Chương 72

Đổng Tây hỏi rằng, nếu như bây giờ cô ấy đi về phía cô, liệu có còn kịp hay không.


Long Thất đứng lặng tại chỗ, nghe câu nói mà cô hằng ao ước cả một thời cấp ba, nhìn thẳng vào Đổng Tây đang đứng cách mình năm bước chân. Tiếng gió thổi vù vù bên tai cũng không át đi nổi tiếng nghị luận xôn xao không ngớt. Ngón tay cô vẫn duy trì ở trạng thái run rẩy.


Điều này giống như cô trước kia từng lẩm nhẩm tên cô ấy hàng trăm lần ở trong đáy lòng, đong đầy tình cảm cũng ẩn giấu ưu sầu. 


Mà hiện giờ, tên của cô được Đổng Tây dõng dạc nói ra, vạn phần ôn nhu cũng ngàn cân nặng nề. Thế nhưng ngay thời khắc ấy, giọt nước mắt thứ hai của Long Thất rơi xuống, bởi vì trái tim giống như bị bóp nghẹt, bởi vì nhớ lại cái "trò chơi nhân tính" của Cận Dịch Khẳng, bởi vì phát hiện ra bản thân cô ở trong cái mối tam giác quan hệ này lại đóng một vai bỉ ổi đến thế, do dự không quyết đoán, nửa kéo nửa đẩy, người nào cũng muốn giữ, ai cũng không muốn từ bỏ. Chính vì điều đó mới tạo thành cái cục diện rối rắm của ngày hôm nay, tiến về phía trước là vực thẳm của một người, lùi về phía sau lại là địa ngục của một người khác.


Đổng Tây đang đợi cô.
Cô ấy tựa hồ đã nhận được đáp án như ẩn như hiện thông qua cơ thể run rẩy và đôi mắt đỏ bừng của cô, nhưng dù cho có là vậy Đổng Tây vẫn đưa tay về phía cô.
"Cậu theo mình về ký túc xá trước đi."
Long Thất nhìn bàn tay cô ấy.


Ánh mắt của đám nam sinh có bao nhiêu gai mắt thì hô hấp lại có bấy nhiêu nóng bỏng.
Tay muốn giơ lên nhưng lại một lần nữa hạ xuống bên cạnh vạt áo. Đổng Tây trơ mắt nhìn một loạt hành động của cô. Cô bây giờ, cả người như nát bấy, Long Thất nhìn vào mắt cô ấy, từ từ lắc đầu.


available on google playdownload on app store


Lúc trước từng cảm thấy mắt của Đổng Tây được làm từ nước, nhưng lúc này mới thực sự trông thấy một tầng hơi nước mơ hồ, Đổng Tây hỏi cô: "Cậu thật sự không trở về?"


Thanh âm đó cũng rất nghẹn ngào, cũng là đang cắn chặt lấy một khối thịt trong lòng mà bật thốt ra. Long Thất lần thứ hai lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng Đổng Tây đã chặn cô lại: "Mình đợi cậu một tuần."
"Cậu không cần phải đợi mình."
Cổ họng Long Thất khàn khàn.
Đổng Tây hiểu rồi.


Lúc cô rời đi, Đổng Tây vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Vết cắn trên môi đau đến tột cùng, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, nước mắt điên cuồng chảy xuống, căn bản là ngăn không nổi nữa.


Nhiều người như vậy đứng vây xem một vở tuồng, cuối cùng ở dưới bóng lưng quyết tuyệt của Long Thất không tiếng động giải tán, có bao nhiêu bát quái được miêu tả sinh động, lại có bao nhiêu đàm tiếu ở trong bóng tối ngổn ngang, rốt cuộc vẫn kết thúc bằng hai cái lắc đầu của Long Thất. Đổng Tây nghiêng đầu nhìn theo cô. Long Thất có thể cảm nhận được sau lưng mình nóng như lửa đốt, cảm nhận được trái tim Đổng Tây ở đằng sau đang bị gặm nhấm từng chút một. Mỗi một bước đi của cô, Đổng Tây lại càng bất lực hơn, nhưng mỗi một bước đi này mới khiến cô ấy cách càng xa cái mối tình tay ba rối tinh rối mù một chút.


Nghiệp chướng nặng nề.


Mười hai giờ đêm, điện thoại của lão Bình gọi đến tám cuộc, hơi nước ở trong phòng tắm lan tận ra bên ngoài phòng khách, mái tóc nửa ướt nửa khô, nước theo lọn tóc từng giọt rơi xuống đọng thành một mảng loang lổ trên ghế sô pha. Cô lại giống như bảy lần trước từ chối cuộc gọi của lão Bình, tiếp tục chậm chạp gõ chữ trên bàn phím.


Ở góc màn hình không ngừng nhảy ra những thông báo @ trên weibo, từng cái thông báo đều kèm theo dấu chấm than cùng với dấu hỏi chấm. Mười lăm phút ngắn ngủi ở trường đại học Trung Dục đã được biết bao blogger đem ra sử dụng làm tin tức nóng hổi, thông báo nhắc nhở nhiều đến nỗi khiến thân máy nóng ran như sắp nổ, Long Thất trực tiếp ấn xoá app đi.


Sau đó trở về với khung chat, đánh ra dấu chấm câu cuối cùng trong tin nhắn gửi cho Cận Dịch Khẳng, ấn "Gửi đi".
Mà ngay lúc đó, hệ thống lại hiện ra lời nhắc trên khung chat "tin nhắn đã được gửi đi nhưng đối phương từ chối nhận".
Cận Dịch Khẳng kéo cô vào danh sách chặn rồi.


Giây phút ấy, đầu vùi sâu vào giữa hai đầu gối, điện thoại từ trong lòng bàn tay trượt xuống mặt bàn "ầm" một tiếng. Tiếng chuông từ cuộc gọi thứ chín của lão Bình reo lên. Năm giây sau, cô vuốt tóc trên trán, cầm lấy điện thoại, trở tay ném thẳng lên tường! Chiếc đồng hồ treo tường bị va phải lệch hẳn sang một bên, sau đó thân máy rớt xuống cùng với chiếc điện thoại, màn hình vỡ tan tành, đen kịt.


Nhưng đôi mắt đỏ hoe của Đổng Tây và những câu nói của Cận Dịch Khẳng vẫn mãi quanh quẩn trong tâm trí, tuần hoàn lặp lại hành hạ hệ thần kinh não bộ. Cô lấy tất cả bia ở trong tủ lạnh ra, mở nắp, bọt khí dâng trào, một ngụm đổ hết vào miệng, cái cảm giác cay xè đầy kích thích này giống hệt với bước đi sai lầm đầu tiên của năm lớp 11.


***
Mối quan hệ ngầm với Cận Dịch Khẳng không phải là được xác định ở ngay lần đầu phát sinh quan hệ.


Lúc đó, Cận Dịch Khẳng có Bạch Ngải Đình, mà Long Thất hẵng còn một Trác Thanh đang dây dưa. Cô đúng là ở ngay trước mặt Cận Dịch Khẳng gửi tin nhắn chia tay cho Trác Thanh, nhưng cũng đồng thời ở trước mặt Cận Dịch Khẳng xoá đi số của cậu.


Cận Dịch Khẳng lúc ấy đang gọi lại cho người nhà (lúc đang cùng Long Thất bừa bãi, Bạch Ngải Đình gọi đến bốn cuộc, còn có một cuộc gọi nhỡ đến từ mẹ), cậu ở một bên nghe điện thoại vừa nhìn Long Thất gọn gàng dứt điểm chuyện này, không tỏ thái độ cũng không níu kéo. Lúc Long Thất cầm túi rời đi, Cận Dịch Khẳng đứng ở cuối giường lười biếng nhìn theo cô, lưng dựa vào cửa sổ, thẳng đến khi cánh cửa khép lại cậu mới dời tầm mắt, làm như không có chuyện gì trả lời một tiếng: "Vâng, đang ở trên đường."


Bọn họ bí mật hoàn thành một cuộc trả thù hai chiều đối với Trác Thanh và Bạch Ngải Đình, sau đó nước sông không phạm nước giếng, ai cũng đừng tham luyến, ai cũng đừng quấy rầy, loại ăn ý không ai nợ ai này, hai người bọn họ đều lĩnh ngộ rất tốt.


Cái kiểu bình tĩnh giấu đầu hở đuôi này duy trì được qua hai ngày nghỉ cuối tuần, cho đến tận buổi sáng thứ hai bắt gặp Bạch Ngải Đình ở chân cầu thang.


Lúc đó Bạch Ngải Đình đang ôm một xấp bài thi, vội vàng đi xuống dưới trong tiếng chuông báo vào lớp, vừa vặn chạm mặt Long Thất vốn đang đi học muộn ở lối rẽ. Bạch Ngải Đình hơi giật mình, trên mặt không lộ ra biểu tình gì, nhưng bước chân lại bất giác lùi lại một bậc, cố gắng tạo khoảng cách với Long Thất. Trên tay Long Thất lúc bấy giờ đang quăng quăng sợi dây tai nghe, mắt nhìn thẳng vào Bạch Ngải Đình. Khúc mắc trong lòng vốn còn đang vướng tại cái mớ tin đồn lần trước, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Ngải Đình thì lại nhớ đến cái đêm đó với Cận Dịch Khẳng, cảm giác ngột ngạt tích tụ trong lòng một hơi liền tan biến, biến thành một nụ cười "lười cùng ngươi tính toán". Lúc Long Thất bước lên lầu còn cố ý đụng vai Bạch Ngải Đình một cái.


Đi ngang qua ban công thì bị thầy chủ nhiệm đang pha trà ở cửa văn phòng giáo viên bắt gặp, gọi cái người hẵng còn đủng đỉnh đi học muộn là cô lại, mà cũng lúc ấy cô trông thấy Trác Thanh đi ra từ cửa sau của phòng học phía đông.


Mà phía trước Trác Thanh, Long Tín Nghĩa đang nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ phơi nắng, vụng trộm ăn sáng. Hắn theo tiếng kêu của thầy chủ nhiệm mà đưa mắt liếc về phía cô, một bộ dạng sung sướng khi thấy người gặp hoạ, trong miệng nhét đầy bánh bột ngô còn chưa kịp nuốt xuống phát ra tiếng dư dư giòn tan: "Yo, người cả đêm không về còn biết đường đi học cơ à."


Lời này có lẽ là cố tình nói cho Trác Thanh nghe, Long Thất chẳng thèm để tâm, tiếp tục đi về hướng hành lang phía tây. Thầy chủ nhiệm ở đằng sau kêu tên cô lần thứ hai, thấy cô không đáp thì đành thở dài ngao ngán.


Đoạn tin nhắn đòi chia tay Long Thất gửi cho Trác Thanh lúc đó, phản hồi của Trác Thanh là: Mình hiểu rồi.
Mà cái tên Cận Dịch Khẳng này, Long Thất phải đến tận buổi trưa mới trông thấy mặt.


Thời điểm đó cô không muốn ăn trưa ở căng tin nên mang theo một hộp sữa chua đến quán cà phê bên ngoài trường, run rủi thế nào mà lại trông thấy cả nhóm Bạch Ngải Đình đều đang ở đây. Long Thất vừa đẩy cửa tiến vào, đám nữ sinh bên cạnh Bạch Ngải Đình đã theo bản năng ngoái đầu nhìn sang, sau đó tự cho là không có chút dấu vết nào mà vỗ lên tay Bạch Ngải Đình. Bạch Ngải Đình vốn đang chống cằm nói chuyện nhưng vì bị làm phiền nên đưa mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó theo phản xạ có điều kiện nhìn Trác Thanh ngồi ở phía đối diện. Mà đối tượng mà cô ta vừa mới nói chuyện cùng đang ngồi ở chiếc ghế sô pha bên cạnh, một bộ dạng cà lơ phất phơ thần thái nhàn tản - Cận Dịch Khẳng.


Cận Dịch Khẳng đang chơi game.
Cậu là người cuối cùng nhìn về phía này.


Không giống với ánh mắt luôn né tránh của Bạch Ngải Đình, cũng không giống với ánh nhìn chăm chú mà cất giấu sầu muộn của Trác Thanh, cái liếc mắt của Cận Dịch Khẳng ngắn ngủi đến nỗi chẳng kéo dài quá nổi hai bước chân của cô, không chút chột dạ cũng không cố tình lộ vẻ ái muội, thật sự giống như một cái "bằng hữu của bằng hữu" bình thường. Long Thất kéo ghế ở bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, cậu lại tiếp tục bắt chéo chân tự mình chơi game.


Cận Dịch Khẳng trước khi lộ ra bản chất lưu manh, thực sự là một người đạo mạo đến đáng sợ.


Chỗ ngồi của Long Thất tràn ngập ánh nắng, ấm áp đến chói mắt, cô thản nhiên bóc vỏ hộp sữa chua, tiếng “tách tách” của túi bóng ở giữa kẽ tay vang lên, ống hút cắm vào hộp "phốc" một tiếng. Mà ống hút vừa mới chạm vào môi thì Trác Thanh đã cầm một đĩa bánh hoa quế tiến về phía bàn cô, kéo ghế ngồi xuống.


Miệng ống hút chỉ còn cách môi 0.5 cm, cô giương mắt nhìn Trác Thanh.
"Cậu đã gầy lắm rồi, buổi chiều còn có bài kiểm tr.a thể lực, ăn nhiều một chút để mà giữ sức."
Đám nữ sinh ở chỗ Bạch Ngải Đình hướng mắt về bên này quan sát.
"Có ý gì?"


Cô hỏi rất ngắn gọn cũng rất dứt khoát, tư thế như đang vấn tội. Còn cách Trác Thanh chống đỡ lại rất thoải mái, trả lời: "Không có ý gì. Mình nói là mình hiểu rồi, cậu không cần phải lo lắng gì cả."


Lúc đó cô vô thức nhìn về phía Cận Dịch Khẳng, mà Cận Dịch Khẳng rốt cuộc cũng cho cô ánh mắt thứ hai, phảng phất như ngửi ra được chút vi diệu giữa cô và Trác Thanh, thản nhiên nhìn chằm chằm cô.


"Vậy thì đừng có nói chuyện với tôi nữa," Tầm mắt thu trở về, Long Thất cầm sữa chua đứng dậy, "Tôi cảm thấy biểu hiện lúc sáng của cậu khá tốt, bây giờ thì có chút không thức thời."
Mới qua một buổi trưa, vào tiết thể dục buổi chiều, tin cô và Trác Thanh chia tay đã bay tán loạn khắp trường.


Lúc Long Thất dựa người vào lan can dùng điện thoại tìm công việc bán thời gian ở dưới gốc cây lớn ngoài sân vận động thì Long Tín Nghĩa ôm một hộp quả tạ dùng cho tiết kiểm tr.a thể lực mò đến bên cô, hóng hớt: "Người cùng với mày cả đêm không về hôm thứ sáu, không phải Trác Thanh à?"


Cô không phản ứng, Long Tín Nghĩa lại tiếp tục nói: "Aiyo, tao còn tưởng là cậu ta, buổi sáng còn mất công trêu chọc. Cậu ta không phải là phát hiện ra nên mới đá mày đấy chứ."


Long Thất quay người tránh xa Long Tín Nghĩa một bước. Long Tín Nghĩa ngoái đầu dõi mắt về phía chỗ thầy giáo dạy thể dục, thấy thầy đang cười nói vui vẻ với nữ giáo viên của lớp mũi nhọn, trông có vẻ không cần dùng tạ gấp nên hắn lại tiến gần Long Thất một bước: "Hay là đêm đó mày đúng là ở cùng với Trác Thanh? Sau đó….. không hài lòng về mặt đó?"


"Anh có bệnh à." Cô cuối cùng vẫn là nhịn hết nổi, lườm hắn một cái.
Khi ấy, đám nam sinh của lớp Trác Thanh đang đá bóng trên sân thể dục, Cận Dịch Khẳng tiếp bóng, bóng nảy trên đầu gối, nhấc chân sút thẳng vào trong khung thành!


"Vậy có thể là vì cái gì?" Long Tín Nghĩa nói, "Má, đến Trác Thanh mà mày cũng chướng mắt? Cái loại học sinh giỏi như cậu ta coi trọng mày đã là phúc phận ba đời rồi, ít nhất là từ giờ đến lúc tốt nghiệp hai đứa mình sẽ không phải khổ não vì đống bài tập nữa, gia cảnh nhà người ta cũng tốt!"


"Ai là hai đứa mình với anh? Tôi cả đêm không về thì nhất định là phải ở cùng với đàn ông à? Sao anh không tự vấn lại lương tâm mình xem là ai buộc tôi không có chỗ nào để về?"
"Dù sao cũng không phải tao.” Long Tín Nghĩa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.


"Nếu như anh thích Trác Thanh thì nhân lúc còn sớm đi phẫu thuật chuyển giới đi, ít ở bên tai tôi nói bóng nói gió, ẻo lả muốn ch.ết!"
"Vãi!" Hắn ném hộp quả tạ xuống đất, "Mày nói chuyện đừng có mà……"


Lời còn chưa truyền vào lỗ tai Long Thất thì não bộ đã trống rỗng vì cơn đau kích thích từ mu bàn chân, lưng ngay lập tức gập xuống, tay trái nắm chặt lấy thành lan can, tay phải che mắt cá chân. Quả tạ từ bên trong rổ lộc cộc lăn ra ngoài. Long Tín Nghĩa ngơ ngác đứng trước mắt cô, hỏi: "Đập…. đập trúng rồi?"


Trên sân bóng, Cận Dịch Khẳng vừa chạy vừa liếc mắt nhìn về phía cô bên này. Bóng được truyền đến vị trí của cậu, Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu để lỡ mất bóng.


Ba tiếng sau, Long Tín Nghĩa đỡ Long Thất khập khiễng đi ra khỏi khoa ngoại của bệnh viện. Trong phòng y tế trường, giáo y chỉ có thể giúp cô băng bó đơn giản rồi gọi điện cho người giám hộ (mợ) tới đưa cô đến bệnh viện chụp chiếu. Bệnh viện nói phần cơ bắp bị tổn thương, phải bôi thuốc và  băng bó lại một lần nữa. Mợ cô lúc này đang ở đại sảnh nộp viện phí, khoảng tầm năm phút sau cầm hoá đơn đưa cho Long Tín Nghĩa. Bà vừa ra sức đánh lên vai hắn vừa dặn dò: "Tiểu tử thối! Đi lấy thuốc cho em gái đi! Tức ch.ết tôi rồi, nếu như cái chân này của em mày bị hỏng thì tao đánh gãy chân mày! Mau đi!"


Long Tín Nghĩa cắm đầu cắm cổ chạy, cầm theo hoá đơn chạy một mạch đến quầy bán thuốc. Mợ của Long Thất đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nhìn thời gian, tóm lại vẫn nói: "Mợ vừa nãy chưa xin nghỉ phép. Thất Thất à, đợi lát nữa tiểu tử thối kia trở lại thì kêu nó đưa con về nhà. Hôm nay mợ phải trực đêm. Chuyện này cũng đừng nói cho mẹ con biết, miễn cho bà ấy lại lo lắng. Hai đứa cứ gọi xe về nhà đi nhé."


Vừa nói vừa nhét hai trăm vào trong túi áo khoác của cô: "Cơm tối cũng mua lấy mà ăn, kêu Tín Nghĩa mua cho con bát súp. Về đến nhà thì gọi điện thoại báo cho mợ."
"Được," Cô lựa lời đáp, "Con không nói với mẹ."


Mợ cô rời đi được mười phút, Long Tín Nghĩa mới từ đâu mua đồ uống trở lại. Long Thất vừa vuốt màn hình điện thoại vừa ngước mắt nhìn hắn, Long Tín Nghĩa kêu lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, thấy tao bị đánh mày sướng lắm chứ gì."
"Vô cùng sung sướng."


Ngay sau đó vươn tay về phía hắn, Long Tín Nghĩa bẹp miệng dùng sức rất lớn kéo cô đứng dậy. Long Thất nhấc chân trái bị thương lên, chân phải đứng không vững suýt nữa thì ngã, cô véo vào eo của Long Tín Nghĩa qua lớp quần áo: "Nhẹ một chút thì ch.ết à?"


"ĐM, mày nhẹ một chút thì ch.ết à?" Mặt hắn nhăn nhó.
"Đỡ cho chắc vào."
Nhờ vào sự giúp đỡ có cũng như không của Long Tín Nghĩa mà "nhảy" ra khỏi đại sảnh, vừa ra tới cổng bệnh viện, hắn mới nhớ ra hỏi: "Mẹ tao đâu?"
"Về đơn vị rồi."


Vừa dứt lời, lực nâng dưới cánh tay trong nháy mắt liền biến mất, cô loạng choạng bám vào khung cửa, còn chưa kịp trút giận thì Long Tín Nghĩa đã cướp lời: "Mẹ tao đi rồi mà mày còn dám hỗn với tao à?" 


Hắn nói xong liền treo bịch thuốc lên cổ tay Long Thất: "Tự bắt taxi về đi. Tao có hẹn đi chơi điện tử với người ta rồi, không có thời gian hầu hạ mày đâu."
"Được, vậy anh đưa tiền đây." Trước khi Long Tín Nghĩa chuồn mất, cô nói.
"Tao không tin mẹ tao chưa đưa mày tiền."


"Vậy để tôi giúp anh gọi hỏi thử xem?"
Long Tín Nghĩa có chút sợ, không cam tâm tình nguyện mà móc tiền từ trong túi ra đặt vào tay Long Thất, mắt còn lưu luyến mãi không rời. Hắn cho tay vào trong túi nilon lấy đồ uống, bắt đầu chậm rì rì vặn nắp chai.
"Tưởng tôi muốn ở chung với anh chắc."


Cô nhét tiền vào trong túi áo ngoài.


"Khát không?" Long Tín Nghĩa đột nhiên hỏi như vậy, sau đó nghiêng chai nước về phía cô. Long Thất chỉ mất nửa giây đã đoán ra được ý đồ của hắn nhưng hoạt động bất tiện không kịp trốn, cô bị hắn đổ nguyên chai nước vào người. Long Thất dựa vào khung cửa phủi tay áo, thật muốn chửi ra một chữ "FUCK". Long Tín Nghĩa lúc này đi tới túm lấy áo khoác của cô, "Ôi, không sao chứ không sao chứ. Quần áo ướt hết cả rồi, mau cởi ra đi, đừng để bị cảm. Xin lỗi nhé ha ha ha! Tao cầm về giặt giúp mày!"


Áo khoác chỉ trong hai ba giây đã bị Long Tín Nghĩa lột ra, hắn căn bản là không thèm để tâm cô có đứng vững hay không, cướp được áo khoác liền lập tức lao ra đường chặn một chiếc taxi chui vào trong, sau đó thò đầu ra khỏi cửa kính: "Tiền này tao còn phải dùng để chơi net. Mẹ tao chắc chắn là đưa tiền cho mày rồi, tự đi về một mình đi, ngoan!"


"Long Tín Nghĩa! Toàn bộ tiền đều ở trong áo….." Lời còn chưa nói hết, xe chở Long Tín Nghĩa đã dứt khoát rời đi. Cô tức muốn nổ phổi, "Mẹ nó, điện thoại cũng ở trong túi áo!"
Cả người từ trên xuống dưới chỉ còn đúng một cái thẻ giao thông dư 2 tệ và một chùm chìa khoá nhà.


Phải nhờ một nữ y tá ở quầy tư vấn đỡ ra tới trạm xe buýt ở trước cổng bệnh viện, cô y tá còn hỏi cô có người nhà đến đón không, Long Thất trả lời: "Người nhà ch.ết rồi."
Y tá nhún nhún vai.


Sau đó ngồi chờ trên băng ghế, đang là giờ cao điểm, xe buýt nối đuôi nhau đến trạm. Trên xe đầy ắp nhân viên văn phòng và học sinh, cửa cũng không thể khép lại được. Một người bị thương như cô căn bản là không có ý định lên xe, liền dứt khoát ngồi đợi một lát. Mà ở gần đây có một trường cấp ba, khoảng tầm năm giờ chiều đã có không ít học sinh từ ngôi trường đó lục tục đi đến nhà ga.


Có bốn năm nữ sinh đang tụ lại với nhau nói chuyện phiếm, cũng có vài ba nam sinh đang đứng riêng biệt.


Long Thất ngồi đỡ trán, bởi vì chờ đợi lâu nên cảm thấy mệt mỏi, sau đó ngáp một cái, đưa tay vén mái tóc loà xoà lộ ra sườn mặt, cùng lúc đó phát hiện ra đã có nam sinh ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
Nam sinh đang nhìn cô.


Bốn mắt nhìn nhau, Long Thất hít vào một hơi, ngón tay thuận theo sợi tóc hạ xuống, nghiêng đầu nhìn qua hướng khác. Nam sinh làm như thể thân quen ở sau cô cười nói: "Thất Thất à, trùng hợp thế."
Phương Dương.


Cái tên này học ở lớp bên cạnh hồi Long Thất học cấp hai, lúc thi chuyển cấp thì đỗ vào một trường phổ thông gần đây, cũng là một tiểu bá vương chuyên đi chọc hoa đào khắp nơi, bẩm sinh tự luyến tự phụ. Hồi cấp hai mê muội Long Thất một khoảng thời gian, nhưng mà thủ đoạn theo đuổi con gái thì chẳng ra làm sao, hắn tự cho rằng chỉ cần vì cô mà đi gây gổ với người khác thì chính là con đường đúng đắn. Long Thất căn bản là chưa từng nói chuyện với hắn bao giờ. Sau này khi lên cấp ba đường ai nấy đi rồi, hắn vẫn không ngừng gửi tin nhắn đến quấy nhiễu cô, cho nên chỉ mới nửa học kì qua đi, Phương Dương đã an vị nằm trong danh sách chặn của cô. Hắn thích cô muốn ch.ết nhưng mà cầu không được, nghe nói gần đây còn ở trong trường cầm ảnh của cô khắp nơi tuyên bố chủ quyền.


Sở dĩ biết đến việc này là vì có không ít người cùng trường hắn đến tìm cô chứng thực, cô cũng lười đếm xỉa.


Cách Phương Dương hai mét có vài nam sinh đang đứng, bọn họ nhìn về phía này nói nói cười cười còn huýt sáo, một bộ dạng cười cợt đợi xem hắn là khải hoàn trở về hay là trắng tay thất bại. Long Thất bám vào lan can đứng dậy, Phương Dương cũng lập tức theo sát cô: "Chân cậu làm sao thế? Bị thế này rồi còn định ngồi xe buýt á. Tôi giúp cậu bắt taxi nhé? Tôi đưa cậu về.


Nói xong, thật sự tiến lên dìu cô. Long Thất lập tức rút tay ra: "Rảnh à?"
Mà hùa theo câu nói đó, đám nam sinh ở phía sau vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Phương Dương dùng tay vỗ ngực, cười rộ lên: "Không phải, là tôi muốn dìu cậu mà. Không phải là cậu bất tiện à."
"Hai chúng ta thân quen?"


"Hai chúng ta thân như thế!"
"Ai nói."


Long Thất đường hoàng hỏi ngược lại một câu, trên mặt chẳng mang chút ý cười nào. Phương Dương có lẽ là đã quen rồi, ngay lập tức thu liễm lại một chút, sau đó dịu giọng vòng vo: "Tôi thật là trông thấy chân cậu bất tiện, cậu như thế này mà đi xe buýt chắc chắn là không được đâu, cũng không thấy có người nào tới đón cậu….."


Lúc hắn còn đang lải nhải, cô đã vẫy một chiếc taxi. Taxi dừng lại ngay bên cạnh, Long Thất mở cửa lên xe.
"Cũng không cần phải thế chứ!"
Thanh âm của Phương Dương rớt lại đằng sau đuôi xe taxi, Long Thất đóng cửa sổ lại, tài xế bật đồng hồ tính cước, hỏi cô muốn đi đâu.


Trên đồng hồ tính tiền, cước phí "14" màu đỏ tươi hiện lên, cô nói: "Tới tiểu khu Tĩnh Xuyên trên đường Giếng Sở mất bao lâu?"
"Đường Giếng Sở à, tới đường Giếng Sở nếu như không bị kẹt xe thì mất tầm 45 phút."


Tính toán xem 45 phút cước phí mất bao nhiêu, cô hỏi tiếp: "Lãng Trúc công quán thì sao?"
"Lãng Trúc công quán thì gần đây," Tài xế đáp, "Tầm 10 phút."
"Đi Lãng Trúc công quán."


Khoảng chừng 5 giờ rưỡi, taxi còn chưa chạy đến cổng lớn của công quán đã trông thấy một mảnh vườn rộng lớn cùng với những ngôi biệt thự theo phong cách châu Âu nằm ẩn mình trong khu rừng xanh. Cổng lớn gần như chẳng có chiếc xe ra vào nào, trông rất vắng vẻ. Tài xế hỏi Long Thất có cần lấy hoá đơn luôn không, cô nói chưa cần còn phải đến một chỗ khác nữa.


Sau đó liên hệ với bảo an, kêu hắn thông báo với chủ nhân của ngôi biệt thự số 68. Bảo an lúc mới đầu còn do dự, Long Thất nói: "Số 68 là nhà họ Cận, chắc không sai chứ?"
"Cái này……"
"Có một người họ Long đang ở ngoài cổng chờ hắn, cứ nói như vậy là được."


May mắn, lời nhắn của bảo an vừa truyền đi được mười phút thì Cận Dịch Khẳng ra tới.


Tên nhãi này tan học khá sớm, đồng phục cũng đã thay ra, một thân nhàn tản không hề giống với loại học tr.a vừa tan học đã sứt đầu mẻ trán như cô. Lực chú ý của Cận Dịch Khẳng không quá tập trung về phía này, vừa đi vừa nghe điện thoại, bước chân không nhanh không chậm, gần ra tới cổng thì bảo an đi tới chỉ chỗ cho cậu. Mà Long Thất lúc ấy đang mải nghe đài radio trên xe, Cận Dịch Khẳng đi đến bên cạnh gõ lên cửa kính.


Cửa kính từ từ hạ xuống, cậu đặt khuỷu tay lên trên thành cửa sổ, lười biếng quét mắt vào trong, ngoài miệng vẫn đang trả lời điện thoại: "Ăn rồi."


Điện thoại ẩn ẩn truyền đến giọng nói của con gái, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được là ai. Long Thất vê vê ngón tay cái và ngón giữa về hướng Cận Dịch Khẳng, trắng trợn đòi tiền. Cậu tiếp tục trả lời đầu dây bên kia: "Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi. Người có chút mệt, ngủ một giấc đã."


Sau đó cúp điện thoại, mở cửa xe, ném điện thoại lên trên đùi Long Thất. Long Thất bị một chuỗi động tác đột ngột này làm cho choáng váng, trở tay không kịp mà dịch người vào bên trong, mái tóc dài trên vai bị gió thổi bay lên theo động tác Cận Dịch Khẳng ngồi xuống. Vai hai người ở trong không gian nhỏ hẹp chạm vào nhau, đầu gối bên trái cọ vào đầu gối bên phải của cậu. Long Thất lại dịch người về bên phải một chút nữa, mà Cận Dịch Khẳng đóng cửa xe xong thì hơi rướn người về phía trước nói với bác tài: "Đến đường Giếng Sở, tiểu khu Tĩnh Xuyên."


Cả một chu trình lưu loát như nước chảy mây trôi, còn chưa kịp cho người ta thời gian phản ứng. Thời điểm tài xế khởi động xe, Long Thất mới hỏi ngược lại: "Không phải, cậu lên xe làm cái gì?"
Đang muốn kêu bác tài dừng lại thì Cận Dịch Khẳng nói: "Tôi đến đường Giếng Sở ăn tối, tiện đường."


"Tiện đường cái gì? Sao cậu biết tôi ở chỗ đó?"
Cận Dịch Khẳng rõ ràng là không cười nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy trên người cậu toát ra một tầng ý cười, bộ dạng cà lơ phất phơ ngồi xoay điện thoại: "Vậy sao cậu biết tôi ở đây?"


"Muốn trách thì cứ trách nàng dâu nhà cậu ấy. Cả cái trường này đều biết tuần nào cô ta cũng sẽ check-in với con chó ngớ ngẩn nhà cậu một lần, đã thế còn kèm định vị."
"Chó nhà tôi không ngớ ngẩn, là Alaska."


"Nhìn đã thấy ngớ ngẩn." Long Thất chụp tay lên vai cậu, "Dù sao thì cậu vẫn phải trả lời tôi."
"Mười phút trước tôi hỏi anh cậu địa chỉ."


Lúc Cận Dịch Khẳng nói câu này, cô nghiêng đầu sang nhìn, tầm mắt của hai người ở trong không gian nhỏ hẹp đối diện nhau. Điện thoại vẫn còn đang nằm trong tay cậu xoay tới xoay lui: "Mò đến tận đây tìm tôi còn không phải là đang đợi tôi cứu cậu à."
Ba giây sau, Long Thất trả lời: "Mượn, tính mai trả."


"Tôi đi ăn tối, thuận đường cho cậu quá giang."
"Không phải là cậu ăn rồi à?"
"Còn chưa ăn bữa cùng cậu."
Câu này có ý gì thì đã rõ như ban ngày. Long Thất nghẹn một tiếng, mà Cận Dịch Khẳng thì thừa thắng xông lên: "Muốn ăn gì?"
Bánh bao súp cua.


Dù sao trên người chẳng có đồng nào, trong nhà chẳng có ai, Long Thất cũng chẳng thèm khách khí. Cận Dịch Khẳng vừa hỏi cô liền đưa ra đáp án. Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước một quán bánh bao tên là "A Hoà công xã" trên đường Giếng Sở, chỗ này là Long Thất chọn, cô thích bánh bao súp cua và tiểu long bao của nhà hàng này nhất, đã vậy còn gần ngay tiểu khu, ăn xong là có thể giải tán rồi.


Vào đến cửa là sáu giờ đúng, chạng vạng đầu tháng tư, thời tiết vẫn còn chưa nóng, cô gọi hai lồng bánh bao súp cua cùng với tiểu long bao, lại thêm một chén mì trộn mỡ hành kèm thịt tái và trứng trần.


Cận Dịch Khẳng không động đũa, ngồi như đại gia ở bên cạnh cô, cười: "Cậu không giảm béo nữa à?"
"Cậu không ngủ nữa à?" Cô phản kích.


Rồi gắp một cái bánh bao chấm giấm. Cận Dịch Khẳng không nói gì nữa, an an tĩnh tĩnh ngồi nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi cô ăn hết một cái rồi vươn đũa ra gắp cái thứ hai nhúng vào bát giấm, cậu mới đáp: "Tôi tới bệnh viện rồi."
"Ồ," Cô đem tóc mái ở bên mặt vén ra sau tai, nói cho có lệ, "Ốm à?"


"Tôi đang tìm cậu."
Lớp vỏ mỏng manh của bánh bao bị đũa chọc vỡ, nước canh hoà chung với giấm chua ngọt tràn đầy cả cái thìa, cô nghiêng đầu nhìn Cận Dịch Khẳng.


Lúc này Cận Dịch Khẳng xoay eo, đem khuỷu tay chống lên đầu gối, toàn bộ thân mình sát lại người cô, cũng kéo gần khoảng cách với hai mắt cô: "Không thấy cậu cho nên mới tìm số điện thoại của anh cậu, phát hiện cậu thì ra còn thảm hơn so với tưởng tượng của tôi."
Long Thất thu hồi tầm mắt.


Uống sạch thìa nước canh, sau đó chậm rãi dùng đũa cuốn mì sợi, cười một tiếng: "Không cần phải chó chê mèo lắm lông, tôi thấy cậu mới thảm hơn tôi."


Dưới bàn, cô gác đùi phải lên đầu gối Cận Dịch Khẳng. Trên bàn, tầm mắt nhìn thẳng vào bát mì: "Khích tướng cái gì chứ. Rõ ràng là có hứng thú với tôi ch.ết đi được lại không thể xuống cái bậc thang này, còn giả vờ thâm sâu khó lường hơn tôi nữa chứ, tiểu đáng thương."


Rốt cuộc cũng thổi nguội đũa mì, vừa ăn mì vừa nghiêng đầu nhìn.
Cận Dịch Khẳng vẫn đang nhìn cô.


Trong mắt ngầm ánh lên vẻ "cậu đúng thật là rất thú vị", nhưng một màn mắt qua mày lại của hai người còn chưa được quá năm giây thì đã bị một tiếng "Ấy? Cháu gái của thím Long đây mà!" cách bàn ba mét cắt ngang. Long Thất ngẩng đầu nhìn thấy dì Hứa ở phòng 202 dưới lầu hay đánh mạt chược cùng với mợ của cô, bà ấy mang theo đứa con gái đang học cấp ba đi về hướng này. Long Thất trong nháy mắt muốn rút chân về thì Cận Dịch Khẳng đột nhiên nắm lấy cẳng chân cô, trong mắt nồng đậm ý cười. Long Thất ho khan, thấp giọng chửi một câu "Buông ra, đồ biến thái". Sau đó ngẩng đầu lên, vừa hay dì Hứa hỏi thăm: "Tới ăn cơm à Thất Thất?"


"…….Vâng."
Dì Hứa bị cận thị, phải đến gần rồi mới chú ý đến bên cạnh cô còn có một Cận Dịch Khẳng, lại hỏi tiếp: "Ấy? Đây là…… bạn học à? Tín Nghĩa không ở đây?"
"Cậu ấy là bạn của anh trai cháu. Anh cháu về nhà lấy đồ xong sẽ tới."


Bàn tay của Cận Dịch Khẳng chậm rãi vuốt ve từ cẳng chân lên đến đầu gối, Long Thất lại một lần nữa rút chân trở về nhưng vẫn không được. Đầu gối bị lòng bàn tay nóng ấm của cậu bao lấy chặt chẽ, mà cỗ nhiệt này cũng theo đó mà truyền thẳng đến tận mang tai. Con gái của dì Hứa mắt tinh, đầu cũng linh hoạt, liền kéo kéo góc áo mẹ mình: "Mẹ, chúng ta đi gọi món trước đi, hôm nay con có nhiều bài tập lắm…….."


Dì Hứa vừa xoay người đi, Long Thất đã dịch cả người về phía sau, cưỡng chế rút cái chân đang bị sờ mó ra, ghế dựa bởi vì dùng sức quá mạnh mà đụng trúng vách tường. Khách khứa xung quanh lại vì động tĩnh bên này mà quay qua nhìn. Cô cầm lấy một cái cốc không ném về phía Cận Dịch Khẳng: "Cái người này có……"


Cận Dịch Khẳng không né, chén trà nện trúng bả vai. Mà lúc ấy Cận Dịch Khẳng lại nhanh tay đỡ lấy mắt cá chân đang hướng lên của Long Thất, chỉ cần chậm một giây thôi thì cái chân phải đang quấn đầy băng gạc của cô sẽ đụng vào chân ghế. Tách trà vỡ tan tành trên mặt đất, trái tim Long Thất cũng lộp bộp một tiếng. Lời còn chưa kịp mắng ra khỏi miệng thì phục vụ đang đứng ở quầy tính tiền quét mắt về phía bên này thăm dò. Cận Dịch Khẳng chậm rãi buông tay, chân cô chính xác chạm xuống mặt đất.


Lúc này cậu mới đưa mắt nhìn cô, Long Thất nghẹn khuất.
"Tiểu đáng thương." Cậu nói.


Long Thất liền vỗ bộp một cái lên ngực cậu, lực đạo rất mạnh, Cận Dịch Khẳng đưa tay ôm ngực. Người phục vụ đi tới xem xét tình hình thì Long Thất lên tiếng: "Tính tiền, gói đồ đem về. Cái cốc này bao nhiêu tiền?"


Cùng lúc đó lấy ví tiền từ trong túi áo của Cận Dịch Khẳng ra đập bộp lên bàn: "Cậu ta đền."


Cầu thang tiểu khu nhà Long Tín Nghĩa là kiểu cũ. Mười phút sau, Long Thất bám lấy lan can từng bước tập tễnh leo lên lầu. Cận Dịch Khẳng ở đằng sau xách túi đồ ăn, thỉnh thoảng cũng vươn tay ra giúp nhưng đều bị cô hất ra.
Sau đó cậu thực sự không đỡ cô nữa.


Đến lầu sáu, cả người mệt đến nỗi không thở ra hơi, cô dựa vào ván cửa cắm chìa khoá vào ổ. Cận Dịch Khẳng ung dung bước tới, cô không còn hơi sức đâu mà để ý đến Cận Dịch Khẳng, xua tay đuổi cậu đi: "Cậu về đi…. Tiền xe ngày mai tôi sẽ trả."


Cậu không nói gì, đưa túi đồ ăn cho cô.


Long Thất nhận lấy, ổ khoá đồng thời "cạch" một tiếng mở ra. Cô vừa định bước vào thì Cận Dịch Khẳng nắm lấy nắm cửa, cửa ở ngay trước mắt cô đóng sầm lại. Long Thất đứng không vững bị đẩy lùi một bước, lưng va phải lồng ngực của Cận Dịch Khẳng. Cô ở trong không gian nhỏ hẹp lập tức quay người đối diện với cậu. Một tay Cận Dịch Khẳng nắm lấy nắm cửa, tay kia thì đút túi quần, nói: "Đưa số điện thoại của cậu cho tôi."


Bởi vì bị chính tay cô xoá đi phương thức liên lạc nên bây giờ chủ động hỏi lại một lần nữa.
Long Thất không trốn, ánh mắt sáng quắc đối diện với cậu: "Có thành ý hay không đây, ít ra cũng phải chia tay với Bạch Ngải Đình đi đã chứ."


Cận Dịch Khẳng lại tiến gần thêm một bước, khiến cho cả người cô đều áp chặt lên ván cửa, hơi thở của hai người  đan xen vào nhau: "Không có cách nào chia tay. Nhưng mà cậu, tôi cũng muốn."
"Đồ xấu xa."


Cận Dịch Khẳng căn bản là chẳng thèm để bụng ba từ này. Hơi thở của hai người càng ngày càng gần, tiếng tim đập cũng càng lúc càng rõ ràng. Tầng sát mái oi bức, ánh đèn vàng vọt, cơn đau ẩn ẩn truyền đến từ mắt cá chân cùng với tiếng sấm rền cuối chân trời, tất cả đều giống như đang góp phần thúc đẩy một màn ái muội ở thời khắc này. Cửa nhà hàng xóm bất ngờ mở ra, Long Thất nghiêng đầu, môi của Cận Dịch Khẳng cọ qua khoé miệng cô, dừng lại trên má. Mà chị hàng xóm đang cầm theo túi đựng rác đứng ở huyền quan bị doạ cho sửng sốt.


Ngay lập tức đóng cửa lại đi xuống lầu, một bộ "yên tâm đi, tôi tự có cẩu lương, cái gì cũng chưa nhìn thấy." Long Thất lúc này lại mở cánh cửa phía sau lưng ra.


Cận Dịch Khẳng bắt lấy cổ tay cô. Nửa người Long Thất đã bước qua ngưỡng cửa, nửa người còn lại vẫn còn ở bên ngoài, cô nhanh chóng rút tay ra: "Đãi ngộ mà cậu dành cho Bạch Ngải Đình không có cách nào cho tôi, đã thế còn muốn gian díu với kẻ thù của Bạch Ngải Đình là tôi. Cận Dịch Khẳng, khẩu vị của cậu cũng lớn thật đấy."


"Anh cậu tính thông đêm ở quán net, mợ cậu hai giờ sáng mới tan ca. Một người đang bị thương như cậu, ngày mai phải đến trường thế nào?"
Đề tài tự dưng bị chuyển hướng, cô ngẩn ra, còn chưa kịp đáp thì Cận Dịch Khẳng đã nói tiếp: "Tôi tới đón cậu."


"Cái chân bị thương này," Lại nói tiếp: "Tôi giúp cậu dưỡng."


Long Thất bám lấy tường, đứng ở trước cánh cửa khép hờ nhìn Cận Dịch Khẳng rất bình tĩnh nói ra những lời này, thật giống như cái đề tài trước đó đã bị cuốn theo chiều gió. Lúc này điện thoại của Cận Dịch Khẳng kêu lên, cô di chuyển tầm mắt xuống dưới, nhìn cậu lấy điện thoại từ trong túi ra.


Trên màn hình sáng lên ba chữ "Bạch Ngải Đình".


Lúc Cận Dịch Khẳng vuốt màn hình nhấn phím trả lời, Long Thất không chút do dự nào vươn tay đóng sầm cửa nhưng lại bị cậu chặn lại. Sức lực của cô sao có thể so được với cậu, cửa vẫn giữ ở tình trạng nửa đóng nửa mở. Một tay Cận Dịch Khẳng vững vàng giữ chặt lấy cửa, tay còn lại thì áp điện thoại lên tai. Trong hành lang yên tĩnh, giọng của Bạch Ngải Đình rõ ràng rót vào trong tai hai người: "Dịch Khẳng, mẹ mình nghe nói cậu không thoải mái nên nấu một nồi súp cho cậu. Mình đang chuẩn bị mang tới nhà cậu, chú dì có đang ở nhà không? Có ở nhà thì mình mang nhiều thêm một chút?"


"Không ở."
"Vậy được, mình qua đó…. không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?"
Cận Dịch Khẳng không đáp.


Ánh mắt của cậu giờ phút này rất có ý tứ, an an tĩnh tĩnh, mười phần kiên nhẫn nhìn chằm chằm Long Thất, phảng phất như câu trả lời của cậu hoàn toàn dựa vào phản ứng của cô. Bạch Ngải Đình ở đầu dây bên kia gọi tên Cận Dịch Khẳng giống như đang tìm kiếm sự khẳng định. Lồng ngực Long Thất khẽ phập phồng lên xuống.


Bạch Ngải Đình kêu tên Cận Dịch Khẳng đến lần thứ ba, mà cậu cũng đang chuẩn bị mở miệng thì cô đột nhiên buông tay, ván cửa va thẳng vào vách tường phía sau, hoàn toàn mở rộng.


Ám chỉ mãnh liệt đến cỡ nào, Cận Dịch Khẳng lại là một người thông minh như thế, cậu trực tiếp cúp điện thoại tiến vào. Ngay sau đó, cánh cửa nhà họ Long từ bên trong đóng sầm lại, ở bên ngoài tiếng sấm rền vang ầm ầm.


Rất lâu sau này, cô vẫn luôn nhớ về cái lần đó ở nhà họ Long với Cận Dịch Khẳng. Mà cũng chính cái lần đó, xen lẫn lòng hư vinh và ham muốn thắng thua ấu trĩ, là khởi điểm của mọi sai lầm.
Cận Dịch Khẳng rời khỏi nhà họ Long vào sáu giờ sáng.


Trời còn chưa sáng, mợ hẵng còn đang ở trong phòng ngủ ngáy to như sấm, mà cái người đến tận bốn giờ sáng mới biết đường mò về nhà - Long Tín Nghĩa đang cởi trần nằm ch.ết dí trên ghế sô pha ngoài phòng khách, áo khoác của Long Thất đắp ngang bụng hắn như chăn bông, hắn ngủ say như lợn ch.ết.


Long Thất bước qua sàn nhà vương vãi cặp sách và quần áo, nín thở ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, lấy điện thoại và tiền từ trong túi áo khoác của mình. Sau đó lại mang hết đống thuốc lá, bật lửa và đống phim người lớn mà Long Tín Nghĩa đã cất giấu từ lâu đặt ở một vị trí dễ thấy nhất trên mặt bàn, cũng nhét một chiếc đĩa vào đầu DVD đã bám bụi, mở TV lên rồi đặt điều khiển vào trong tay Long Tín Nghĩa.


Làm xong hết thảy mới lặng lẽ đi ra ngoài. Cận Dịch Khẳng đang dựa người vào cầu thang gọi xe. Cô đóng cửa chống trộm lại rồi đưa tiền cho cậu: "Này."


Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu nhìn một cái, không có biểu tình gì. Long Thất nói là tiền xe. Cậu lúc này mới lần thứ hai nhìn về phía cô, sắc mặt trông có vẻ không vui lắm, nhưng có lẽ cũng hiểu được tính cô, không nhận lấy, chỉ kêu Long Thất lấy điện thoại ra.
"Làm cái gì?"


Móc điện thoại ra đưa cho cậu. Cận Dịch Khẳng vuốt màn hình mở Wechat rồi tự nhập tài khoản của mình vào: "Tôi không dùng tiền mặt, cậu gửi qua đây cho tôi."
Cho nên Cận Dịch Khẳng dùng cách này để lấy được phương thức liên lạc của cô.


Xuống dưới lầu, cậu mua cho cô một bịch sữa đậu nành và bữa sáng. Chân của Long Thất có thể chạm đất rồi, mặc dù vẫn còn có chút thọt nhưng không ảnh hưởng đến việc đi một đoạn ngắn. Cận Dịch Khẳng trước khi đến trường thì phải vòng về nhà một chuyến đã, cậu muốn mang cô theo nhưng Long Thất không muốn cùng Cận Dịch Khẳng đi cả một đoạn đường xa như thế, cũng từ chối việc cậu giúp cô gọi xe, chỉ đồng ý để cậu thuận đường đưa cô đến trạm tàu điện ngầm gần đây, sau đó cô sẽ tự mình đến trường.


Sáu giờ sáng, sương mù mờ mờ, trên đường rất ít xe qua lại, cơn gió lạnh vù vù thổi qua, thứ ấm áp duy nhất chính là bịch sữa đậu nành trong tay. Lúc đợi xe đến, Long Thất hướng mặt về phía đường lớn ngẩn người, mà Cận Dịch Khẳng sau khi xác nhận thời gian với tài xế xong thì đột nhiên vòng tay qua eo cô. Người vẫn còn đang ngẩn ra là Long Thất bị kéo vào trong lòng cậu, vai cũng bị cằm của cậu đè lên, Cận Dịch Khẳng cứ như vậy ôm cô từ phía sau, giống như một cặp tình nhân bình thường. Cô mệt đến nỗi chẳng muốn dài dòng, ở trong buổi sáng lành lạnh đầu tháng tư, cùng cậu ủ ấm cho nhau.


Sau đó, Cận Dịch Khẳng đưa cô đến trạm tàu điện ngầm. Long Thất tự mình lên chuyến tàu sáng sớm.


Ở trên tàu điện ngầm, cô vừa cắn một miếng bánh mì vừa nghe nhạc, lại rảnh rỗi không có việc gì làm lên diễn đàn trường tìm kiếm ba chữ "Cận Dịch Khẳng". Bài viết liên quan đến cậu có đến hơn trăm, mà ngoài dự đoán là chỉ có ba bốn cái là liên quan đến Bạch Ngải Đình. Thế mới biết thì ra Cận Dịch Khẳng nổi bật như vậy, sau đó lại ấn vào trang cá nhân của cậu, vừa hay trông thấy một dòng trạng thái mới nhất.


Không biết cậu ở trong phòng cô chụp góc cửa sổ phòng từ lúc nào, bệ cửa cũ kỹ, bên ngoài là phong cảnh thành phố. Trời chưa sáng, đèn đường còn chưa tắt, caption lại là: Hướng dương.
(Hướng dương: hướng về phía mặt trời, ý của Cận Dịch Khẳng có lẽ là Long Thất chính là mặt trời của mình.)


Cô thử tưởng tượng xem Cận Dịch Khẳng lúc này đang ngồi trên xe làm gì, có thể ngón tay vừa ấn nút "đăng" xong liền bắt đầu ngả đầu ngủ bù, cũng có thể là đang hồi tưởng lại cảnh "ngủ chung giường" với cô ngày hôm qua. Long Thất cảm thấy cái phía trước có vẻ khả thi hơn.


Sau đó điện thoại rung lên đem đến cho cô cái khả năng thứ ba, màn hình nhảy ra một thông báo nhắc nhở, là tin nhắn của Cận Dịch Khẳng.
——Buổi tối đón cậu đi ăn.


Long Thất nhìn sáu từ này, bánh mì ở trong miệng thong thả nhai nuốt, ngón tay ở trên bàn phím dừng lại hồi lâu, sau đó cũng không trả lời lại, đem điện thoại nhét vào trong túi áo.
Lúc đó, chú ý đến người ngồi ở phía đối diện.


Nữ sinh, mặc một bộ đồng phục giống cô, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len mỏng màu trắng, trên đầu gối đặt một cuốn sách, cô ấy đang nhẹ nhàng lật trang giấy.


Long Thất đưa mắt về phía đó, lòng bàn tay của cô ấy vừa vặn lướt qua trang giấy phát ra một tiếng xoẹt rất nhỏ, tóc mái xõa trước trán che đi đôi mắt nhưng lại không giấu được hàng mi thanh tú. Mỗi một cử chỉ đều rất tinh tế, da trắng như sữa, tính tình trầm ổn xa cách, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng bởi vì cô ấy không ngẩng đầu lên nên Long Thất chỉ đoán đó là học sinh cùng trường. Sau đó cũng không nhìn nữa, tiếp tục tăng âm lượng trong tai nghe.


Khoảng tầm mười phút sau, người đối diện gập sách lại. Long Thất nhàm chán nhìn một cái, nhìn thấy cô ấy đang dùng bàn tay xoa trán, ho khan một tiếng, cùng lúc đó lấy một chiếc khẩu trang từ trong cặp ra, rồi ngẩng đầu.
Long Thất dời tầm mắt đi.


Bên trong tàu điện ngầm buổi sáng sớm, hành khách thưa thớt, mỗi toa chỉ có ba bốn người ngồi. Đoàn tàu đi qua đường hầm, ánh đèn trên vách hầm rọi vào bên trong, không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng tàu ồn ào theo quỹ đạo chạy trên đường ray.


Lần thứ ba nhìn qua, nữ sinh kia dựa lưng vào ghế, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang, hai mắt nhắm lại.
Điện thoại ở trong tay Long Thất chậm rì rì mà xoay.


Khi đó, rốt cuộc cũng dựa vào đôi mắt của nữ sinh ấy mà nhớ ra hai từ "Đổng Tây". Trong ký ức của cô không hề có ấn tượng tiêu cực nào với cái tên này, cô đường hoàng quan sát cô ấy. Đôi mắt của Đổng Tây trước sau vẫn nhắm chặt, còn chưa phát hiện ra ánh nhìn nghiền ngẫm đến từ phía đối diện.


Hơn nữa, lồng ngực vốn đang phập phồng cũng dần trở nên vững vàng, ngón tay đặt trên bìa sách cũng khẽ trượt xuống đầu gối, dường như đã tiến vào giấc ngủ.
Long Thất cười.
Ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh dây tai nghe màu trắng.


Tàu điện ngầm một lần nữa tăng tốc, đầu của Đổng Tây hơi lệch về bên phải, Long Thất lẳng lặng nhìn, bật nhạc về mức nhỏ nhất.


Cái nghiêng đầu đó giống như một bước ngoặt, cả người của Đổng Tây càng ngày càng nghiêng về phía bên phải, mà bên phải lại là một hàng ghế trống trải lạnh lẽo. Long Thất đem miếng bánh mì cuối cùng bỏ vào trong miệng, cầm bịch sữa đậu nành ấm áp trên ghế trống bên cạnh lên, lắc lắc.


Đổng Tây đã ngủ thiếp đi.
Cô uống một ngụm sữa.
Vị ngọt của sữa đậu nành chảy trong cổ họng, Long Thất nhìn lọn tóc trên vai Đổng Tây từ từ trượt xuống.


Mà đương lúc cô ấy hoàn toàn nghiêng về phía bên phải, Long Thất rốt cuộc cũng động đậy. Trong cái nháy mắt đó, đoàn tàu lao ra khỏi đường hầm, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong toa tàu. Thân ảnh của cô bước nhanh về phía giữa toa, một cái cất bước, một cái xoay người, một lần ngồi xuống. Trên mặt đất vẫn còn in cái bóng xoay người của cô, ngọn tóc loé lên một tia sáng, trong không khí có một cỗ hương thơm. Lúc Long Thất ngồi xuống, bịch sữa đậu nành trong tay theo chuyển động khẽ lắc lư, đầu của Đổng Tây cũng vững vàng gục trên bả vai cô. Hết thảy những điều này đều đến một cách im hơi lặng tiếng, duy nhất chỉ có trái tim là khẽ dao động. 


Ánh nắng mặt trời thấp thoáng giữa các toà nhà cao tầng bên ngoài chiếu lên người cô và Đổng Tây, ngưng tụ thành một vệt sáng một vàng.
Cô nghiêng đầu ngắm cô ấy.
Đổng Tây không hề phát hiện ra, nhẹ nhàng hô hấp, mang theo hương thơm của mùi sách trong hơi thở.


Đầu ngón tay của Long Thất gõ nhẹ trên đầu gối.
Sau đó, Đổng Tây ngả đầu trên vai cô ngủ hết hai trạm dừng.


Long Thất đặt điện thoại ở dưới cánh tay, lén chụp trộm hai bức ảnh của cô ấy, khoé miệng bởi vì Đổng Tây mà nhẹ nhàng câu lên, chỉ là đang chuẩn bị chụp bức thứ ba thì lông mi của Đổng Tây khẽ rung.
Tàu điện ngầm vừa lúc dừng lại ở một ga nào đó, Long Thất cất điện thoại đi.


Vào một khắc Đổng Tây sắp tỉnh dậy, cửa tàu mở ra, Long Thất đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. Đổng Tây đỡ trán ngồi thẳng người. Mà cô cũng không hề quay đầu, trực tiếp bước xuống tàu.


Cô không biết Đổng Tây có nhìn thấy cô qua cửa sổ hay không, cũng không biết cô ấy sau này có nhớ đến vào một ngày tháng tư của một năm nào đó lúc 6 giờ 45 phút ở trên tàu điện ngầm, từng có một người cho cô ấy gối đầu nhờ hai trạm, cũng chụp lén cô ấy hai bức ảnh hay không.


Long Thất chỉ biết rằng đó chính là bước đi sai lầm thứ hai của mình. Thậm chí ở trong những ngày tháng sau này, trải qua vô số cung bậc cảm xúc khác nhau, cô vẫn mãi trước sau tự hỏi bản thân hai vấn đề.
Hà cớ sao để cho cô sau khi gặp được Cận Dịch Khẳng lại còn gặp thêm Đổng Tây?


Lại hà cớ gì, sau khi thích Đổng Tây.
Còn muốn yêu Cận Dịch Khẳng.
- -----oOo------






Truyện liên quan