Chương 13: Cố nhân tái kiến
Vừa đặt chân đến cổng kinh thành, cỗ xe ngựa tồi tàn của Dương Tiếu Tâm đã bị chặn lại để lục soát.
Dương Tiếu Tâm đương nhiên đã lường trước chuyện này, nếu không nàng làm gì phí công để giả trang chứ? Phải biết rằng thuốc Dịch Dung rất đắt, ngàn vàng khó cầu… Nếu không phải lão bà bà đáng sợ kiêm sư phụ nhẫn tâm của nàng biết cách phối chế, hơn nữa còn tích trữ sẵn một đống dưới Tử Vực, thì đừng hòng… Nàng dám khẳng định, nếu trong tay nàng chỉ có một lọ Dịch Dung, đừng nói đến Triệu Thanh Phong, ngay cả nàng, nàng còn tiếc không dùng, trực tiếp bán đi! Phải biết rằng nàng đã thấu suốt nỗi khổ sở vất vả khi không có đồng nào trong tay a! Tiền tiền tiền, lần nào cũng gặp rắc rối vì tiền!
Nhưng phải thừa nhận, dù cho nàng đang giữ không dưới ba lọ Dịch Dung, thì nàng vẫn không dám bán, sợ sẽ để lộ chân tướng. Dù gì, số người biết thuật Dịch Dung cũng không tính là nhiều. Tinh ranh như kế mẫu, chắc chắn sẽ không bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt này.
Trong khi Dương Tiếu Tâm bận thả hồn suy nghĩ về chuyện tiền bạc, binh lính đã khám xét xong xe ngựa. Phát hiện ra trong cỗ xe mục nát chỉ có một thiếu phụ cao ngất, thô kệch quê mùa cùng một số vật dụng tùy thân, bọn họ bắt đầu nhăn mặt cho qua. Có điều, vừa qua khỏi cổng thành chưa được lâu, Dương Tiếu Tâm lại lần nữa bị chặn.
Lần này, người chặn là cố nhân…
Dương Tiếu Tâm vừa thấy, bộ mặt thật bên trong lớp mặt nạ vừa co rúm vừa vặn vẹo, tốt tính như nàng cũng phải âm thầm chửi mười tám đời họ hàng của vị cố nhân kia.
Con bà nó, đã hẹn là không gặp lại, mẹ kiếp, tại sao chia tay chưa được chín tháng mười ngày đã gặp lại rồi?
Nói là bị chặn, nhưng đúng ra là đụng phải. Dương Tiếu Tâm dám chỉ tay lên trời thề, nàng thực sự không hề thúc ngựa đi nhanh, cũng đảm bảo ăn uống đầy đủ cho con ngựa già này, ít ra không bỏ ít thuốc xổ nào.
Khốn kiếp, ai ngờ con ngựa “vô tình” phản chủ, “vô tình” lồng lộn lên, “vô tình” đá phải người đi đường Ất. Người đi đường Ất này lại “vô tình” được đương nhiệm tướng quân uy danh hiển hách cứu giúp. Mà đương nhiệm tướng quân uy danh hiển hách này lại “vô tình” là Dư Lãnh. Dư Lãnh tướng quân lại “vô tình” kéo cả cỗ xe của nàng đến quan phủ để giải quyết trắng đen rõ ràng.
Được rồi, không có gì là “vô tình” cả, trong hoàn cảnh này, tuyệt đối không có gì là “vô tình” cả!!!
JJ nó, tuyệt đối là do Dư Lãnh sắp đặt!!!
Trong lúc Triệu Thanh Phong còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn đã bị kéo đi đến quan phủ trong tiếng hò reo của quần chúng rồi.
Một màn sau này, trong mắt dân chúng, chính là một màn phân xử minh anh, nhưng khi rơi vào mắt Dương Tiếu Tâm, nàng chảy lệ rồi a… Đây tuyệt đối là một màn tấu kịch! Cẩu huyết chó má!
===== Phân cách màn tấu kịch cẩu huyết chó má =====
Quan phủ đập bàn, khảng khái mười phần, lớn giọng hỏi: “Điêu dân, ngươi đã biết tội chưa?”
“Đại nhân, oan…”
“Điêu dân, ngươi còn dám chối sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu dân chúng, ngươi dám tung hoành ngang dọc, thiếu chút nữa là hại ch.ết một mạng người! Nếu không phải Dư Lãnh đại nhân tài trí song toàn, anh dũng liều mình lao vào cứu cô nương kia, ngươi đã sớm bị đặt lên Cẩu đầu trảm, chém đầu vạn lần, phân thây vạn phần! Điêu dân, ngươi đã biết tội chưa?”
“…” Dương Tiếu Tâm trực tiếp câm nín, đã xác định hẳn hoi rồi, lão nhân gia người còn cần ta lên tiếng sao?
“Điêu dân, bổn quan hỏi, sao ngươi dám khinh thường không đáp?”
“Bẩm đại nhân, là lỗi của tiểu nhân, xin đại nhân vạn lần thứ tội, tha cho tiểu nhân còn mẫu già thê trẻ…” Nàng chưa có hài tử, đành cậy vào thê tử trẻ tuổi mỹ mạo của mình vậy.
Lần này, đến lượt Triệu Thanh Phong giật giật môi.
“Quốc có quốc pháp, ngươi tưởng ngươi cầu xin tha mạng, là ta sẽ tha sao? Nếu đã như vậy, Cẩu đầu trảm ở đây không phải đã thành một khối sắt gỉ rồi?”
“Đại nhân, xin ngài đừng nhắc đến Cẩu đầu trảm hay ngũ mã phanh thây nữa, dạo này ta hơi mệt mỏi, hễ gặp máu là lại hoa mắt chóng mặt…” Dư Lãnh trực tiếp xen vào, đưa tay ôm trán, khẽ nắn bóp.
Cô nương được hắn cứu mạng nghe vậy thì càng thêm ngưỡng mộ lòng từ bi của hắn, mặt đỏ tim hồng khẽ liếc nhìn gương mặt xuất chúng kia.
“Vậy… Vậy… Vậy ý của đại tướng quân là…” Dương Tiếu Tâm nghe vị quan phủ này sợ sệt hỏi vậy, thực sự chỉ muốn đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt ông ta, công bố cho bàn dân thiên hạ biết, đây chính là một tên nịnh quan! Là nịnh quan! Rõ ràng từ nãy đến giờ chỉ biết giở công phu xu nịnh! Dân chúng các người còn không mau lật đổ lão ta?!
“Nếu đại nhân không nghĩ ra, thì để ta tính giúp vậy. Để hắn ta bồi thường tổn thất. Mạng của một dân nữ cùng một tướng quân đáng giá bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu đi.” Dư Lãnh nhấc tay nhấp một ngụm trà, ôn tồn đáp.
Quan phủ trợn mắt trừng Dương Tiếu Tâm, thầm nhủ, cho tên ngốc nhà ngươi ch.ết đi, dám động tới vị tướng quân kia, còn ảnh hưởng lây cả ta! Quả thực là tội đáng ch.ết vạn lần!
Nhìn hắn ta nghèo kiết xác, nghèo hủ lậu như vậy, không lẽ có thể kiếm đủ tiền để đền bù hai mạng người?
“Đại nhân, oan uổng cho thảo dân quá! Ngựa của thảo dân cũng dọa thảo dân một trận hồn bay phách lạc, đe dọa cả mạng sống của thảo dân nữa… Thảo dân có lỗi, nhưng không đáng phải bỏ tiền ra bồi mạng hai người a! Thảo dân nghèo như vậy, lấy tiền đâu để bồi thường cho đủ? Nếu ngài muốn, ngài lấy luôn mạng của thảo dân ra để bồi thường đi! Tốt nhất là lấy luôn mạng của thê tử thảo dân nữa, để chúng ta cùng nhau hóa bướm a!” Đúng, cùng nhau hóa bướm, làm thành một đoạn tình cảm truyền kỳ như Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài!
Triệu Thanh Phong trợn tròn mắt, tên khốn kiếp kia đang nói bậy bạ gì vậy?!
Quan phủ há hốc miệng rồi, không phải tên điêu dân này muốn hy sinh mạng sống mình vì thê tử sao? Sao lại thành “Xin được cùng nhau hóa bướm” rồi?
Dư Lãnh mân mê chén trà sứ tinh xảo – có thể xem là thứ trị giá nhất trong phủ của vị quan kia, giọng nói vẫn bình ổn như trước: “Được, vậy thì lấy mạng cả hai. Phu phụ các ngươi mau sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị dọn vào phủ ta để làm nô gia cả đời đi.”
“Nhưng còn mẫu thân của…” Dương Tiếu Tâm yếu ớt phản bác. Phen này tiêu rồi!
“Ta sẽ sai người “cẩn thận” đến rước mẫu thân ngươi. Không phải ngươi bảo gia đình ngươi rất nghèo sao? Cứ yên tâm, ta sẽ chu cấp cho cả nhà ngươi có ăn có mặc. Ta đã nói thì sẽ không nuốt lời.” Không đợi nàng phản bác, Dư Lãnh một kích công thành chiếm đất, trực tiếp hạ gục địch thủ!
Thật – nhanh – gọn! Không hổ là đại tướng quân trăm trận trăm thắng, nổi danh một cõi! Được lắm, hắn có kế Trương Lương, nàng có thang trèo tường*! Để xem ai hơn ai!
Nàng không tin nàng chạy không thoát!
Chú thích:
* Hắn có kế Trương Lương, nàng có thang trèo tường: Trương Lương phụ tá Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công thần kỳ, câu này ví von là: Ngươi có kế sách Trương Lương vững như tường thì ta cũng có thang bắc qua tường, ý chỉ rằng núi cao còn có núi cao hơn, mọi việc đều có cách giải quyết.