Chương 17: Nghe đồn…

Sau khi Dương Tiếu Tâm đạt thành hiệp định ngầm cùng với Dư Lãnh, tiếp tục bàn luận trao đổi một ít vấn đề với Dư Lãnh. Trong lúc đó, Dư Lãnh sai quản gia của hắn đi gọi Triệu Thanh Phong đến thư phòng của mình.


Dương Tiếu Tâm cũng không nói rõ thân phận của Triệu Thanh Phong trước mặt Dư Lãnh, mặc dù hắn có hỏi. Lý do là bởi Triệu Thanh Phong chính là mầm non tương lai của nàng, không thể để lộ lúc này. Dư Lãnh nghe nàng trái nói phải nói một hồi, cũng lười tính toán so đo, trực tiếp ngậm miệng dẫn nàng đến chỗ vị “nương tử” của mình.


Vào lúcchính ngọ*, khi Dương Tiếu Tâm thảnh thơi trao đổi thương lượng vớiDư Lãnh, Triệu Thanh Phong lại phải dùng hết sức bình sinh tích trữ mười mấy năm trời để bổ củi. Quản gia của phủ tướng quân thấy hắn vừa xấu xí vừa vụng về, nấu ăn không biết, thêu thùa không thạo, lại cảm thấy thân hình hắn cao to, rất thích hợp để bổ củi, nên trực tiếp giao hắn nhiệm vụ này. Hiển nhiên vị quản gia này không ngờ rằng, trời sinh Triệu Thanh Phong hắn, ngoài khối óc kinh thương cùng một thân chịu đòn, thì chẳng có gì lợi hại, hoặc giả nếu có, thì cũng chưa có cơ hội để tìm tòi phát triển tài năng của bản thân.


Triệu Thanh Phong mới đến, chưa kịp phân bua gì đã bị gán ngay danh hiệu là không biết đúng sai. Cái này cũng không trách người khác được, muốn trách thì phải trách Dương Tiếu Tâm, bởi nàng đắc tội sai người…


Dư Lãnh mặc dù thân mang nhiều cừu oán, nhưng là thù oán với tiên đế, còn đối với người dân, hắn cũng giống phụ thân mình, hết lòng yêu thương giúp sức. Bởi vậy, hình tượng Dư Lãnh trong mắt người dân chính là một ngọn núi sừng sững, cao vời vợi. Đối với gia nhân, Dư Lãnh càng thêm tốt đẹp, bởi ngoại trừ nghiêm khắc, hắn là người công tư phân minh, không chút bạc đãi người dưới mình.


Chuyện Dư Lãnh liều mình cứu một cô nương sớm đã lan ra khắp kinh thành, góp phần vào chiến tích của hắn, mỹ kì danh viết là: Không quản sang hèn, liều thân cứu người. Đương nhiên hình tượng của Dương Tiếu Tâm cũng theo đó mà hạ cấp, sau không biết bao lần truyền miệng, Dương Tiếu Tâm mặc nhiên trở thành ác bá ngang ngược, ngang nhiên gây sự giữa ban ngày ban mặt, cố tình hãm hại Dư Lãnh.


available on google playdownload on app store


Triệu Thanh Phong làm việc ở gần phòng bếp, không nghe nhiều thì cũng biết phong phanh. Hắn chỉ là một “phụ nhân”không chút liên quan, thế mà cũng bị vạ lây. Mặc dù không ai dám ra mặt ức hϊế͙p͙ hắn, nhưng thái độ ngôn từ không phải chỉ dùng hai chữ “lạnh nhạt” là có thể hình dung. Bọn họ giao cho hắn củi to, lại thường xuyên để hắn một mình đốn củi, nếu chậm trễ sẽ bị sỉ vả nặng lời.Đối với chuyện này, Triệu Thanh Phong có chút bực mình, tròng mắt mấy người này để ở đâu, rõ ràng hắn không chút liên quan nha! Hắn là một nam nhân khiêm nhường nhẫn nhịn hiền lành dịu dàng như vậy, sao có thể bị đánh đồng với tên thư sinh tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ kia chứ!!!


Càng nghĩ càng bực tức, Triệu Thanh Phong mở miệng mắng chửi Dương Tiếu Tâm, bổ củi đến lúc mệt rồi lại mắng, mắng xong lại tiếp tục bổ củi, tuần hoàn không ngừng như vậy, như thể chuyện mắng chửi Dương Tiếu Tâm chính là động lực để hắn tiếp tục nhẫn nại chịu đựng.


Lúc quản giađến, vừa vặn gặp phải cảnh này, hắc tuyến rơi đầy đầu. Quản gia đằng hắng vài tiếng để thu hút sự chú ý của Triệu Thanh Phong, sau đó nói:“Tướng quân có chuyện tìm ngươi.”


Quản giamặt không đổi sắc, dẫn đường cho Triệu Thanh Phong đến thư phòng của Dư Lãnh.Đứng trước thư phòng, ôngnghiêm cẩn báo trước một tiếng với chủ nhân. Lúc đi vào, quản gia đưa mắt nhìn sắc mặt Dư Lãnh, thấy hắn không có ý bảo đóng cửa nên trực tiếp dẫn Triệu Thanh Phong đến trước mặt hắn.


Triệu Thanh Phong thấy Dương Tiếu Tâm đang quỳ gối trước mặt Dư Lãnh, trong lòng có chút lo lắng, không phải lại gây nên họa gì nữa chứ?!
Dư Lãnh nâng tách trà, nhắm mắt cảm nhận hương thơm của Ô Long, sau đó từ từ nhấp một ngụm.


Lão quản gia đứng bên cạnh Dư Lãnh lúc này mở lời: “Tướng quân phân phó cho ta trả khế ước bán thân cho ngươi cùng phu quân của ngươi.”
Dương Tiếu Tâm lúc này lười phải dài dòng, trực tiếp đáp một câu đa tạ ngắn gọn.


Trài lại, Triệu Thanh Phong đang sững ra, nghe vậy liền quỳ gối, tuôn ra một tràng tạ ơn thành khẩn vô cùng: “Tiện phụ xin được quỳ lạy đa tạ tướng quân đã độ lượng bao dung tha cho tiện phụ cùng phu quân. Công ơn này như ơn tái sinh dạy dỗ, quý như ơn phụ mẫu dưỡng dục sinh thành (lượt 1000 từ) Tiện phụ lần này đã biết tội của mình, trước mặt tướng quân, trên có trời cao chứng giám, dưới có đất rộng minh xét, tiện phụ sẽ về dạy dỗ bảo ban phu quân, để chàng thoát khỏi u mê, làm lại con người mới. Xin được thành khẩn vái đầu cảm tạ tướng quân một lần nữa.”


Ba người còn lại đồng thời giật giật khóe môi.
Dương Tiếu Tâm: Có lầm lời thoại không vậy!!!
Dư Lãnh hết nhìn Dương Tiếu Tâm, lại nhìn Triệu Thanh Phong, gật gù một lúc. Hắn hiểu lý do tại sao nàng lại dẫn theo phụ nhân này rồi… Quả nhiên ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’…


Sau khi Dương Tiếu Tâm cùng Triệu Thanh Phong rời khỏi phủ không lâu, chuyện Dư Lãnh trả tự do cho hai người liền biến thể thành: Dư Lãnh tướng quân nhân từ độ lượng, bắt nhốt người là vì muốn xem xem tên ác bá cùng nương tửcủa hắn đã có lòng hối cải hay chưa. Sau khi thấy hai người này thành khẩn hối lỗi, tướng quân liền không nói hai lời, trực tiếp xé đôi khế ước bán thân rồi thả người.


Dương Tiếu Tâm nếu nghe được hết mọi lời đồn đại của quần chúng nhân dân về chuyện giữa nàng cùng Dư Lãnh, khẳng định sẽ phải hộc máu mồm.
*Chú thích:*
*Chính ngọ: 12 giờ trưa






Truyện liên quan