Chương 54: Em nuôi đại hắc cẩu sao?
Mộ Dữu vừa mới uống hai ngụm canh ngọt, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Dì Thôi đang dọn dẹp trong bếp, Mộ Dữu liếc nhìn Doãn Mặc, ra lệnh cho anh: "Anh ra xem ai đến đi."
Doãn Mặc đặt đũa xuống, anh còn chưa đứng dậy, dì Thôi đã từ trong bếp chạy ra: "Để dì mở để dì mở."
Dì Thôi đi về phía cửa, không lâu sau quay về phía phòng ăn nói: "Là cậu Mộ tới."
Mộ Dữu nghe tiếng thì ngẩng đầu, liền thấy Mộ Du Trầm đang sải bước đi vào, mặc một chiếc áo sơ mi đen giản dị, vai rộng eo hẹp, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cô cười chào hỏi: "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"
"Tìm chồng của nhóc nói chút chuyện." Mộ Du Trầm nhìn thấy đồ ăn trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, "Phong phú quá, hai người ăn hết được không?"
Doãn Mặc chậm rãi ăn: "Muốn ăn thì tự đi lấy bát đũa."
Vì sự cố với Doãn Mặc trong phòng sách, Mộ Dữu vẫn chưa muốn nói chuyện với anh.
Chú nhỏ tới, cô ân cần nhiệt tình đứng dậy: "Chú nhỏ, để con đi lấy cho chú."
Mộ Dữu chạy vào phòng bếp đơm một bát cơm, mang tới cho Mộ Du Trầm.
Cô cũng dọn bát đũa của mình sang bên cạnh Mộ Du Trầm rồi ngồi xuống cạnh anh, cố tình tránh xa Doãn Mặc.
Ánh mắt nghi ngờ của Mộ Du Trầm dừng ở trên mặt hai người một lúc, sau đó hỏi Mộ Dữu: "Cậu ta bắt nạt nhóc à?"
Mộ Dữu bị hỏi cho nghẹn, vô thức nhìn Doãn Mặc ngồi đối diện.
Anh cũng tình cờ nhìn sang, đôi mắt đẹp híp lại, đuôi mắt đẹp cong lên.
Đúng là cô bị bắt nạt, nhưng nội dung của vụ bắt nạt có vẻ không tiện để cáo trạng với chú nhỏ.
Mộ Dữu tươi cười: "Đâu có đâu, đã lâu rồi không gặp chú, con nhớ chú lắm, con muốn gần chú hơn thôi mà."
Cô vừa nói vừa chủ động gắp thức ăn cho anh: "Chú nhỏ, đồ ăn dì Thôi nấu ngon lắm, hôm nay chú nhất định phải ăn nhiều một chút nhé."
Trong bữa ăn, Mộ Dữu cũng liên tục tìm chủ đề để trò chuyện với Mộ Du Trầm, coi Doãn Mặc như không khí.
Doãn Mặc nhìn hai người họ, thức ăn đang nhai trở nên thật vô vị.
Anh khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm.
Một lúc sau, Doãn Mặc nhìn Mộ Du Trầm, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ: "Không phải cậu tìm tôi có việc à, sao không nói gì."
Mộ Du Trầm ăn thức ăn: "Đợi ăn cơm xong thì bàn tiếp dự án Vịnh Lan Bảy."
Doãn Mặc: "Mặc dù Mộ thị và Doãn thị thường xuyên hợp tác, nhưng dự án này tương đối quan trọng, thu hút rất nhiều sự chú ý từ bên ngoài, chúng ta phải coi trọng chú ý tới. Về phát triển dự án của Vịnh Lan Bảy, bộ phận thu hút khách thành phố du lịch với bộ phận khu vực của thành phố điện ảnh và truyền hình, tôi cũng vừa định nói với cậu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Mộ Du Trầm nhìn anh thật sâu: "Nhà các cậu không phải có gia quy, trong bữa ăn không nói chuyện công việc sao?"
Lần trước Mộ Du Trầm muốn trò chuyện công việc thì bị Doãn Mặc chặn lại, ký ức của anh vẫn còn như mới đây.
Thấy Doãn Mặc không trả lời, anh nghiêng đầu nhìn Mộ Dữu để xác nhận: "Có chuyện đó đúng không?"
Mộ Dữu thành thật gật đầu: "Vâng ạ."
Cô lại gắp thức ăn cho Mộ Du Trầm, "Chú nhỏ, chú ăn trước đi, đừng lo công việc, ăn xong thì nói chuyện sau."
"Tôi ăn xong rồi, bây giờ có thể nói chuyện." Doãn Mặc đặt đũa xuống, "Tôi vừa đi công tác nước ngoài về, tối nay phải đi ngủ sớm để tránh lệch múi giờ."
Anh nhìn Mộ Du Trầm, "Tôi chỉ có nửa tiếng thôi, quá hạn không đợi đâu."
Mộ Dữu cảm giác khi anh nói mấy chữ "đi ngủ sớm", đôi mắt như thiêu đốt của anh dường như dừng lại trên cô một lát.
Cô ngẩng đầu muốn bắt lấy, vẻ mặt Doãn Mặc vẫn bình tĩnh như thường, phảng phất đây là ảo giác của cô.
Mộ Dữu đã ăn gần xong, thế nên không quấy rầy hai người họ bàn công việc nữa.
Thấy Doãn Mặc bị vắng vẻ, Mộ Dữu xem như đã báo thù được vụ trong phòng sách, tâm tình cũng không tệ lắm, cô đặt bát đũa xuống, quay trở lại phòng.
Sau khi tắm xong, nằm trên giường, cô tùy tiện xem mấy đoạn video ngắn trên điện thoại di động.
Không lâu sau, cô nhỏ Mộ Du Vãn đã gửi một lời mời gọi video.
Mộ Dữu nhấn vào nút màu xanh lục trả lời cuộc gọi, một gương mặt mũm mĩm xinh xắn xuất hiện trên màn hình, nhìn thấy Mộ Dữu thì cười toe toét, nói với giọng sữa: "Chị ơi, em sắp đi nhà trẻ rồi đó!"
Mộ Dữu chống cằm nhìn điện thoại, trong mắt nhuốm vẻ nhu hòa: "Thật sao? Điềm Điềm của chúng ta lợi hại như vậy sao?"
"Vâng ạ." Điềm Điềm đứng dậy, quay lưng lại cho Mộ Dữu xem chiếc cặp màu hồng của cô nhóc, "Ba mua cho em đó, phía trên có một con vịt nhỏ màu vàng nè."
"Đẹp quá đi, đi học nhà trẻ, Điềm Điềm của chúng ta đã lớn rồi."
"Vâng, em sẽ sớm trưởng thành thôi."
Mộ Du Vãn cầm điện thoại, hướng camera về phía con gái.
Điềm Điềm mở khóa cặp sách, lắc tất cả các loại đồ chơi bên trong đổ lên giường, giới thiệu từng món một với Mộ Dữu, cái miệng nhỏ bô lô ba la nói không ngừng.
Mộ Du Vãn mỉm cười, nói với Mộ Dữu: "Hôm nay cô đưa con bé đến trường mẫu giáo để đăng ký, nhìn thấy bọn trẻ chơi cùng nhau, con bé vui vẻ không thôi, chỉ hận không thể đến trường ngay ngày mai, cũng lẩm nhẩm muốn chia sẻ chuyện này với cháu nữa."
Mộ Dữu nói: "Ở nhà một mình cũng chán, sau này đi mẫu giáo có thể có bạn đồng hành, cô nhỏ cũng sẽ thoải mái hơn."
Đang trò chuyện, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Doãn Mặc từ bên ngoài đi vào.
Mộ Dữu nhìn sang: "Chú nhỏ đi rồi sao, nói chuyện công việc xong nhanh như vậy ạ?"
Doãn Mặc đi tới, thấy cô đang gọi video, không nói chuyện.
Mộ Du Vãn nói: "Đến lúc dỗ Điềm Điềm đi ngủ rồi, lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện tiếp nhé, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Lời vừa dứt, trên giao diện điện thoại hiện lên nhắc nhở kết thúc cuộc gọi.
Mộ Dữu chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị Doãn Mặc cướp đi, ném sang một bên.
Ngay sau đó, anh lấn người tới đè cô ngã hoàn toàn xuống giường.
Mộ Dữu hoảng sợ đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh giam cầm, đặt lên đỉnh đầu không thể thoát ra.
Vẻ mặt anh thâm trầm, những đường cong trên khuôn mặt lăng lệ rõ nét, ánh mắt u trầm vô tận.
Mộ Dữu bất an né tránh ánh mắt của anh, thiếu tự tin nói: "Anh muốn làm gì? Đừng có bắt nạt em!"
"Anh bắt nạt em?" Doãn Mặc buông một tay ra, ngón tay hơi cong, búng trán cô một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Em đáng bị như vậy."
Cuối cùng anh không nỡ dùng sức, búng rất nhẹ.
Mộ Dữu vẫn già mồm hét lên, nhíu mày kêu đau.
Doãn Mặc vẫn nhăn mặt: "Mộ Du Trầm vừa đến anh liền thành không khí phải không? Nói chuyện với cậu ta, gắp thức ăn cho cậu ta, sao em không đối tốt với anh như vậy?"
Bình thường ăn cơm cô chẳng mấy khi gắp cho anh, tối nay bát Mộ Du Trầm thì chất như núi.
Tiểu bạch nhãn lang.
"Sau này không được gắp thức ăn cho người đàn ông khác, không được thân cận với người đàn ông khác như vậy, không được nói chuyện nhiệt tình như vậy, chú nhỏ của em cũng không được."
Quả nhiên là anh đang ăn giấm, trong mắt Mộ Dữu hiện lên một tia trêu tức, chớp chớp mắt mấy cái: "Anh ghen sao?"
Khóe môi cô cong lên, nhưng miệng lại bất mãn nói, "Ai bảo anh bắt nạt em trước, anh cũng đáng bị như vậy."
Thấy vẻ mặt cô u oán, Doãn Mặc nhướng mày: "Không phải mới để em hôn hai lần thôi sao, thế cũng tính là bắt nạt à?"
Cái đó mà chỉ là hôn hai lần sao?
Mộ Dữu trừng mắt nhìn anh.
"Cùng lắm thì, có qua có lại, lát nữa anh cũng hôn em."
Mặt Mộ Dữu nhất thời đỏ lên: "Ai muốn anh hôn, lưu manh!"
Doãn Mặc mím môi cười, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi cô: "Anh đang nói hôn ở đây mà, em phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ nghĩ đến chỗ khác sao? Hửm?"
"..."
"Thực ra, chỗ khác anh cũng có thể thoả mãn."
"..."
Doãn Mặc làm bộ muốn tới hôn cô, bàn tay to lớn đặt trên eo cô siết chặt hơn.
Mộ Dữu từ chối: "Không phải anh đã giải quyết trong phòng sách rồi sao, còn muốn nữa hả?"
"Trong phòng sách chỉ là món khai vị thôi, trọng điểm là tối nay." Anh thì thầm bên tai cô, "Kế tiếp, đổi lại là anh lấy lòng em."
Anh hơi kéo cổ áo ra, nhìn cô chằm chằm nói: "Chờ nhé, anh đi tắm rửa."
Cho đến khi Doãn Mặc vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, Mộ Dữu vẫn nằm trên giường, tim không kiểm soát đập như trống trầu.
Lúc này rồi mà vẫn có thể nghĩ đến chuyện tắm rửa, cẩu nam nhân còn rất chú trọng đấy.
Mộ Dữu nghịch điện thoại một lúc, Doãn Mặc quay lại.
Sau khi nằm xuống, anh thuận thế đem người ôm vào lòng, chế trụ eo cô: "Trước khi bắt đầu, lại đây hôn anh một cái nào."
Mộ Dữu không vui: "Dựa vào đâu hả?"
Doãn Mặc cúi đầu đưa tay lên, chạm nhẹ vào chóp mũi thẳng tắp của cô, hơi thở cả hai quanh quẩn: "Vừa rồi em cố ý đến gần Mộ Du Trầm khiến anh ghen, bây giờ không nên biểu thị gì sao?"
Môi anh nhích lại gần một tấc, giọng trầm hơn mấy phần: "Lại đây hôn anh đi."
"Nếu em không thì sao?" Mộ Dữu làm trái ý anh.
Doãn Mặc cười: "Vậy thì lát nữa, em sẽ khóc rất thảm đấy."
"..."
Mộ Dữu nhớ lại cái đêm mà hai người uống say, bằng sự hiểu biết của cô về Doãn Mặc cho tới bây giờ, đêm hôm đó, anh hẳn là biết đó là lần đầu tiên của cô nên rất kiềm chế bản thân.
Mặc dù vậy, cô cũng suýt nữa không chịu nổi.
Ngoan ngoãn hôn anh để đổi lấy ít đau khổ vẫn tốt hơn.
Mộ Dữu ôm mặt anh, vụng về hôn môi anh một lúc lâu mới buông ra: "Thế đã được chưa?"
Kỹ năng hôn của cô tuy không trơn tru nhưng lại dễ dàng đốt cháy ngọn lửa trong cơ thể Doãn Mặc.
Ánh mắt của người đàn ông ảm đạm, anh nhanh chóng giữ lấy gáy cô gái, hôn cô thật sâu.
—————
Bóng đêm dày đặc, bầu trời như có vết mực loang lổ, đen tối u trầm, đến cả những vì sao cũng ẩn hiện.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, mơ hồ chiếu lên mĩ diệm trên giường.
Mái tóc dài của Mộ Dữu rối tung trên gối, vài sợi bị mồ hôi làm ướt, ngoan ngoãn dán vào bờ vai trắng nõn của cô.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy làn da trắng nõn lúc này còn hơi phớt phớt, là vết ửng hồng chưa hoàn toàn tiêu tan.
Bên cạnh cô, Doãn Mặc đang dựa vào đầu giường, xương quai xanh lộ ra gợi cảm xinh đẹp, yết hầu đang chậm rãi lăn xuống.
Ngũ quan anh tuấn tuấn mỹ, khuôn mặt thanh thoát lãnh đạm, chỉ có đôi mắt đen láy phức tạp kia lúc này nhuốm đầy cảm xúc, lộ ra d/ục vọng không thể kìm nén, khiến cho vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của anh tăng thêm một tầng khí chất khói lửa nhân gian.
Bánh răng mập mờ vẫn chậm rãi chạy, trong phòng nhất thời yên tĩnh, Doãn Mặc nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Đi tắm nhé?"
Giọng điệu anh rõ ràng dễ nghe, lại có sự ấm áp và ngọt ngào khó tả.
Mộ Dữu lật người lại, không muốn nói chuyện với anh.
Lúc trước còn nói chỉ cần cô chủ động hôn anh, anh sẽ dịu dàng hơn, nhưng tất cả chỉ là hoa ngôn xảo ngữ* mà thôi, eo cô suýt gãy luôn rồi, động cũng lười.
*Hoa ngôn xảo ngữ: biết khéo lấy lòng người khác bằng những lời lẽ dễ nghe nhưng không thật
Doãn Mặc cúi người ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô: "Anh ôm em đi nhé?"
Màn hình điện thoại di động cạnh giường sáng lên, cầm lên xem, Hách Mộng Thành gửi cho cô một tin nhắn WeChat: Dữu Tử, anh tớ mới nhặt được một con chó mang về nhà, mua thức ăn cho chó cho nó nhưng nó không chịu ăn, tớ tự hỏi liệu có phải không hợp khẩu vị của nó không nhỉ? Con cún nhà cậu ăn thức ăn cho chó gì thế?
Lời của Hách Mộng Thành khiến Mộ Dữu nhất thời sững sờ, cô nghi ngờ hỏi: Cún nhà tớ?
Cô chưa từng nuôi chó mà.
Hách Mộng Thành: Không phải cậu nói nhà cậu nuôi một đại hắc cẩu sao, nó còn vẫy đuôi bám lấy cậu nữa. Nó ăn thức ăn cho chó gì thế? Cậu giới thiệu cho tớ đi.
Nhìn chằm chằm tin nhắn của Hách Mộng Thành, mí mắt Mộ Dữu giật giật hai cái, cảm giác được người đàn ông đang ôm mình hô hấp nặng nề, thanh âm trầm thấp uy hϊế͙p͙: "Em nuôi đại hắc cẩu sao?"
+
Mộ Dữu: "..."
Cô kìm nén sự chột dạ, tắt màn hình điện thoại, chậm rãi quay sang nhìn Doãn Mặc.
Đối diện với ánh mắt nguy hiểm của anh, Mộ Dữu rối rít trầm tư một lát: "Đại hắc cẩu nhà em, bình thường ăn gì thế?"