Chương 49: Hàn tiểu thư
"xem ra nơi này không bình thường,em nghĩ sao"
"tiếp tục đi, cẩn thận xung quanh có ám khí chưa xuất hiện"
Cô không nghĩ ngợi liền nói ý kiến của mình, hắn cũng cảm thấy vậy, lựa chọn đi tiếp cùng cô, cả hai đi tiếp chưa được 10 bước thì xuất hiện thêm ám khí khác.
"vèo...vèo... phiu..."
"cẩn thận"
Cả hai nhanh chóng tách ra, cùng tránh né những ám khí bắn ra, càng tránh né ám khí mũi tên có tẩm độc càng tăng,
cô nhíu mi vừa tránh vừa nghĩ biện pháp nghe tiếng quần áo của cô có vài vết rách may mắn không đụng vào da thịt, cô hơi căng thẳng chưa kịp nghĩ xong bị bàn tay hắn kéo vào trong,
cô giật mình ngước nhìn thấy hắn nhìn cô, ngoài mặt thu liễm nụ cười, lạnh lùng nhưng trong mắt cô thấy được sư lo lắng,quan tâm,
tâm cô không hiểu sao hơi run lên, lập tức bị cô đè nén xuống, nhìn kĩ thấy chỉ có áo của hắn rách không có vết thương nào,
cả hai điều chỉnh lại hơi thở của mình sau đó cô tách ra một khoảng cách nhìn xung quanh, liền biết cô được tránh trong khu vực an toàn đằng trước toàn bộ đều là ám khí được cắm xuống đất,
âm thanh ám khí dừng lại như biết được con mồi không có.
"Đi thôi, ở đây có một con đường khác, may mắn tôi phát giác thấy được nên mới kéo em vào"
Cô xoay đầu thấy hắn đi vào bên trong được cho là khu vực an toàn, cô im lặng không nói đi theo sau hắn.
Bên ngoài----
Phàm Dật Thần hiện tại đang họp, không hiểu sao hắn có cảm giác nhớ nhung vợ yêu của hắn, có lúc hắn mở máy lên ngắm ảnh vợ yêu đang ngủ được chụp lén từ lâu
,ánh sáng bình minh chiếu lên làn da mềm mại, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, dung nhan kiều diễm nhắm mắt ngủ thật yên bình, dịu ngọt,
mái tóc bạc dài xỏa ra khiến cho cô nhìn giống tinh linh buổi sớm mai vậy, khiến hắn rung động trước cảnh này nên hắn chợt nghĩ đến gì đó,
lập tức lấy máy ảnh chụp lén cô làm ảnh nền, hắn hài lòng cười vui vẻ thu lại.
Hắn nghĩ đến đây lòng hắn yên bình, nhu hòa nhìn điện thoại,
khiến cho không khí phòng họp từ nặng nề, nghiêm túc biến thành thoải mái, nhu hòa, ấm áp không khỏi làm họ nhẹ thở nhìn đến tổng giám đốc đang cười nhu hòa nhìn điện thoại,
họ trố mắt,kinh ngạc,tò mò, rớt cằm, tổng giám đốc biết cười sao, đây là tổng giám đốc quyết đoán, lạnh lùng, khắc nghiệt chưa bao giờ cười mà họ từng biết sao,
rốt cuộc là ai khiến tổng giám đốc trở nên nhu hòa, ấm áp vậy,
họ thật tò mò vị thần bí đó ghê, nếu không sao lại trong giờ họp tổng giám đốc của họ lúc mới nghiêm tự nhiên thẩn người, lấy điện thoại xem cái gì mới vậy.
bảo sao họ không kinh ngạc chứ, nhưng không dám ngắt không khí này,nhưng có thư kí thì không biết không khí khác thường chỉ nhắc nhở tổng giám đốc.
"thưa Phàm tổng, ngài không sao chứ"
"A..À không có gì... khụ tiếp tục đi, các người còn nhìn sao"
Phàm Dật Thần hồi hồn nhìn thư kí nhắc nhở,lại nhìn xung quanh đang dùng ánh mắt tìm tòi, trố mắt, kinh ngạc, rớt cằm kia nhìn hắn, hắn không ngượng ngùng khi bị bắt gặp,
hắn khôi phục lại hình tượng lạnh lùng, nhìn thư kí tỏ vẻ không có gì ý bảo tiếp tục, hắn có chút bất mãn thư kí dám ngắt hắn đang ngắm vợ đâu
mà hắn biết mình đang ở đâu nên không nói, mọi người lắc đầu lia lịa ý bảo không có, tiếp tục họp, không dám lên tiếng cho việc vừa rồi, ai dám nói đâu muốn ch.ết sao.
Sau khi họp xong, quay trở lại phòng tổng giám đốc chuẩn bị phê duyệt tiếp, nghe thư kí bảo có người tìm hắn.
"Phàm tổng có người muốn tìm ngài"
"Ai"
"dạ..là..là Hàn tiểu thư của gia tộc hàn gia ạ"
Thư kí cúi đầu không dám nhìn hắn hung thần ác sát nhìn chằm chằm hắn, lòng thư kí rên..tiểu thư à cô hại tôi rồi đó.
"bảo cô ta cút, ở đây không chứa cô ta, nếu cô ta dám xông vào thì kêu bảo an kéo xuống"
Phàm Dật Thần nghe cái tên này,sắc mặt hắn càng lạnh lùng, chán ghét, ánh mắt lóe lên sát khí, lại là cô ta mỗi lần hắn đi đâu cô ta liền xuất hiện bám dai như đỉa,
từ khi kí hợp đồng làm ăn bên W thị xong đi dự mừng về hợp đồng thì cũng tình cờ gặp cô ta đụng hắn trên đường, cô ta nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc,si mê, ái mộ kia quá quen thuộc với hắn.
hắn chỉ nhíu mày không nói,lạnh lùng phủi người chỗ cô ta đụng rồi rời đi không thèm nhìn cô ta, ai biết chưa được bao lâu cô ta đuổi theo hùng hồn báo đạo tuyên ngôn với vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ vào hắn.
"tôi thích anh rồi, anh sau này là của tôi"
Mọi người xung quanh không khỏi
"ồ"
lên khi nghe một cô gái nói vậy, có người khen ngợi, có người chỉ trích, có người nói mặt dày,có người nói háo sắc,vâng vâng..
mà cô ta không thèm quan tâm chỉ nhìn chằm chằm hắn với mắt đầy độc chiếm, si mê nhìn, dáng người cô ta nhìn không cao,
ăn mặc hở hang màu đỏ diêm dúa lộ ra nửa phần bầu ngực câu người, khi mang cao gót dáng người di chuyển càng thêm đào hoa,
phong tình khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, đôi môi được tô son đỏ tươi, tóc đen được vấn lên càng thêm ý vị
cô ta vốn tìm đại gia đẹp trai thu vào tay ả, ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ, tỏ tình ả, ả rất đắc ý, nhưng vẫn không thích đám đàn ông xấu xí,tiểu bạch kiểm kia
chưa đi bao lâu thì đụng phải người đàn ông nào đó,ả định chửi,ai ngờ ngước đầu lên thì kinh ngạc, không ngờ đẹp trai
khí chất khác người, hơi thở đàn ông thành thục làm ả nhịn không được say mê, thấy hắn phủi bụi như thấy thứ ghê tởm lòng ả chùng xuống
chưa thấy qua đàn ông nào dám như vậy với ả, thấy hắn rời đi mà không xin lỗi, lại dùng ánh mắt lạnh lùng đó với ả, ả tức nhưng vẫn si mê, như vậy mới đúng vị của ả, ả quyết định rồi hắn là của ả.
"tránh ra"
"Anh...tôi là ai anh còn không biết sao"
ả không tin ở W thị có ai không biết cô là con gái độc nhất của Hàn gia đâu, ai nhìn thấy cô đều phải nịnh nọt ba phần đấy.
"không biết" hắn nhìn cô như nhìn người ch.ết nói.
"Anh... được tôi là Hàn Tiểu Nhu, là con gái độc nhất của Hàn gia, rất vui được biết anh"
Ả tái mét, kiên nhẫn bình tĩnh giới thiệu,nhìn hắn khi nghe tên ả, nào biết hắn phán một câu xong bỏ đi làm ả run lên không phải sợ, không phải tức mà là hưng phấn khi nhìn thấy con mồi ả thấy thích.
"Cút"
"hảo.. anh nhớ kĩ cho tôi anh là của tôi, ai dám đụng vào anh bất kể là phụ nữ nào tôi đều giết"
(tg: ai thích nổi con này không)
Đến bây giờ ai cũng biết vị tiểu thư này xưa nay nổi tiếng thích mặc màu đỏ, được nhiều người theo đuổi, được nghe đồn là một cô gái xinh đẹp,
chưa bao giờ để những chàng trai tỏ tình vào mắt,kiêu căng, ngạo mạn, nay thích theo đuổi Phàm Tổng đâu, hơn nữa hợp đồng lại đúng vị giám đốc bên gia tộc Hàn gia,
ai cũng nghĩ cô ta có khi nào trở thành vị phu nhân của Phàm tổng hay không, chinh Hàn tổng cũng hài lòng cháu rể này nên mặc cho con gái độc nhất của ông ta theo đuổi.
"Anh dám đuổi em sao, anh là vị hôn phu của em mà"
"ai cho cô xông vào, tôi không phải là vị hôn phu của cô hy vọng cô cẩn thận lời nói của mình đi, tôi có vợ rồi"
"cái gì, ai.. là ai dám cướp anh trong tay em"
"Cút, cô điên đủ chưa"
"không em không đi, anh nói đi,người con gái đó là ai"
ả tức giận cáu gắt, tỏ vẻ bi thương nhìn hắn,chỉ hy vọng hắn mềm lòng thương ả.
"thư kí bảo người Bảo an kéo xuống cho tôi,còn nữa bảo luôn bên Hàn tổng, nếu còn như vậy tôi sẽ hủy hợp đồng bên ông ta"
"dạ..dạ.. mời tiểu thư"
"cút, anh không phận sự,thân là thư kí dám đụng vào bản tiểu thư sao"
"Cô.."
thư kí chùng xuống, run lên vì tức, dám sỉ nhục sao, được lắm, lập tức theo lời Phàm tổng gọi bảo an kéo ả xuống không nương tay, đẹp thì ngon sao.
(tg:woa, nói rất hay, ta thích câu này "đẹp thì ngon sao" *giơ ngón cái*,
thư kí: *cười đắc ý* đương nhiên)
"buông tay,các người không được chạm vào bản tiểu thư, nếu không tôi nói baba tôi phế các người"
Bảo an cười nhạo, không thương tiếc quăng ả ra ngoài mặc kệ ả chửi rủa, đừng đùa,họ là người của Phàm tổng có phải của ả đâu mà dám nói vậy,
đúng là đầu óc có vấn đề rồi, bảo sao Phàm tổng ghét,ngay cả họ cũng cảm thấy vậy.
"các người dám.."
"không dám, mời cô đi cho, nơi này không dành cho cô thưa Hàn tiểu thư"
Bảo an lạnh lùng, khinh bỉ nhìn cô gái xinh đẹp kiêu ngạo kia, nói xong không thèm nghe cô ta chửi rửa
xoay người đứng cạnh cửa canh giác tiếp không nhìn cô ta, chỉ cần ả vẫn tiếp tục vào thì họ không nói gì tiếp tục kéo ả đi ra.
------còn tiếp nhé, đừng bỏ chạy-->