Chương 23: Xin lỗi (2)
- Thăm rồi. Xin lỗi rồi. Về đi - nó chắp tay nhìn ra cửa.
- Bọn anh muốn nói chuyện với Kun và Kio một lát - hắn dịu dàng nhìn nó. Chẳng nói gì nó xoay người định bước đi thì bị Ryna gọi giật lại.
- Boss. Tớ muốn nói chuyện với cậu một lát.
- Đi.
Cả 2 ra sau vườn nói chuyện, nó ngồi trên cái xích đu kiểu cái thúng được lót nệm đàng hòang, xích đu to đủ 4 ngưòi ngồi. Thấy nó ngồi Ryna cũng chui vào ngồi theo, nhỏ thích thú sờ soạng cái xích đu ngộ nghĩnh.
- Boss. Làm việc ở Hắc Long có nguy hiểm không? - Ryna miệng tuy hỏi nhưng không nhìn nó
- Có. Rất nguy hiểm. - nó nhíu mày trả lời câu hỏi của nhỏ.
- Vậy tại sao cậu và họ (nói Ryu, Kun, Kio) vẫn tham gia vào bang. Mọi người không sợ sao?
- Sợ? Đó là thứ gì chứ? Từ khi sinh ra tôi đã gắn liền với Hắc Long, nó là sinh mạng của tôi. Còn như Ryu, nó chỉ là muốn ở bên cạnh tôi chia sẻ công việc, quan tâm khi bang có chuyện, nó luôn ủng hộ tôi mọi thứ. Chúng tôi là sống ch.ết có nhau, mặc dù nó phải chịu nhiều đau khổ như các người vừa thấy đó. Nhưng nó chưa vào giờ oán trách tôi cả. - nó tự cười cho chính bản thân nó. Nó có tài đức gì mà mọi người ai cũng nguyện chịu khổ vì nó chứ. Đây là lần đầu tiên nó tâm sự với người khác, cũng là lần đầu nó nói nhiều như vậy.
- Nếu tớ muốn gia nhập Hắc Long thì sao? - Ryna nhìn nó buồn buồn.
- Không thể. Cậu không giống Ryu, nếu không được huấn luyện kỹ năng của một sát thủ thì đừng hòng thấy được cánh cửa của Hắc Long. - nó xua tay phản đối.
Ryna phải vẻ vời, năn nỉ, cầu xin khóc lóc lắm nó mới đồng ý cho nhỏ vào đợt huấn luyện bí mật của nó.
Bên tụi hắn cũng tốt hơn, cuối cùng cũng làm hòa đưọc với anh em Kio. Tuy không phải ruột thịt nhưng tụi nó đã bên nhau 17 năm, chứng kiến Ryu lớn lên nên họ thương Ryu như thương nó vậy. Làm tổn thương Ryu như vậy họ xót lắm chứ, không giận mới lạ.
Hắn đứng dậy ra ngoài tìm nó, tự nhiên hắn muốn nhìn thấy nó. Thình Thịch... Thình Thịch... Tim hắn đập nhanh khi thấy nó cười với Ryna. Nụ cười đẹp tuyệt, nó không còn vương vẻ lạnh lùng nữa. Cứ đà này hắn sẽ say nó mất thôi.