Chương 4: Soái ca
Thật may là bên ngoài rất nhanh có tiếc bước chân đi lại, âm thanh trầm thấp rất dễ nghe:
“Ai ở bên trong?”
Nghe được tiếng bước chân, Đinh Gia Hòa lập tức thở phào nhẹ nhõm, an an phận phận mà nằm trên mặt đất, không hề giãy dụa.
Căn chòi nát từ lâu đã không có cửa, chỉ có mấy vạt cỏ lau tùy tiện mọc dài chắn phía trước, nhẹ nhàng đẩy ra là có thể đi vào. Không phải chờ lâu, Đinh Gia Hòa đã thấy thấy bộ dáng đối phương.
Không ngờ là một nam tử trẻ tuổi, chỉ hơn hai mươi, dáng người cao lớn, mặc một thân áo vải thô, quần ngắn, màu da sậm, mày rậm, mắt to, rất anh tuấn, ấn đường có một vết sẹo thật sâu càng làm cho hắn thêm chút mùi vị cương dương, đúng chuẩn loại hình soái ca Đinh Gia Hòa thích nhất.
“Có gì cho ta ăn không?”
Vừa nói xong, trước mặt lại một trận quay cuồng, đầu óc choáng, cơ hồ lại muốn xỉu.
Trương Tiểu Ngư nhìn ra tình trạng không tốt của Đinh nữ đại, thoáng lướt qua quần áo nàng đang mặc, đôi mày rậm lập tức nhíu lại, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận:
“Ngươi còn mặc quần áo khi rơi xuống nước? Người nhà ngươi…”
Nhìn quần áo đã nhăn nhúm dúm dó của Đinh Gia Hòa và cái chòi rách nát không thể che chắn được cái gì, lại nghĩ Đinh nữ đại trước kia chẳng sợ bị đánh đến máu chảy đầu rơi, cũng chưa rên ra một tiếng đau, hiện tại lại chủ động muốn đồ ăn...Trương Tiểu Ngư nhịn không được thở dài.
“Ngươi đã mấy ngày chưa được ăn vậy?”
Đinh Gia Hòa mấp máy môi, nhưng âm thanh thoát ra cũng chỉ như muỗi kêu.
Trương Tiểu Ngư nhìn Đinh Gia Hòa một lượt liền bế nàng lên khỏi mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Đinh Gia Hòa ngã vào lòng ngực rắn chắc mà chảy nước miếng không thôi. Nhờ có kí ức của nguyên chủ, nàng biết được nam tử này tên là Trương Tiểu Ngư sống ở căn nhà sát bên, vì hoàn cảnh gia đình mà một nam tử như hắn phải làm lụng vất vả. Cũng may trời sinh người này có sức khỏe tốt.
Chỉ có điều Đinh Gia Hòa còn chưa biết bản thân đang ở thế giới đảo ngược, nên không hề hay biết chỉ có nàng, vì sống ở thế giới khác mới thấy được điểm tốt của Trương Tiểu Ngư thôi. Chứ ngay cả hắn còn thấy bản thân xấu xí không chịu nổi, huống chi là người trong Hà Tây thôn này.
Trong lúc Đinh Gia Hòa xoay tròn với những ý nghĩ linh tinh, Trương Tiểu Ngư đã nhanh nhẹn đi tới nơi khô ráo, nhẹ nhàng để Đinh Gia Hòa nằm trên đống rơm trong góc, lúc này mới nói:
“Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong, Trương Tiểu Ngư cũng không quay đầu lại mà rời đi rất nhanh.
Động tác của hắn thật mau lẹ, nháy mắt người đã không thấy đâu. May là có kí ức của nguyên chủ, không là Đinh Gia Hòa cũng sẽ hoài nghi Trương Tiểu Ngư sợ phiền phức mà chuồn đi.
Ngẫm lại trong trí nhớ của Đinh nữ đại, cũng chính là Trương Tiểu Ngư đã cứu nàng không bị ch.ết đuối. Đáng tiếc, hắn vừa cứu Đinh nữ đại một mạng, đảo mắt, cái mạng kia lại bị Đinh gia ngược ch.ết. Đinh nữ đại động còn không động nổi, vậy mà cả Đinh gia cũng không có một người chịu thay bộ quần áo khác cho nàng, như thế có thể không phát sốt sao?
Phắc thật!
Đinh Gia Hòa nghĩ tới kí ức của nguyên chủ về Trương Tiểu Ngư, ấn tượng đối với hắn càng tăng cao, nhưng dựa theo ký ức của Đinh nữ đại, đột nhiên trợn tròn mắt vì biết tới một chuyện khó tin.
Nàng xuyên qua, nhưng không phải xuyên tới cái triều đại nào mà mình từng biết. Nơi này hiện giờ gọi là Đại Hoàng, đã kéo dài mấy trăm năm, thế cho nên phần lớn dân chúng hoàn toàn không biết đến cái gì chiến loại của triều đại trước, đương nhiên, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là… Nơi này không ngờ lại là nơi nữ tử vi tôn, nữ nhân thì cao to mạnh mẽ, nam nhân thì nhỏ bé yếu ớt.
Đệt! Đệt! Đệt!
Đinh Gia Hòa bị tin tức này oanh tạc đến trong sống ngoài khét.
Nơi này thế nhưng lại là nữ tôn quốc! Ôi, quỳ!
Nghĩ tới một nơi không còn soái ca cao to anh tuấn để ngắm. Đinh Gia Hòa cảm thấy rất bi thương. Nghĩ đến soái ca, nàng đột nhiên nhớ tới Trương Tiểu Ngư. Ánh mắt sáng lên, nàng liền thông qua ký ức của Đinh nữ đại tìm hiểu thêm về hắn.