Chương 10-1

Liên tục một tháng, Tiêu Tử Thăng cũng không gặp được Hạ Vi Tử trong nhà.
Hạ Vi Tử biến mất.
Mặc dù anh biết cô nữ hầu nhỏ ngốc kia đang ở nơi nào, thậm chí ngay hiện tại cô đang làm gì, anh cũng biết được rõ ràng. Nhưng mà cô vẫn cố tình tránh né anh.


Gần như là mỗi ngày, chỉ cần Tiêu Tử Thăng rảnh rỗi, anh sẽ gọi điện cho Thanh An Ninh, hỏi thăm tình trạng của Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử không chỉ tắt máy điện thoại di động, ở trường học còn liều ch.ết học hành, thành tích đột nhiên tăng vượt trội. Về điểm này, Thanh An Ninh rất là vui mừng.


"Cái tên Chủ tịch Hội Học Sinh kia còn quấn lấy Tiểu Vi hay không?” Tiêu Tử Thăng ở bên kia vừa gọi điện thoại vừa sửa sang lại văn kiện.
"Nghe nói là không có." Thanh An Ninh ở bên này điện thoại trả lời.
"Rất tốt, tôi lập tức sẽ mở một hội chiêi đãi ký giả, nhớ phải để cho Tiểu Vi xem TV."
"Đợi chút......"


"Chuyện gì?"
"Tại sao phải xem TV?”
"Xem rồi biết! Đừng quên, 10 phút sau, hội chiêu đãi ký giả."
Thanh An Ninh sợ run cả người, đàn ông thời kỳ động dục thật đáng sợ!
Thanh An Ninh cúp điện thoại xong lại gọi đi một cuộc điện thoại khác. Đối phương lạnh lùng “Alô” một tiếng.


"1 giờ chiều, làm cho Vi Tử xem TV, Tử Thăng mở hội chiêu đãi ký giả."
"Vì sao tôi phải nghe lời chú?” Cô gái bên đầu điện thoại kia bất mãn hết sức, “Gọi Vi Tử thân thiết như vậy, rất quen thân với chú sao?”
"Hùng Chi Lan......" Thanh An Ninh khẽ quát.
"Sợ chú à? Hừ!"


Hùng Chi Lan không vui cúp điện thoại, Hạ Vi Tử ỉu xìu ngẩng đầu lên, “Cậu gọi mình à?”
"Không phải mình...... Là hiệu trưởng muốn cậu xem TV.”
TV?
Hạ Vi Tử cầm romote TV lên mở TV, màn hình TV đang phát hình quảng cáo tập đoàn nhà họ Tiêu.


available on google playdownload on app store


Kể từ sau khi Hạ Vi Tử chạy ra khỏi nhà họ Tiêu, liền chủ động xin trọ lại ở trong trường, chủ yếu là vì tránh né Tiêu Tử Thăng.


Hạ Vi Tử ngồi trên ghế ký túc xá, xem quảng cáo mới của tập đoàn nhà họ Tiêu. Minh tinh điện ảnh trên đó cô không chỉ có nghe nói qua, hơn nữa cũng bởi vì cô ta mà Hạ Vi Tử mới có thể rời nhà trốn đi.
Cô ta chính là Nhã Lệ!


“A? Nữ minh tinh này gần đây cũng rất đỏ, thiếu gia nhà cậu thế nhưng có thể mời được cô ta làm người phát ngôn.” Hùng Chi Lan thấy thú vị.
Hạ Vi Tử tinh thần chán nản, cúi đầu không nói.


Quảng cáo mới rất nhanh đã phát xong, ngay sau đó sẽ là buổi phát biểu chiến lược hợp tác phương án giữa tập đoàn nhà họ Tiêu cùng điện tử Quang Vinh.


Ống kính TV nhanh chóng quay đến hội trường đại sảnh, chỉ thấy nữ minh tinh Nhã Lệ vừa phát hình quảng cáo cùng phó tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Tiêu đang ngồi trên đài chủ tịch.


Người chủ trì ở trên đài lên tiếng: "Hôm nay là buổi phát biểu ký tên chính thức phương án hiệp nghị giữa tập đoàn nhà họ Tiêu cùng điện tử Quang Vinh, trong quá trình hợp tác bao gồm…. Kế tiếp, công ty hai nhà sẽ hợp tác chặc chẽ…..”


Trên TV người chủ trì nói những gì, Hạ Vi Tử gần như toàn bộ mắt điếc tai ngơ. Cô chỉ chú ý tới trên TV, ống kính đang quay về phía tuấn nam mỹ nữ đang ngồi chung một chỗ. Thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm, làm người ta ganh tỵ.


Bọn họ thật rất xứng đôi, cô bất quá chỉ là một nữ bộc, vịt con xấu xí thôi!


Nhã Lệ hôm nay thân là một thành viên trong Hội Đồng Quản Trị của điện tử Quang Vinh, lần này tham dự hội nghị ký hợp đồng. Cô hào phóng khéo léo mà đối diện ống kính, xinh đẹp ký hiệp ước, đối mặt với ánh đèn plash loang loáng, bắt tay Tiêu Tử Thăng tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.


Người này làm cho tất cả các ký giả ở đây càng thêm nóng lòng muốn chụp hình.


Phóng viên giải trí nóng lòng không thể chờ đợi, hỏi những câu hỏi phỏng vấn: “Xin hỏi, Nhã Lệ tiểu thư, gần đây có tin đồn cô đang yêu đương cùng với Tiêu tiên sinh bên cạnh đây, xin hỏi cô nghĩ như thế nào?”


"Tôi chỉ có thể nói......" Nhã Lệ cười một tiếng với Tiêu Tử Thăng phía đối diện, “Tôi rất thưởng thức năng lực làm việc của Tiêu tiên sinh, anh ấy là loại hình người đàn ông tôi yêu thích.”


Chúng ký giả xôn xao, có người không ngừng cố gắng, "Vậy xin hỏi hai vị, sẽ vì giữ vững quan hệ hợp tác lâu dài giữa hai nhà mà tiến tới hôn nhân hay không?


Tiêu Tử Thăng nhìn về phía ống kính, giống như ống kính này chính là khuôn mặt của Hạ Vi Tử. Anh biết, cô nhất định đang xem TV, lúc này cũng đang nhìn anh.


Anh để cho Thanh An Ninh thông báo cho cô xem TV, chính là để cho cô nhìn thấy một màn lúc này. Anh muốn hung hăng kích thích cô nhóc ngu ngốc này một cái, để cho cô biết cái gì gọi là “ghen”, cũng để cho cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh.


Tiêu Tử Thăng bỗng nhiên nhếch khoé miệng, nhìn về phía ống kính cười, lạnh nhạt trả lời: “Tất cả đều có thể.”
Bất luận ai cũng không dám chắc được mọi chuyện tuyệt đối, cho một đáp án tuyệt đối. Vậy mà càng lập lờ nước đôi, càng tỏ vẻ mập mờ, càng làm cho người ta suy nghĩ nhiều.


Hùng Chi Lan hít mạnh một hơi, một ngụm không khí chặn ở trong lòng, không có đất mà trốn. Cô rất bình tĩnh nhìn Hạ Vi Tử không nhúc nhích bên cạnh, trong lòng hơi nóng nảy.


Không trách được Vi Tử âm thầm chạy trở về trường, thì ra là….. thiếu gia nhà họ Tiêu kia chuyển dời tình yêu sang người khác rồi? Nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Tử Thăng lại cảm thấy không quá giống. Trong chuyện này nhất định là có kỳ quái, chỉ sợ là cô ngốc kia tự mình nghĩ không ra.


Trong lòng Hùng Chi Lan suy nghĩ, vỗ đùi lóe lên một chủ ý: “Vi Tử, chúng ta đi xem một chút thiếu gia nhà cậu cùng Nhã Lệ kia rốt cuộc đang giở trò quỷ gì!"
Hạ Vi Tử làm như không nghe thấy, đối với phản ứng chung quanh mình đã trở nên ch.ết lặng, ánh mắt ngốc trệ, không nháy mắt nhìn TV.


Thiếu gia...... Thiếu gia của cô...... nên cùng một chỗ với người môn đăng hộ đối, anh mới có thể đạt được hạnh phúc!
"Hành động, Hạ Vi Tử!" Hùng Chi Lan đẩy Hạ Vi Tử một cái, “Tối nay chúng ta hãy đi quấy rối buổi dạ tiệc của bọn họ!"


Trong TV, truyền thông tập trung vào đôi trai tài gái sắc, chân thành mời người của mọi tầng lớp tham gia buổi dạ tiệc khánh công của bọn họ. Đây là lần hợp tác vô cùng có ý nghĩa, càng thêm đính thêm ánh hào quang hoa lệ của minh tinh điện ảnh Nhã Lệ.


Mọi người không khỏi suy đoán, hai người như có như không trao đổi ánh mắt, tràn đầy tình yêu nồng nặc. Thương giới mong đợi lần kết hôn thương mại này sẽ mang đến lợi ích khổng lồ. Bát quái truyền thông càng thêm chớp lấy thời cơ, chờ đợi scandal bá đạo này của Nhã Lệ.


Ban đêm phủ xuống, trong một căn biệt thự xa hoa ở ngoại ô, đang cực kỳ náo nhiệt.
Tập đoàn nhà họ Tiêu cùng điện tử Quang Vinh hợp tác, mọi người cùng nâng chén. Giữa sân, đôi trai tài gái sắc giơ ly rượu, mời rượu các thương gia cùng giới truyền thông.


Trên bữa tiệc tràn đầy tiếng nói tiếng cười, Nhã Lệ ôm lấy cánh tay Tiêu Tử Thăng, cử chỉ ưu nhã, cười đến rực rỡ.


Chỉ là sắc mặt người đàn ông bên cạnh đột nhiên trầm xuống, theo ánh đèn chiếu về phía anh, chiếc cằm duyên dáng, môi mỏng mím lại, sống mũi cao thẳng, không chỗ nào không làm rung động trái tim phụ nữ, đáng tiếc bọn họ đều không thích hợp.


Thứ cô muốn, anh không cho được, tất cả những thứ này bất quá chỉ là một màn kịch mà thôi.
Nhã Lệ cười yếu ớt, cũng không mở miệng gọi hồn Tiêu Tử Thăng trở lại. Cô nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một bóng dáng lén lén lút lút ở một góc trong buổi tiệc, trong lòng liềng sáng tỏ.


"Cô gái mặc trang phục nữ hầu kia là cô nữ hầu nhỏ của anh phải không?” Đôi mắt đẹp của Nhã Lệ khẽ cong, cười. “Bộ dáng ngược lại rất đáng yêu.”
Tiêu Tử Thăng hừ một tiếng, coi như là trả lời.


Anh không nghĩ tới Hạ Vi Tử xuất hiện sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của anh. Anh vốn tưởng rằng cô ít nhất sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại. Nhưng nếu bọn cô đã tới, anh nhất định phải làm cho cô biết, một tháng này anh có bao nhiêu khổ.”


"Mình mình....." Hạ Vi Tử núp phía sau một gốc cây nhỏ ở buổi dạ tiệc, đưa lưng về phía mọi người, cầu xin ba chị em tốt trước mặt: “Mình đã nhìn thấy thiếu gia, đã đủ hài lòng rồi! Mình phải đi."


"Hạ Vi Tử!" Hùng Chi Lan nóng nảy xông tới, đánh “bốp” một cái lên đầu Hạ Vi Tử. “Chúng mình mang cậu tới đây không phải để cho cậu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Thăng một cái rồi đi. Tình yêu là cần chủ động tranh thủ mà không phải làm một kẻ yếu đuối!"


"Mình......" Hạ Vi Tử cắn cắn môi đỏ mọng, vẫn kiên định lắc đầu. “Mình vẫn phải đi, mình không thể trở thành gánh nặng của thiếu gia.”


Hạ Vi Tử nắm váy chạy đi. Cô vốn không muốn đến tham gia buổi tiệc, lại không chịu nổi Hùng Chi Lan dùng mọi cách hấp dẫn. Nói gì mà phải tới quấy rối buổi dạ tiệc giả dối này. Cô chỉ là vẫn còn tồn tại một tia nhung nhớ cuối cùng, muốn đến liếc mắt nhìn anh một cái.


Chỉ một lần, một lần như vậy là đủ rồi.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Hạ Vi Tử thật không cách nào tưởng tượng, Nhã Lệ so với trong TV còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Cho dù nơi này không có ánh đèn plash, nhưng cô vẫn là tiêu điểm sáng chói nhất toàn trường.


Cô ta cùng thiếu gia thật sự rất xứng đôi! Một nữ hầu nhỏ tầm thường như cô thì tính là cái gì chứ?
Cho dù là ánh đèn ngũ sắc chiếu vào trên mặt Hạ Vi Tử, cũng là một mảnh trắng bệch, giống như là một trái cà phơi sương, không chút tinh thần nào.


Hùng Chi Lan cũng không có đuổi theo. Hạ Vi Tử cúi đầu, từng bước từng bước đi rất khó khăn. Bởi vì mỗi bước chân chính là một bước cách xa Tiêu Tử Thăng.
"Vị này......"
Hạ Vi Tử bị một giọng nói dễ nghe gọi lại. Cô mãnh liệt ngẩng đầu, một nam một nữ đang đứng đối diện.


Chỉ thấy Nhã Lệ cười đến dịu dàng, ôm cánh tay Tiêu Tử Thăng, nũng nịu nói: “Tử Thăng, vị này là nữ hầu nhà anh sao?”


Hạ Vi Tử không dám đối diện tầm mắt lạnh như băng bên cạnh, chẳng qua là vô tội nhìn vóc người trước sau lồi lõm của Nhã Lệ một cái, lại cúi đầu nhìn bộ dáng ngu ngốc của mình, yên lặng im lặng.


Tiêu Tử Thăng không trả lời. Anh kiềm chế nhớ nhung trong lòng, cố gắng giả bộ lạnh lùng nhìn Hạ Vi Tử trước mắt.


Nhã Lệ thấy hai người đều không nói lời nào, quyết định trêu chọc đôi tình nhân không được tự nhiên này một chút, vì vậy mở miệng nói: “Xin chào, nữ hầu nhỏ, tôi tên là Nhã Lệ, là bạn…… thân của thiếu gia nhà cô.”
Tiêu Tử Thăng khẽ chau mày, không hiểu nhìn Nhã Lệ.


Nhã Lệ trấn an vỗ vỗ cánh tay Tiêu Tử Thăng, ý muốn nói “tất cả để tôi lo.”


Tiêu Tử Thăng bất mãn nhăn mày. Mặc dù giữa bọn họ đã thỏa thuận trước sẽ tạo ra chút scandal, làm cho tin tức hai nhà hợp tác lan truyền ra khắp nơi, có thể tăng lòng tin của người đầu tư. Nhưng mà cũng không có nghĩa là cô có thể cố tình làm bậy, thương tổn cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc của anh, bởi vì anh sẽ đau lòng!


Nhã Lệ cho Tiêu Tử Thăng một nụ cười trấn an, lại nói với Hạ Vi Tử. “Tôi thường nghe Tử Thăng nhắc đến cô, hai người trước kia…….. quan hệ hình như rất không tầm thường?”


Hạ Vi Tử đang phân vân có nên co giò chạy đi hay không, nghe Nhã Lệ nói như thế, hoàn toàn hoảng hồn, vội vàng giải thích: “Không có, không có, tôi cùng thiếu gia chẳng qua chỉ là quan hệ chủ tớ. Chúng tôi không có phát sinh việc gì.”
Ánh mắt Tiêu Tử Thăng run lên, trong lòng hừ lạnh, quả nhiên là ngu ngốc!


Quả thực là giấu đầu lòi đuôi! Nhã Lệ giống như không vui che miệng cười khẽ. “Thật không có quan hệ? Nhưng mà tôi nghe nói từ nhỏ cô đã thầm mến Tử Thăng......"


"Không có, không có. Tuyệt đối không có!" Hạ Vi Tử vì bày tỏ trong sạch, lui về phía sau từng bước, quơ múa hai tay. “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thích thiếu gia, Nhã Lệ tiểu thư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm. Tôi hiện tại chẳng qua chỉ là một nữ hầu, chờ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Tiêu, cũng không…… cũng không…..” Hạ Vi Tử nghẹn ngào vài lần, cũng không nói được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hốc mắt ướt át.


Sắc mặt Tiêu Tử Thăng cũng không dễ nhìn, giận đến khuôn mặt cũng xanh biếc. Rất tốt! Cô gái ngu ngốc nàu thế như lại gạt bỏ quan hệ giữa cô và anh, còn muốn rời khỏi nhà họ Tiêu.


"Cô gái nhỏ, tôi nhìn bộ dáng của cô không hề giống như đang nói thật lòng nha.” Nhã Lệ giảo hoạt kề sát vào Hạ Vi Tử, véo khuôn mặt trắng nõn của cô. “Nếu như cô thật không thích Tử Thăng, tại sao lại khóc? Là bởi vì Tử Thăng cùng với tôi, cho nên cô mới đau lòng rơi nước mắt sao?”


Sắc mặt Hạ Vi Tử đại biến, rưng rưng nước mắt hốt hoảng lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có…….. không có……” Trừ “không có” cô vốn không nói ra được bất kỳ cái cớ nào khác.


Bởi vì lời nói của cô không lừa được bất luận kẻ nào. Hạ Vi Tử đau đớn khổ sở như thế, tim như bị đao cắt, nhìn Tiêu Tử Thăng cùng người phụ nữ khác ở chung một chỗ, cô hận không được….. hận không được khóc ngất đi. Nhưng mà ngoại trừ đứng nhìn từ xa, lặng lẽ chúc phúc, cô thật sự không thể làm cái gì.






Truyện liên quan