Chương 57: Lão đại trở về
Ken ngày đêm nhớ nó ban ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc ở Trương thị, tối đến thì tới Hắc Long phụ giúp nhóm của Kun công việc trong bang, còn không thì lại đi bar uống rượu. Mọi thứ cứ thế cứ thế trôi theo thời gian.
Nó đi đến nay đã tròn 1 năm vẫn không thấy động tĩnh gì, tất cả thông tin về nó cũng không thấy Peter hay Tứ Long gọi về báo cáo. Họ giống như bốc hơi khỏi thế gian. Mọi người lo lắng nay lại càng lo lắng hơn. Tứ Qủy đã về nhưng ai hỏi về tình hình của nó thì đám nhóc không nói gì chỉ biết lặng lẽ đi chỗ khác.
Mọi tin tức về nó bị Hắc Long giữ kín nhưng không hiểu sao mọi thông tin vẫn bị rò rĩ ra bên ngoài với tốc độ nhanh chóng.
Tin đồn về vụ Lâm lão đại đã ch.ết từ 9 tháng trước ngày càng lan rộng làm cho Hắc đạo đứng ngồi không yên. Những người trước giờ vẫn ủng hộ nó thì không nói, họ luôn an phận thủ thường. Nhưng các bang phái nhỏ không biết nguyên nhân gì cả gan nổi loạn trên các địa bàn của Hắc Long, không nể mặt các bang lớn mà ra sức làm loạn, dần dần kéo theo sự nổi dậy của các bang lớn hơn.
Các chi nhánh con của Hắc Long ở mọi nơi đều vùng lên tụ hợp thành các bang phái chống đối Hắc Long nhằm giành ngôi lão đại của Hắc đạo.
Tứ Qủy đã trở về nước từ một tuần trước chưa kịp hít thở cái bầu không khí của quê hương đã phải cùng nhóm của Kun giải quyết các vụ xung đột, tranh giành ở bang, còn phải tự mình đi dẹp loạn các bang phái trổi dậy. Hôm nay Phi Hổ bang, Thổ Long bang, Kim Trạch bang kéo người tới Hắc Long làm loạn, 3 bang này thuộc quyền cai quản của Hắc Long ở vị trí thứ 5,6,7 trong TGN.
- Lâm lão đại đã ch.ết rồi, tốt nhất các người nên nhường ghế lão đại lại cho tôi thì hơn. - bang chủ của Thổ Long ngông cuồng vênh mặt nói chuyện với Tứ Qủy.
- Ông có bản lĩnh đó sao? - Bi lạnh lùng xoay ly rượu trên tay nhìn bang chủ Thổ Long.
- Sao lại không... Hắc Long giờ như rắn mất đầu... Hắc đạo cần một lão đại.. đã đến lúc Hắc Long nên biến mất rồi. - bang chủ Kim Trạch lên tiếng.
- Các người muốn làm phản? - Shy nhàn nhạt lên tiếng.
- Đại Quái thử nói xem... haha.. sao lại không. Bọn ta thích làm phản. - Phi Hổ bang cười nhạo.
- Vậy sao? - một giọng nói lạnh lẽo đem theo sự phẫn nộ và đầy ngông cuồng, bá đạo vang lên phía sau.
Peter và Tứ Long đi trước tạo thành một lối đi lớn, ở giữa họ là một cô gái mang vẻ đẹp của băng tuyết đang nhàn nhã bước tới ngồi vào chiếc ghế duy nhất ở đây.
- Lâ..Lâm...lãoooo...đại... - đám người đến gây sự lắp bắp, họ đang không tin vào mắt mình. Không phải Lâm lão đại đã ch.ết rồi sao? Vậy sao còn ở đây?
- Còn nhớ. - nó nhếch mép, mắt nhắm hờ, người thoải mái ngả về đằng sau.
Nó chợt mở mắt ra nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương. Nó đã thay đổi. Một thay đổi lớn.
- Muốn phản? - nó hỏi lại lần nữa. Giọng điệu vẫn không có cảm xúc.
- Chúng..tôi..chúng tôi..chỉ là... - Phi hổ bang run rẩy trả lời, mỗi câu định nói ra bị ánh mắt của nó hù dọa mà nghẹn lại quên sạch lời biện minh.
- Biến. - nó tức giận đứng dậy đá cái ghế vừa rồi gãy vụn. Họ chỉ cần nghe tới đó đã lùa nhau cắp đít bỏ chạy.
Và tin tức Lâm lão đại trở về bắt đầu lan đi với tốc độ bàn thờ.