Quyển 2 - Chương 20: Quá gây mất hứng
Thì ra đêm đó hắn thật sự tới, trong lòng Hàn Linh quay cuồng, trên mặt cũng theo đó mà hiện lên một ý cười ấm áp.
Hai người đồng thời mở bừng mắt, Sở Mặc gấp không chờ nổi hỏi: “Nàng nhìn thấy cái gì?”
Hàn Linh động tâm tư nhỏ nói: “Chàng nói trước đi.” Nàng muốn trước hết nghe một chút nội dung của hắn, lại quyết định đến tột cùng là phụ họa hắn, hay là tự quyết định, như vậy nàng mới nắm giữ quyền chủ động.
Sở Mặc cười đến mềm nhẹ, khó được lộ ra một mặt ôn nhu, nắm lấy tay nàng, từ từ nói: “Trẫm thấy được đầm nước, là địa phương chúng ta lần đầu gặp nhau.”
Hàn Linh rất là ngạc nhiên, chẳng lẽ truyền thuyết của đá nhân duyên lại là sự thật? Nói cách khác giữa nàng và Sở Mặc thật là duyên định tam sinh? Nàng liên tục gật đầu phụ họa: “Ta cũng vậy, ta nhìn thấy đêm đó chàng đã đến rồi, nhưng mà chàng vì cái gì không ra gặp ta?”
Sở Mặc vui mừng, nàng quả nhiên cũng nhìn thấy được cảnh tượng giống nhau với hắn, bằng không nàng sẽ không biết chính mình từng ở đêm đó muốn đi gặp nàng, lại chùn bước khi tới gần. Hắn cười khổ nói: “Bởi vì bên người nàng có người khác tồn tại.” Cho dù lúc ấy bên người nàng không có người khác, hắn cũng sẽ không xuất hiện, bởi vì hắn cái gì đều không nhìn thấy, nội tâm tràn ngập bất an, hắn cũng sẽ không để cho nàng phát hiện nhược điểm của mình.
Ánh mắt Hàn Linh hơi chuyển, chú ý tới ở một bên thần sắc Thủy Mộ Hoa dần dần trở nên ảm đạm, nàng bỗng nhiên tâm niệm vừa động, lấy cớ nói: “Cũng không biết khối đá nhân duyên này đến tột cùng có phải linh hay không, nếu không ta lại tìm một người thử xem, là có thể chứng minh nó rốt cuộc linh hay không linh.”
“Mộ Hoa, không bằng chúng ta cũng thử xem?” Chớp chớp mắt về phía hắn, quỷ bí mà cười trộm, nàng cũng rất muốn biết giữa chính mình và hắn đến tột cùng có duyên phận hay không.
Không đợi Thủy Mộ Hoa trả lời, Sở Mặc liền đã kìm nén không được, ngăn cản nói: “Không được thử!”
Hàn Linh cùng hắn nói nhăng nói cuội nói: “Không thử như thế nào biết vừa rồi chúng ta thử chính là có một không hai đâu? Vạn nhất tùy tiện kéo một tiểu hòa thượng cũng có thể thử ra kết quả giống nhau, vậy chẳng phải là chứng minh khối đá nhân duyên này hoàn toàn là là giả, gạt người?”
Sở Mặc do dự một chút, cái này trái lại cũng không sai, vạn nhất trong đá quả thật có huyền cơ khác, vậy chẳng phải là lừa mình dối người? Chính là vạn nhất hai người bọn họ cũng là người duyên định tam sinh, vậy hắn lại nên như thế nào?
Thủy Mộ Hoa cũng vào lúc này lên tiếng, ra vẻ thở dài nói: “Ta nghĩ hắn nhất định là sợ vừa rồi chứng kiến đều không phải là chân thật, cho nên không dám để cho chúng ta thử.”
Sở Mặc trừng mắt lại nhìn hắn liếc mắt một cái, trách mắng: “Ngươi mơ tưởng dùng phép khích tướng, trẫm hoàn toàn không sợ.”
Trong miệng hắn nói không sợ, hai mắt lại là gắt gao mà nhìn bọn họ chằm chằm đồng loạt để tay vào trong dấu tay. Hàn Linh và Thủy Mộ Hoa nhìn nhau liếc mắt một cái, lẫn nhau ngầm hiểu, nhắm mắt bắt đầu mặc niệm.
Trong đầu bắt đầu hiện ra một bức hình ảnh, đó là cảnh tượng trong nhà trúc, nàng thấy được Thủy Mộ Hoa từng chút mà cởi xiêm y trên người nàng, cúi đầu hôn khắp nơi trên thân thể của nàng. Từ ánh mắt chuyên chú và thành kính của hắn, nàng thấy được hắn động tình, đó là không cách nào che dấu, thì ra bắt đầu từ khi đó, hắn liền đã động tình với nàng.
Thủy Mộ Hoa chứng kiến cũng là hình ảnh giống nhau, nghĩ đến tâm cảnh ngay lúc đó, trên mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ửng. Hắn vốn là chỉ nghĩ hoàn thành sứ mệnh của mình, sau đó toàn thân mà lui, nhưng mà sau khi nhìn thấy thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, hắn liền cầm lòng không đậu. Hắn tự hỏi không phải một người dễ dàng vì sắc đẹp sở động, nhưng mà nàng lại không giống, một khúc tiếng đàn của nàng liền thật sâu mà đả động hắn.
Khi hai người đồng thời mở mắt ra, trên mặt đều có hiện lên một vẻ kiều diễm, phảng phất giống như làm một giấc mộng xuân.
“Huynh nhìn thấy cái gì?” Hàn Linh thúc giục hỏi hắn.
Thủy Mộ Hoa uyển chuyển nhẹ nhàng mà bật cười, phong hoa vô hạn: “Ta thấy được nhà trúc, vậy còn nàng?”
“Ta……” Thì ra giữa hai người bọn họ cũng là duyên định tam sinh, Hàn Linh rất là vui vẻ, vừa muốn buột miệng thốt ra, bỗng nhiên cảm giác được khí tràng ở phía sau càng ngày càng áp lực, tròng mắt của nàng vừa chuyển, lập tức sửa miệng lại, thở dài nói, “Thật đáng tiếc, ta nhìn thấy chỉ là thư viện mà thôi.”
Thủy Mộ Hoa nghe vậy, mày đẹp nhíu lại một chút, ánh mắt cũng theo đó mà ảm đạm xuống. Chẳng lẽ giữa bọn họ vẫn là khuyết thiếu duyên phận sao?
Sở Mặc lại là vui vẻ không thôi, không khí liên quan xung quanh cũng sinh động lên, hắn vòng qua hai vai Hàn Linh, cười to nói: “Cái này liền chứng minh chúng ta mới là trời sinh một đôi! Ừm, đêm nay lại tìm quốc sư đoán cho chúng ta một quẻ, tin tưởng nhất định là một quẻ cát.”
“Không cần đi? Còn tìm quốc sư?” Nàng nhưng chưa quên mới vừa rồi đem người ta sợ tới mức ch.ết khiếp, bất quá hắn hẳn là không biết là ai làm đi? Nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết thê lương dữ dội kia, nàng nhịn không được nhấp miệng cười gian.
Sở Mặc tâm tình thật tốt nói: “Hôm nay gió mát khí sảng, thật là một ngày lành. Đi, bồi trẫm đến sau núi đi dạo.”
“Ơ……” Hàn Linh rất là buồn bực, nam nhân này làm sao hỉ nộ vô thường như thế? Mới vừa rồi vẫn là mây đen giăng đầy, cái này thời gian chỉ trong chớp mắt liền trời trong nắng ấm. Lại lần nữa quay đầu cùng Thủy Mộ Hoa nhìn nhau liếc mắt một cái, dùng môi hình cùng hắn không tiếng động truyền lại tin tức, nói cho hắn nàng nhìn thấy cùng hắn giống nhau. Ở sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn chợt sáng, nở rộ ra sáng rọi mê người, nàng mới yên tâm mà rời đi.
Đi đến chỗ yên lặng không người ở sau núi, Sở Mặc bỗng nhiên kéo bàn tay mềm của nàng, đi về phía cỏ dại mọc thành cụm trong rừng rậm. Từng bụi cỏ đôi kia lớn lên cao chừng nửa người, chỉ cần một ngồi xổm người xuống liền sẽ hoàn toàn đi vào trong bụi cỏ, không thể nhìn trộm.
“Ê, chàng muốn làm gì?” Trong lòng Hàn Linh sinh ra dự cảm không tốt, nơi này khắp nơi không người, hắn chẳng lẽ là muốn ở chỗ này…… Tròng mắt khe khẽ xoay tròn, trái lại cũng không có rất bài xích, ngược lại sinh ra một cảm giác mới lạ.
Sở Mặc không có dừng lại, vẫn như cũ kéo nàng đi về phía trước, cho đến khi vào chỗ sâu nhất trong bụi cỏ, hắn mới dừng lại bước chân. Hắn từ từ quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía nàng, hắn đưa ra tay phải, sờ lên vòng eo của nàng, lòng bàn tay chậm rãi ở bên hông nàng vuốt ve, động tác mềm mại chậm rãi đến muốn mạng. Hàn Linh cảm thấy khác thường, cảm giác tê tê dại dại dần dần bò lên trên trong lòng nàng, khi lại nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác hắn hôm nay phá lệ đến mị người. Gấm vóc màu đen có đường viền mạ vàng bao vây lấy thân hình ngang tàng của hắn, bả vai cao ngất rộng lớn đứng thẳng, trước ngực hắn bằng phẳng mà phập phồng, mà hô hấp lại đang không ngừng mà biến thành nồng đục và dồn dập.
Ở dưới ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú của hắn, mặt của nàng cũng càng thêm lửa nóng. Hắn bỗng nhiên thu cánh tay, ôm nàng vào trong lòng, Hàn Linh đứng không vững, “Ưm” một tiếng khuynh đảo, mềm mại trước ngực liền ép chặt ở trên ngực bên phải của hắn, hô hấp của hai người cũng vào lúc này cùng nhau nồng đục.
Hắn rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng lẽ là mới vừa rồi bị kích thích?
“Nàng vừa rồi đến tột cùng nhìn thấy gì? Không được lừa trẫm.”
Giọng nói khàn khàn của hắn, mang theo nồng đậm **, nghiêng đầu để sát vào bên tai nàng, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp phụ cận vành tai mẫn cảm của nàng, từng chút từng chút. Động tác vô cùng khiêu khích, làm cho Hàn Linh không thể chống đỡ được, vô lực mà tê liệt ngã xuống ở trên người hắn, thì ra hắn vẫn là phát hiện, cho nên đây là đang trừng phạt nàng sao?
“Bây giờ nói cái này, có thể quá hơi gây mất hứng hay không?” Nàng cười quyến rũ, mị nhãn như tơ, tay nàng xoa trước ngực hắn, một tấc một tấc mà dọc theo hướng về phía trước, cho đến miệng cổ áo của hắn. Tay nhỏ của nàng linh hoạt mà vừa chuyển, toàn bộ thăm dò vào trong cổ áo của hắn, rõ ràng nghe được một tiếng kêu rên áp lực của hắn.
Tiểu dạng nhi, thế nhưng dùng lời nói mỹ nhân kế nhử nàng, có phải nên trước tiên nhìn xem đến tột cùng đạo hạnh của ai càng cao hơn hay không?