Chương 36
Về sau đừng bao giờ nhìn tôi, đừng bao giờ tới tìm tôi, cũng đừng bao giờ cho tôi mượn lửa. Đừng tuỳ tiện cùng tôi nói chuyện. Chúng ta không ở chung một trình độ, cậu tiếp tục làm học sinh cá biệt, còn tôi tiếp tục làm học sinh đứng thứ hai toàn trường. Chuyện giữa tôi và cậu tốt nhất là cứ nghiền nát trong đáy lòng đi. Tôi không muốn người khác biết tôi từng cùng một học sinh cá biệt có khúc mắc. Mất mặt. Sau này đừng vịn vào tình xưa nghĩa cũ tới tìm tôi, chuyện của cậu tôi sẽ không giúp. Từ ngày hôm nay trở đi cái gì cũng sẽ không giúp.
Lời của Cận Dịch Khẳng vẫn còn sống động bên tai cứ ngỡ như vừa mới ngày hôm qua. Ba tháng xa cách, Long Thất giờ mới chủ động tìm cậu nói câu đầu tiên, sợ cậu sẽ rời đi, gấp gáp nói: "Chỉ năm phút thôi!"
Cận Dịch Khẳng tất nhiên biết Long Thất muốn nói chuyện gì: "Tôi không rảnh giúp cậu."
"Tôi nhất định sẽ không quấn lấy đòi cậu giúp tôi. Chỉ muốn hỏi nếu chuyện này đổi ngược lại là Bạch Ngải Đình. Vậy cậu có tin cô ta hay không?"
Cận Dịch Khẳng chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì khựng lại. Long Thất nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, thử tiến lên một bước, lặp lại câu hỏi: "Cậu có tin không?"
Cậu bỏ hai tay vào trong túi quần, đáp: "Mặc kệ cô ấy có làm hay không thì gia đình cô ấy cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Tôi có tin hay không… không quan trọng."
Nói như vậy đồng nghĩa với việc gia đình Đổng Tây cũng sẽ có cách giải quyết. Mà Long Thất hiện tại bừa bãi can thiệp vào chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
"Vậy nếu như người nói cô ấy gian lận lại là bố dượng của cậu thì sao?"
Long Thất nói ra câu này, Cận Dịch Khẳng khẽ nghiêng đầu nhưng vẫn như cũ không nhìn Long Thất, cũng không quay người lại. Có lẽ đang hồi tưởng lại người bố dượng trong lời cô là ai.
Cận Dịch Khẳng chắc chắn nhớ ra được cái người đó là ai. Bởi vì có lần Long Thất cùng cậu ra ngoài ăn cơm thì trùng hợp gặp phải Sở Diệu Chí. Mà không khéo là tay Cận Dịch Khẳng đang đặt trên đầu gối cô, Long Thất đang nổi giận vì chuyện gì đó, cường bạo đem canh nóng đút cho cậu. Sở Diệu Chí hôm ấy phải tham dự một buổi tiệc xã giao thì vô tình trông thấy một màn "yêu sớm" đầy ái muội này. Cận Dịch Khẳng lúc đó cảm nhận được tầm mắt của hắn ta. Long Tử Nghi trước giờ đều không tin vào cái giả thuyết "Sở Diệu Chí không thích Long Thất", nhưng Cận Dịch Khẳng chỉ cần nhìn một cái liền phát hiện ra điều bất thường. Cậu nói trước giờ chưa từng thấy một người đàn ông nào lại có ánh mắt giống oán phụ như vậy. Trông chẳng khác nào ánh mắt của người giúp việc trẻ đẹp nhưng lại lười biếng từng làm ở nhà Cận Dịch Khẳng, cô ta luôn dùng ánh mắt oán hận này mỗi lần nhìn thấy con chó Alaska mà em trai cậu nuôi làm tán loạn hết cả căn nhà lên.
Sau đó Cận Dịch Khẳng lại vì lý do dám so sánh Long Thất với một con chó mà bị bắt ép uống hết cả một bát canh lớn. Uống xong miệng bị phồng rộp suốt một tuần liền, còn được liệt vào một trong mười sự cố thảm thiết nhất trong cuộc đời cậu.
Hai giây sau, Cận Dịch Khẳng liền nhớ ra chuyện này.
Long Thất nói: "Nếu như là hắn ta, vậy cậu là người bị kẹt ở giữa sẽ làm gì?"
"Cậu tin tưởng Đổng Tây được mấy phần?” Cậu hỏi.
"Một trăm phần trăm."
"Không chút lưỡng lự?"
"Không."
Cận Dịch Khẳng thở dài một hơi. Tiếng thở dài như có như không này chẳng khác nào cái thở dài của Sở Diệu Chí. Long Thất từ từ mở miệng hỏi: "Có phải cậu có suy nghĩ khác hay không?"
"Kể cả tôi có suy nghĩ khác thì cậu căn bản cũng nghe không lọt tai."
"Cận Dịch Khẳng," Long Thất hít vào một hơi nói," Tôi không cầu xin cậu phải giúp tôi. Nhưng nếu như cậu có bất kì hướng giải quyết nào, cách nào cũng được. Dù cho có phải hao phí sức lực đến thế nào hay là tỉ lệ thành công rất nhỏ đi chăng nữa, nếu như cậu có giải pháp nào thì chỉ cần cậu nói cho tôi biết là được. Kể cả chỉ có thể cứu vãn được phần nào tình hình hiện tại cũng được. Tôi chỉ muốn làm cái gì đó mà thôi."
Cận Dịch Khẳng trầm mặc.
Trong phòng chứa thiết bị, có đến hai phần ba là bóng tối, một phần ba còn lại là ánh sáng từ ngoài phòng hắt vào. Long Thất đứng trong bóng tối đối diện với bóng lưng ngược sáng của Cận Dịch Khẳng. Hai người cứ đứng như vậy một lúc lâu, Long Thất mới thấp giọng lần nữa nói: "Cầu xin cậu đấy."
Rất lâu sau, Cận Dịch Khẳng mới có phản ứng. Long Thất nhìn bóng lưng cậu.
"Dù cho có phải hao tổn sức lực đến mức nào? Vậy dùng số tiền lớn thì sao?"
"Dùng ở đâu?"
"Tư Bách Lâm."
Long Thất nghe xong trong nháy mắt đã hiểu được vấn đề. Nói một câu "Cảm ơn" rồi không chần chừ thêm một giây phút nào nữa trực tiếp chạy ra khỏi phòng thiết bị. Lúc đi ngang qua Cận Dịch Khẳng, bởi vì tốc độ quá nhanh nên vai hai người hơi tiếp xúc. Cậu ở đằng sau nhìn cô nóng lòng chạy đi, đến đầu cũng không ngoái lại lấy một lần.
Long Thất hiểu được Cận Dịch Khẳng muốn nói gì.
Chuyện lần đó của Úc Tỉnh Lị, Tư Bách Lâm chỉ cần tuỳ tiện lôi ra mấy phần lịch sử đen của đám người bên cạnh cô ta là đã giải quyết được. Trong tay hắn nhiều nhất chính là mấy thứ này. Mà nếu như Tư Bách Lâm có thể lục ra được đống "hồ sơ" của học sinh thì chắc hẳn cũng có thể từ đám giáo viên điều tr.a ra được cái gì đó… Điều Cận Dịch Khẳng muốn là làm Long Thất làm điều ngược lại. Không cần cố vắt óc suy nghĩ chuyện Đổng Tây có gian lận hay không. Mà là trực tiếp đến ép Sở Diệu Chí phải cùng quá hoá liều, buộc hắn phải khai ra những điều chưa từng nói. Nhưng tất nhiên tiền đề để giải quyết chuyện này vẫn phải là "Đổng Tây không hề gian lận", còn có "Điều Đổng Tây nói là thật". Nếu không thì……
Cho nên, đây chỉ là một con đường tắt mà thôi.
Nhưng trước mắt chính là cách làm có hiệu quả nhất.
Tất nhiên là Long Thất biết Cận Dịch Khẳng thông minh.
Cô vừa gọi đến số điện thoại của Tư Bách Lâm vừa đi lên cầu thang. Ở góc hành lang thì lại khéo đụng phải Long Tín Nghĩa. Vừa nhìn thấy hắn cô sực nhớ lại chuyện tiền nong với tên súc sinh này. Long Tín Nghĩa biết chạy cũng chạy không thoát, hoảng loạn giơ cánh tay lên cao xin đầu hàng. Long Thất chỉ vào mũi hắn nói: "Trả tiền."
"Hôm qua cũng đâu có thấy mày gấp gáp gì. Sao hôm nay chưa gì đã nổi nóng vậy!"
Tư Bách Lâm không nhận máy nhưng lại có lời nhắc nhở từ hộp thư thoại. Long Thất giơ tay bịt miệng Long Tín Nghĩa tránh cho tạp âm lọt vào. Ngắn gọn gửi qua một tin nhắn thoại kêu hắn điều tr.a Sở Diệu Chí. Long Tín Nghĩa vừa nghe vừa trợn tròn mắt, chờ Long Thất nói xong liền gạt tay cô ra, lớn tiếng chất vất: "Mày đây là đang chuẩn bị khuỷu tay xoay ra bên ngoài(*) đúng không?"
(*)ý chỉ vì quyền lợi của người ngoài mà không suy nghĩ cho người nhà.
"Trong khuỷu tay tôi căn bản chẳng có lấy một ai là người cả." Long Thất chỉ vào hắn.
(ý Long Thất nói là người nhà của mình không có lấy một người ra dáng người hoặc nói cách khác là đá xoáy Long Tín Nghĩa không phải là người.)
"Mày điên rồi, điên thật rồi!"
Điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời. Tư Bách Lâm rõ ràng biết cô gọi tới nhưng không bắt máy, chỉ vỏn vẹn nhắn lại hai chữ.
Hai vạn. (~70 triệu VND)
Long Thất nhìn con số này đến xuất thần. Sau đó đưa mắt nhìn sang Long Tín Nghĩa cũng đang đờ đẫn không dám hé răng nói một lời. Long Thất đè nặng thanh âm nghiến răng hỏi: "Ít nhất là vẫn còn lại con số này chứ?"
Long Tín Nghĩa không trả lời.
Long Thất lập tức phát hoả, một đường đuổi đánh Long Tín Nghĩa đến tận ban công. Long Tín Nghĩa vắt chân lên cổ chạy: "Tao giúp mày kiếm tiền. Tao đã bàn bạc với người ta rồi, chỉ cần ném tiền vào đó đợi một thời gian nhất định sẽ sinh lời! Nhưng mà không thể vừa đầu tư đã rút ra được. Với lại việc này cũng đâu cần mày giải quyết. Đổng Tây cũng đâu phải em gái mày. Tao mới là người nhà đây này!"
"Anh không phải!" Long Thất giận đến cực điểm, chỉ thẳng vào mũi hắn bạo phát, "Bọn cho vay nặng lãi còn có tình có nghĩa hơn anh! Long Tín Nghĩa cái đồ cặn bã này, cả đời này cũng chẳng có ai coi trọng loại người như anh. Mợ đáng ra nên đẻ ra một cái nút chặn bồn cầu còn hơn là đẻ ra anh."
"Ai biết được đống tiền đó có phải mày kiếm bằng cách trong sạch hay không? Một tháng mày chạy được mấy cái sự kiện? Nửa năm mới lên bìa tạp chí một lần! Mà tiền từ đám người hâm mộ thì mày lại sống ch.ết không muốn kiếm. Mày mắng tao thì cũng đừng quá hỗn láo. Chẳng may tao tung ra chút chuyện đáng xấu hổ của mày thì mày xong đời rồi con ạ." Long Tín Nghĩa quýnh quá hoá liều, bày ra tư thế muốn cùng Long Thất đồng quy vu tận. Long Thất vốn đánh đã rồi chuẩn bị rời đi thì bị mấy lời khó nghe của hắn chui vào trong màng nhĩ, cô tức thì quay người lại cho hắn một cái bạt tai.
Long Tín Nghĩa sững sờ.
Long Thất nói: "Được. Tôi nói cho anh biết. Tiền của tôi trong đó chỉ có 1/4, số còn lại là từ một tài khoản lạ hàng tháng đều gửi cho tôi. Tôi trước giờ một đồng cũng không dám động đến. Nhưng bây giờ Long Tín Nghĩa anh dám động vào thì hậu quả sau này thế nào thì tự đi mà gánh!"
"Mẹ nó! Còn có cái loại chuyện này……" Hắn cãi lại, "Mày lừa ai đấy!"
Long Thất không quan tâm đến hắn nữa. Đi tới gần hành lang thì phát hiện có không ít người đang tụ tập lại xem bọn họ cãi nhau. Long Thất bực bội hét một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Ở hành lang phía đông của lớp mũi nhọn, có mấy nữ sinh đang bàn luận về "đống âm thanh hỗn tạp này" thì nghe thấy Long Thất hét lên lập tức lo sợ ôm lấy ngực. Bạch Ngải Đình cũng đứng ở đó. Cô ta không dám rên một tiếng chỉ nhìn Long Thất. Nhưng Long Thất vừa quét mắt về phía đó thì Bạch Ngải Đình lại quay đầu, vội vàng chuồn vào lớp.
Long Thất mẫn cảm bắt được điểm bất thường.
Bạch Ngải Đình bình thường sẽ không nhìn cô như vậy. Bởi vì khi được một đám "bạn thân" vây quanh, cô ta luôn bày ra cái bộ dạng "chúng sinh đều là loài dung tục chỉ có mình tôi là cao lãnh", nhàn nhạt nhìn Long Thất. Còn lần này lại giống như trốn tránh vì sợ gặp rắc rối. Nghĩ kĩ lại thì Bạch Ngải Đình và Đổng Tây đều ở cùng một phòng thi, không biết chừng lúc sự việc xảy ra cô ta nhìn thấy cái gì đó.
Long Thất vừa tính đi về hành lang phía đông tìm Bạch Ngải Đình thì điện thoại trong tay đột nhiên kết nối được cuộc gọi. Một câu nói kiêu ngạo của người đại diện ở đầu dây bên truyền đến bên tai: "Ôi Long Thất, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi.” đã kéo suy nghĩ của cô quay trở lại với thực tại.
- -----oOo------