổ mưa, một cơn mưa rào sấm chớp đùng đùng. Bên ngoài khách sạn một mảnh hơi nước bốc lên nghi ngút. Long Thất ôm cánh tay đứng dựa vào cửa sổ. Cận Dịch Khẳng đến trễ nửa tiếng.


 
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của Cận Dịch Khẳng đang từ từ mở cửa tiến vào từ trên bức tường kính.
 


Cậu thực sự rất đẹp trai. Cho dù cô có xinh đẹp thế nào thì khi nhìn thấy cậu cũng sẽ không kìm lòng được mà tán thưởng. Long Thất thích nhất khoé miệng khẽ nhếch lên khi cười của cậu, ngón tay dài kẹp lấy điếu thuốc, và yết hầu chuyển động khi uống rượu. Cậu có thể lưu manh một cách rất phong cách, biết cách tận hưởng thú vui mà không làm ra vẻ.


 
Cận Dịch Khẳng đặt áo khoác xuống, ôm eo cô từ phía sau, sờ thấy bộ quần áo ẩm ướt của cô, hỏi: "Sao không tắm trước?"
 


Long Thất vẫn như cũ ngắm nhìn hình bóng cậu trên cửa kính. Cậu cũng nhìn qua, bắt gặp ánh mắt cô, chầm chậm ôm chặt cô vào lòng. Đôi môi ấm nóng chậm rãi dán lên gáy Long Thất mà hôn, tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô.
 
"Cận Dịch Khẳng."
 
"Ừ."
 


"Cậu chia tay với Bạch Ngải Đình đi."
 
"Khó."
 
"Vậy chúng ta cắt đứt quan hệ đi."
 
Cận Dịch Khẳng đến phản ứng cũng lười. Phải đến khi Long Thất giữ lấy bàn tay đang cởi cúc áo cô của cậu thì Cận Dịch Khẳng mới ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn bóng dáng cô trên cửa kính.
 


"Nghiêm túc đấy." Cô nói.
 


Eo từ từ được thả ra, cậu đút một tay vào túi quần rồi lùi lại. Long Thất cũng quay người nhìn cậu, trong mắt có tia sáng: "Dù sao một năm qua cũng chỉ là quan hệ ngầm mà thôi. Cậu từng nói chỉ cần đến một ngày tôi không muốn ở bên cậu nữa thì cứ trực tiếp nói ra. Bây giờ tôi nói, chính là lúc này."


 
"Chuyện ngày hôm qua khiến cậu hỏng não rồi à?"
 
"Không liên quan đến Long Tín Nghĩa. Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc."
 
Biểu cảm của cậu từ đầu đến cuối vẫn không có thay đổi gì lớn. Nghiêng đầu quét mắt qua người cô như muốn tìm tòi thứ gì đó, hỏi: "Sao cậu trông vui vẻ thế?"


 
"Hả?"
 
Cận Dịch Khẳng dùng ngón tay giữ lấy cằm cô: "Ánh mắt cậu đang sáng rực đấy. Chuyện cắt đứt này khiến cậu phấn khích đến thế cơ à?"
 
Long Thất nghiêng đầu tránh thoát: "Việc này cứ như vậy đi. Tôi đi đây….."
 


Chưa đi được mấy bước Cận Dịch Khẳng đã quay người kéo tay cô lại. Từ một bộ dạng lười biếng nhanh chóng biến thành dáng vẻ phẫn nộ "đùa cái gì đấy". Cô nhìn cậu. Vẻ mặt của cậu lúc này mới tính là hợp lý, trán và ánh mắt đều rất u ám, che giấu thái độ cáu kỉnh của công tử nhà giàu "tính chơi ông đây đấy à".


 
Long Thất hất tay cậu ra, cười: "Không phải chứ, Cận Dịch Khẳng. Không phải cậu muốn cùng tôi dây dưa mãi đấy chứ?"
 
"Vậy nói thử một lý do tôi nghe xem."
 
"Tôi nói rồi. Hoặc là chia tay với Bạch Ngải Đình hoặc là chúng ta cắt đứt."
 
"Tính lừa ai vậy?" Cậu nói: "Nói nghiêm túc."
 


"Tôi yêu Trác Thanh."
 
Cô vừa muốn rời đi lại bị cậu kéo trở về. Long Thất cũng bắt đầu bực mình, dùng sức né tránh, nhìn chằm chằm vào cậu: "Làm cái gì vậy? Giờ cậu đang tính làm mình làm mẩy đấy à? Cận Dịch Khẳng cậu cũng không sòng phẳng như tôi tưởng tượng."
 


Giằng co trong chốc lát, cô từ trong ánh mắt cậu rốt cuộc cũng phát hiện ra được điều gì đó, đôi mày đang nhíu lại từ từ giãn ra: "Đừng nói là cậu có tình cảm với tôi thật đấy nhé?"
 


Bên ngoài mưa đang rơi tầm tã, bên trong phòng không khí ẩm ướt lành lạnh, một câu "Không phải…chứ" của cô đã bóp ch.ết tất cả những ảo tưởng trong tương lai của họ. Vẻ mặt cậu vô cảm trả lời: "Nói đi cậu thích người nào rồi."
 
"Làm sao mà tôi có thể nói cho cậu chứ."
 


Long Thất đi một bước bị cậu chắn một bước. Cô thở dài lùi lại: "Chúng ta không ai nợ ai hết. Vốn dĩ cậu sướng phần cậu, tôi sướng phần tôi. Nhưng từ giờ trở đi tôi chỉ muốn sống bình thường qua ngày mà thôi……"
 


Câu nói thốt ra chẳng có chút phòng bị nào. Ai ngờ rằng Cận Dịch Khẳng sẽ nổi điên cưỡng hôn cô. Sau gáy bị giữ lấy gắt gao, môi của hai người kề sát nhau. Cô vươn tay muốn đẩy cậu ra, nhưng đầu bị kẹp chặt. Tất cả những lời muốn nói đều bị chặn lại ở cổ họng, đến tận khi Long Thất giơ tay cho Cận Dịch Khẳng một cái tát mới có thể thoát ra. Hai người cách nhau một khoảng, mặc kệ là môi của cô hay là môi của cậu thì đều đang rỉ máu. Cậu cố tình đổ thêm dầu vào lửa: "Đây là lần thứ ba của chúng ta."


 


Khi phát cáu giọng của cậu rất trầm. Ngữ khí và dáng vẻ khiêu khích đập thẳng vào trong mắt Long Thất, cổ tay bị cậu dùng lực bắt lấy: "Cậu còn nhớ hay không đã từng nói thích tôi? Chính mồm cậu từng nói! Vậy cậu có nhớ bản thân mình nói điều đó ở đâu không? Trong bồn tắm! Cậu có nhớ lúc đó chúng ta đang làm gì không? Hả? Khoé miệng khi cười của tôi, bàn tay cầm thuốc và dáng vẻ lúc tôi uống rượu!"


 


"Đúng là cậu có vài điểm khiến tôi thích!" Long Thất nhìn vào mắt cậu bình tĩnh trả lời: "Nhưng Cận Dịch Khẳng nếu như tôi thật sự thích cậu, vậy thì tôi sẽ không đời nào để cho cậu hút thuốc! Sẽ không để cho cậu uống rượu cả ngày, cũng không muốn thấy cậu trong ngoài bất nhất! Giống như cậu thích khuôn mặt này của tôi, làn da này của tôi! Chỉ cần khuôn mặt này đổi cho bất cứ ai thì cậu sẽ lập tức thích người đó. Tôi và cậu chỉ là đồng loã. Chỉ có vậy thôi! Mối quan hệ của chúng ta chỉ dựa vào nhu cầu, cậu có hiểu không!"


 
Nói xong cô tránh khỏi người cậu, nổi giận đùng đùng cầm đồ bỏ đi. Cận Dịch Khẳng tức giận nói: "Đừng để cho tôi biết thằng đó là ai!"
 
"Có ch.ết cũng không nói cho cậu biết!"
 
Cửa "phanh" một tiếng rồi đóng sầm lại.
 






Truyện liên quan