Chương 43: Thế giới quá huyền huyễn đi
Cố Hàn Băng chuẩn bị bữa sáng cho các con, sau đó cô nghe thấy giọng nói non nớt đằng sau
”Mẹ, tụi con đói”
Cô xoay người nhìn hai nhóc tinh thần sán lạn, vỗ bụng than đói với cô, cô bật cười cúi người xuống hôn các con.
”chào buổi sáng, các con đói thì vào ngồi đi, mẹ làm bữa sáng cho các con”
”Vâng”
Hai bảo bối cũng hôn lại mẹ, hưng phấn lon ton vào ghế ngồi, ánh mắt sáng rực chờ mẹ bưng đồ ăn cho các bé, sau khi bày ra những món ăn tuy đơn giản nhưng phong phú,
mùi thơm lan tỏa, hương vị độc đáo không giống các nhà hàng 5 sao, các bé thích nhất món ăn ngon của mẹ, nên mỗi ngày sức ăn của các bé kinh hơn sức ăn của ba người lớn gộp lại,
ba mẹ con bắt tay vô ăn, các bé hí hửng không kịp chờ giành giật đồ ăn, cô nhìn cảnh này quen rồi nên mặc kệ cho các con ăn, cô nhàn nhã ăn sáng của cô, nụ cười luôn giương lên nhu hòa, khung cảnh tuy kì quái nhưng lại hết sức hài hòa, ấm áp lạ thường
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, ba mẹ con ngước lên nhìn cửa, hai bảo bối nghi hoặc,không quan tâm tiếp tục sự nghiệp "cao cả" ăn sáng của các bé,
Ừm thì ăn a~, tại sao phải quan tâm chứ, bụng chúng nó cần năng lượng mới có sức làm việc đâu, ai ngoài thì kệ,dẹp qua một bên đi, các bé tiếp tục hì hục ăn a ăn
cô lấy cái điều khiển bấm cửa từ xa, đây là cho cô thiết kế ra, vì chỉ khi cô không muốn trực tiếp ra cửa mở nên cô đã tạo ra cửa có thể điều khiển từ xa trong đó cô còn thiết kế thêm nút màu đỏ có thể màn hình dạng lỏng hiện đại có thể xem đối phương là ai trong bán kính xung quanh khu biệt thự,
cái này không được công bố ra,vì nó chỉ thiết kế dành riêng cho cô thôi, sau khi nhấn nút màu đỏ xem lập tức xuất hiện màn hình dạng lỏng xuất hiện cô chạm vào đối phương sau cánh cửa, nhìn mặt đối phương được phóng to trước mặt cô,
ra là thư kí Trần sao, cô nhấn nút màu xanh mở cửa, thư kí trần thấy vậy, anh vào đi đến phòng ăn thấy ba mẹ con ăn sáng, anh tiến đến đưa tài liệu mà anh điều tr.a tối hôm qua,anh nói
”chủ thượng, tôi đã theo ý ngài điều tr.a được rồi ạ, đối phương tên Vương Bình, người này không tốt đẹp,cũng không có gì nổi bật hay đặc biệt nào cả, hắn từng là thủ hạ dưới trướng của một người nào đó,hắn bị đuổi khỏi nơi đó,
hắn liền khắp nơi tạo dựng thế lực riêng không nhỏ, nhưng vẫn kém xa thế lực chúng ta, nguyên nhân hắn bị đuổi là do hắn không tuân thủ qui định của nơi đó,
bị người đứng đầu phát hiện hắn lén lút ăn cắt xén tiền đem đi cá cược cờ bạc, gái gú, người đứng đầu không nói một lời nào lập tức đem hắn đuổi đi, giờ hắn có thế lực như hôm nay hiện đang hợp tác với một người phụ nữ muốn hại ngài”
Anh nói xong lòng tỏ vẻ nghi hoặc người phụ nữ kia là ai sao hắn điều tr.a không ra nhỉ, Cố Hàn Băng nghe xong cũng không tỏ vẻ cái gì, cô chỉ muốn biết người mà hắn hợp tác người phụ nữ đó là ai, cô lờ mờ đoán được, cô mở miệng vừa hỏi anh vừa thả tài liệu xuống bàn lấy khăn lau nhẹ mép miệng cô.
”Nếu vậy,người phụ nữ kia là ai, vì sao không có trong tài liệu cần điều tra, không phải ta đã bảo điều tr.a hết rồi sao”
”thật xin lỗi chủ thượng, tôi đã điều tr.a nhưng không hề nhận biết được người phụ nữ kia là ai, tuy nhiên tôi có thu được giọng nói của người phụ nữ nói chuyện với Vương Bình “
Anh áy náy, nhưng anh không vô dụng như vậy nha, lập tức báo cáo những gì mình biết được.
”Ồ, vậy thì đưa nó cho ta xem”
”vâng”
Anh lấy máy anh truy tìm được số điện thoại này sau đó bật lên cuộc trò chuyện của đối phương, sau khi nghe xong,không khí rơi vào trầm mặc,
chỉ nghe tiếng hai bảo bối ăn uống ngon lành,không quan tâm bên này, cô nhướng mày, nở nụ cười khó hiểu, ngón tay gõ lên bàn ăn một cách qui luật.
”Uh, ta đã biết là ai, thật không ngờ....”
”Sao, ngài biết là ai ư”
”Ừ”
”vậy người đó là..” Anh chờ tiếp cô trả lời.
”không sai, người phụ nữ đó chính là Cố Tiêu Nhi”
”Cái gì... là cô ta”
”Ừm”
Anh giật mình, thần sắc cổ quái, không ngờ là cô ta, một cô gái như nhược tuy luôn ghét chị mình... à không là ghét chủ thượng nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn này cơ đấy, lòng người đúng là...
Cô cười cười, cô biết mà ngày từ đầu cô đã biết chỉ là chưa khẳng định được thôi, giờ nhìn hết thảy cô đã đúng.
”được rồi, anh lập tức phái người bắt người đàn ông Vương Bình về, sau đó tr.a khảo lí do bắt ta vì cái gì, anh cho người tr.a tấn hắn theo những gì đã làm đi miễn không khiến hắn ch.ết là được”
Có cam đảm hại cô thì phải có cam đảm nhận hậu quả của mình chứ nhỉ, ánh mắt lóe lên màu đỏ, liền tắt không thấy.
”tuân lệnh”
Anh lập tức hiểu ý cô, anh cung kính sau đó xoay người rời đi, để lại không gian ba mẹ con ăn sáng.Cô bỗng lên tiếng.
”Hỏa, anh hãy cho người thế thân ta vào công ty BB làm việc đi, hôm nay ta có việc không thể vào, nhớ kĩ bảo người đó đừng để lộ thế thân của mình, cứ làm nhiệm vụ của mình là được”
Anh nghe vậy, không kinh ngạc,chỉ tuân lệnh làm việc, mỗi khi cô có việc đều dùng thế thân thay cô làm, người thay cô làm không ai khác là Mạc Liên Kiều,
một trong tứ đại hộ pháp, Mạc Liên Kiều luôn dùng mặt nạ da người dịch dung, đội tóc giả màu bạc thành Cố Hàn Băng,đeo thêm mặt nạ bạc mà cô thường dùng làm việc.
Kĩ thuật dịch dung này sớm được cô truyền thụ duy nhất cho bốn người bọn họ rồi, vì nó có ích dành cho họ trong công việc và trong hắc bạch đạo.
Cô sau khi dùng bữa xong ngước đầu nói với các con xoa bụng "Ợ" kia.
”các con,giờ ăn xong các con muốn làm gì “
”Nga, tụi con muốn gặp ba Dật thần a” Cố Tiểu Bối không chờ anh hai nói, hưng phấn nhìn mẹ bé nói.
Đầu cô phù ngạch, khóe miệng run a run “các con sao không làm những gì các con muốn đi”
”ngay cả việc gặp baba cũng được sao mẹ”
”không được”
Cô cự tuyệt, dụ dỗ con gái đang sắp chực khóc
”baba con đang bận không thể gặp được, hãy chờ khi nào rảnh rỗi con có thể gọi điện baba con thăm hỏi cũng được”
Cố Tiểu Bảo không nói gì, im lặng xoay người đi vào phòng khách ngồi nghe tin tức trên ti vi, cầm ipad lướt lướt cái gì đó, không quan tâm em gái ngốc của nó, còn cô bé ngốc nào đó vẫn năn nỉ mẹ bé, không được mẹ bé cho,đành giật đầu thỏa hiệp.
”được rồi con đã biết ạ”
”ngoan, được rồi, các con ở nhà ngoan nhé, mẹ đi chút việc sẽ quay về với các con sau “
Cô biết bé tuy nghe lời nhưng cô tin chắc bé không chịu, cô kệ,cô cúi người hôn vào má con gái, xoa đầu ôn nhu, cô đứng dậy đi ra ngoài để lại hai đứa con lại, cô vào gara lấy xe màu đỏ farri lái xe chạy ra ngoài, cô vừa suy nghĩ vừa chạy.
Khoảng nửa phút sau cô chuẩn bị lái xe tiếp bỗng trước mắt có một bóng đen xẹt qua dừng lại trước xe cô, cô cau mày, cảnh giác dừng lại,
cô nhìn xung quanh không thấy ai, chỉ thấy hai bên vẫn là cây cối, khu rừng vắng lặng cùng với một con đường mà cô đang chạy,
cô xuống xe, tò mò xem, đến gần cô đứng hình, cô thấy cái gì nè, trước mặt cô là một con vật tròn tròn, mũm mỉn, lông trắng mềm mại,
hai chi trước ngắn ngủn ôm lấy đầu run rẩy, hai chi sau co ro càng nhìn càng thêm tròn vo như trái banh, cái đuôi cũng tròn, ngắn ngủn y hệt đuôi thỏ,
hai lỗ tai nhỏ bé giật giật khi nó nghe tiếng bước chân, nó ngước đầu nhìn cô với đôi mắt nhỏ xinh nhìn giống viên bi nhỏ cảnh giác, ngập nước, nghi hoặc.
Cô nhìn lại xung quanh rõ ràng không có sinh vật nào như nó, làm sao xuất hiện ở đây, nó là con gì vậy, khi cô nhìn vào đôi mắt màu đỏ,cô giật mình,
chưa từng có động vật nào có màu mắt kì lạ như vậy, hơn nữa còn rất linh động, đôi mắt không hề chứa tạp chất nào, cô cúi người xuống nhìn nó, cô không rõ liền hốt ra làm chính cô giật mình.
”Nhóc là ai”
Nó đương nhiên nghe hiểu cô nói, hơi thả lỏng cảnh giác, chỉ nói
”chi... chi..”
”Ách... vật nhỏ,nhóc nói gì ta không hiểu gì cả”
Cô phù ngạch, cô nghi ngờ mình đang làm gì vậy nè, sao cô có thể hòa nhã nói chuyện nhỏ nhẹ với nó vậy, nghe nó
”chi chi” với cô,
cô không hiểu gì hết, cô biết rõ, cô cảm giác được nó nhìn vậy nhưng thật chất rất linh tính, hiểu được cô nói cho nên cô bất đắc dĩ nói.
Nó nóng nảy khi cô không hiểu,nó bất giác nhìn lên thấy trước trán cô có cái bớt ngọn lửa, nó kinh ngạc, hưng phấn chạy đến trước mặt cô, khua tay múa chân, lại cọ a cọ vào chân của cô, cô hắc tuyến, nhấc con vật nhỏ lên đối diện trước mặt cô, cô híp mắt đánh giá nó
”vật nhỏ, nói xem nhóc là ai, vì sao xuất hiện ở đây, ta chưa từng thấy nhóc bao giờ”
”Chi.. chi..”
”ta đã nói ta không hiểu nhóc muốn nói gì”
”chi” nó nháy mắt hiểu nguyên nhân, lập tức dùng chi trước ấn vào cái bớt trước trán cô, cô giật mình,đen mặt muốn kéo nó ra thì bỗng lam quang lóe lên từ tay nó,
nếu nhìn kĩ sẽ thấy bàn tay chi trước của nó có vết cứa nhỏ máu truyền vào mi tâm của cô, cô nhắm mắt lại đợi khi lam quang biến mất thì cô mở mắt ra, cô sờ trán không thấy gì hết, cô híp mắt nguy hiểm nhìn vật nhỏ đang hưng phấn, hỏi với giọng không cao nhưng cười chứa tính uy hϊế͙p͙.
”vật nhỏ, nhóc làm gì ta đấy, nếu ta mà phát hiện có bất thường ta liền đem nhóc vào nướng thịt ăn, xem ra lâu rồi ta không ăn thịt nướng ngoài trời đâu, ta cảm thấy tựa hồ không tồi đâu”
Nó đang hưng phấn chuẩn bị nói chuyện với cô tự nhiên cứng ngắc trước lời của cô, nó dùng nước mắt ngập nước, cô buồn cười nhưng vẫn nghiêm mặt nhìn nó,chờ nó trả lời.
”chi”
”hử” cô nhướng mày, cười làm nó rùng mình.
”chủ nhân, ngài không nên đem ta nướng đi, thịt ta không ngon, ta rất đáng yêu a”
Vật nhỏ uy khuất nhìn chủ nhân mà nó vừa nhận định, hai chi trước ôm lấy tay cô cọ a cọ, làm nũng, giọng nói non nớt như một đứa trẻ mới sinh, đôi mắt ngập nước có thần.
Cô giật mình “ nhóc nói được”
Vật nhỏ giật đầu lia lịa nhưng vẫn tiếp tục xin cô tha ý tưởng đem nó đi nướng, nó đáng yêu mà vì sao chủ nhân nhẫn tâm với nó đâu ô..ô...Ô.. không cần a
”Chủ nhân, ta không bị đem đi nướng chứ”
”người nói xem”
”Ô..ô.. chủ nhân không nên a” vật nhỏ nghe thế ôm lấy cánh tay cô đang nhấc nó lên, nước mắt long lanh ngập nước nhìn chủ nhân ác ma này.
” câm miệng”
trán cô nổi một gân xanh nhìn vật nhỏ náo loạn,ôm tay cô lắc mãi làm mặt cô vừa đen vừa phiền, choáng,
rốt cuộc nhịn không nổi vật nhỏ nháo, gầm nhẹ,ánh mắt hàn ý nhìn nó chỉ cần thấy nó không câm, không nói một lời liền ném nó đi nướng thật,
vật nhỏ hết hồn, câm nín, nhìn sắc mặt cô như vậy, vật nhỏ rụt đầu, cụp tai khiến vật nhỏ càng tròn mủm mĩn.
“...”
“...”
Không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ có quanh thân cô vốn đang tràn ra sát khí nay thu lại, tiếng gió xào xạc của rừng cây cùng chiếc xe farreri của cô, cô nhìn chằm chằm nó sau đó cất giọng nói nguy hiểm.
” vật nhỏ, nói xem ngươi vừa rồi làm gì ta đấy, nói dối ta đem người nướng”
”ta... chủ nhân... thật ra cũng không hại gì ngài, vừa rồi tôi chỉ kí kết khế ước với ngài thôi nên tôi có thể dễ dàng nói chuyện được với ngài”
Vật nhỏ mới đầu ủy khuất, giờ nói càng lúc càng hưng phấn tỏ vẻ vật nhỏ không làm sai.
”là thật “
”thật mà, nếu không vì sao tôi nói ngài nghe hiểu chứ”
Chủ nhân ngài có thể hay không nên nghi ngờ nó chứ, ô..ô..
”vậy tại sao phải kí khế ước với ta, đây là thời nào rồi mà còn kí với không kí hả”
Cô nghe từ kí khế ước đầu cô nhức lên, có lầm không vậy, không phải cô chỉ xuyên qua thế giới trong bộ truyện tiểu thuyết nàng từng đọc không có dị giới hay sức mạnh cái gì hết hay sao, sao lại thành thế này rồi,
thế giới này bị đảo lộn rồi sao, hết cái này giờ đến thế giới huyền huyễn sao, mẹ nó, lão nương không chơi.
””
vật nhỏ không hiểu ý của cô, cái gì mà thời nào với thời nào, chủ nhân đầu óc ngài không có vấn đề gì đi, nhưng nó không dám nói, nếu nói ra không biết nó bị đem đi nướng hay không a.
(tg: sao cứ nói đem đi nướng hoài vậy, bị dọa đến ám ảnh rồi sao *hắc tuyến*)
Nếu cô nghe câu này của nó, cô trợn mắt, không nói gì liền đem nó cấp đi nướng và mắng đầu óc của người mới vấn đề, cả nhà người..Ách tổ tiên người có vấn đề,
tình cảnh bây giờ huyền huyễn quá đi, quá quỉ dị,cô không bị dọa sợ, hay ghét bỏ mà khinh thường cho rằng quái vật, cô thích ứng rất nhanh, cô cúi đầu nhìn tay cô vẫn nhấc nó mà không thả xuống.
"" vậy thì người là ai, vì sao xuất hiện ở đây”
”tôi là thú sủng của ngài, còn vì sao tôi ở đây, tôi sẽ giải thích với ngài, hiện tai ngài có thể đặt tên cho tôi trước được không ạ”
vật nhỏ chờ mong nhìn chủ nhân đặt tên, hy vọng cái tên đặt cho nó thật uy vũ nha, cô phù ngạch, đặt tên sao,
ừm... để xem, cô xoa cằm suy nghĩ, vừa nhìn vật nhỏ tròn tròn, béo mũm mỉn, đôi mắt nhỏ xinh màu vàng kim long lanh ngước nhìn cô chờ mong,
bốn chân ngắn ngủn nhỏ bé,cái đuôi cũng ngắn ngủn như đuôi thỏ, lỗ tai cũng nhỏ xinh nốt ý chang tai chó, nhìn không ra con gì, nên cô dựa vào màu lông của nó liền đặt, cười nghĩ mà hài lòng,cười nhếch.
”vật nhỏ,vậy tên người là tiểu Bạch đi,cái tên này rất hợp với người”
”tiểu...tiểu Bạch”
tiểu Bạch bị đả kích, rơi xuống vực sâu, lập tức kháng nhị, ôm lấy tay cô.
” chủ nhân đổi tên khác đi, tôi không muốn đâu, cái tên này không uy vũ gì cả”
”người không muốn”
tiểu Bạch giật đầu lia lịa, đúng vậy không muốn, nghe như thư sinh quá yếu đuối a, không uy vũ.
”vậy gọi người là Cầu Cầu, thế nào, không muốn thì có thể gọi người là vật nhỏ, ta không muốn suy nghĩ phiền phức mà đặt tên cho người, chọn đi”
cô híp mắt nguy hiểm nhìn tiểu Bạch,cười lười biếng, tiểu Bạch ảo não, buồn rầu, Cầu Cầu cái tên này chả khác gì gọi nó là trái banh cả lại giống tên con gái, vật nhỏ thì thôi đi,
tên nó vốn là Kim Long,cái tên này theo nó từ ngàn năm rồi, nhưng khi kí ước với chủ nhân muốn đổi tên mới cho uy vũ chút,
ai ngờ tự nó lấy đá đập chân mình đâu, ô..ô.. ngước nhìn cô không biết nên nói hay không, mà thôi chắc là không,
vì sao ư, nhìn sắc mặt chủ nhân đi đây không phải sát khi sao..oaoa.. thôi kệ tiểu Bạch cái tên này đỡ hơn là Cầu Cầu.
”chủ nhân, tôi chọn cái tên tiểu Bạch này”
”ừm, tùy người”
chủ nhân à ngài thật không có lương tâm a~