Chương 62: Đợi về nhà lại...

Trên đường đến sân bay Lan Thành, Doãn Mặc ngồi ở ghế sau xe, nhìn cuốn truyện tranh trong tay.
Truyện còn mới tinh, bên ngoài có lớp màng bọc trong suốt.
Nếu là tặng cho Mộ Dữu, Doãn Mặc sẽ không mở nó trước.
Cất truyện đi, Doãn Mặc định gọi cho Mộ Dữu, nói với cô chuyện bây giờ anh sẽ đến Lan Thành.


Đột nhiên nghĩ tới gì đó, anh tính toán thời gian, đến Lan Thành đã là khoảng một giờ đêm.
Bây giờ mà nói cho cô, lại để cô phải đợi ba tiếng.
Sau một hồi suy nghĩ, Doãn Mặc cuối cùng cũng gửi cho Mộ Dữu một tin nhắn WeChat: Ngày mai anh đến đón em, tối nay đi ngủ sớm nhé


Anh bay đến Lan Thành, lúc xuất hiện trước cửa nhà Giản Quý Bạch, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh.
Doãn Mặc gọi điện cho Giản Quý Bạch, anh ấy đích thân ra mở cửa, tùy tiện khoác trên mình chiếc áo ngủ.
Giản Quý Bạch mở cửa, nhướng mi liếc nhìn Doãn Mặc, ánh mắt rơi vào bó hoa trên tay anh.


Đó là hoa hồng Roselle tươi tắn, trên cánh hoa hồng còn đọng những giọt nước, dưới ánh đèn óng ánh như pha lê.
*Hoa hồng Roselle:
Đêm hôm khuya khoắt, không biết anh mua được hoa ở đâu
Đêm hôm khuya khoắt, không biết anh mua được hoa ở đâu.


Giản Quý Bạch nhướng mày: "Tới thì tới thôi, còn tặng hoa cho tôi, nếu là vậy thì tôi đành——"
1
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra nhận.
Doãn Mặc né tránh tay của anh, chán ghét nói: "Mặt dày."


Giản Quý Bạch thờ ơ nhún vai: "Không phải tặng tôi, vậy thì bảo người cậu muốn tặng hoa xuống mà mở cửa cho cậu, tại sao lại gọi tôi."
Doãn Mặc bước vào: "Đây là nhà cậu, cậu không thể hiện thiện chí với tư cách là chủ nhà sao?"
Giản Quý Bạch xùy xuỳ: "Cậu dẹp đi."


available on google playdownload on app store


Anh ngáp một cái, "Cậu muốn làm gì thì làm, tôi đi ngủ tiếp đây, Tiểu Dữu Tử ở phòng thứ nhất lầu ba, thang máy rẽ trái."
Doãn Mặc dựa theo lời Giản Quý Bạch, tìm đến căn phòng của Mộ Dữu.
Đứng ở cửa, anh đang muốn dùng tay gõ cửa, do dự một chút, mới cầm lấy nắm cửa định mở ra.


Cửa phòng không khóa trái, trực tiếp mở.
Sau khi mở cửa bước vào, Doãn Mặc xoay lưng đóng cửa lại.
Trong phòng, bên cạnh đầu giường bật một chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp, ánh sáng yếu ớt bao trùm căn phòng mang theo một chút ấm áp.


Mộ Dữu đang mặc đồ ngủ nằm trên giường, phần lớn chăn đã bị đá bay đi, cô đang ngủ ngon lành trong một tư thế ngủ kỳ lạ.
Buổi tối khi ngủ cô luôn có thói quen cuốn chăn hoặc đá chăn, trong một đêm có thể cuộn rồi lại đá nhiều lần.


Chỉ khi bị Doãn Mặc giày vò quá mệt mỏi không muốn động đậy, mới có thể ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh.
Doãn Mặc chăm chú nhìn người đang ngủ say trên giường, đặt bó hoa và cuốn truyện tranh lên đầu giường, vô tình chạm phải một cây bút trên đầu giường.
Cây bút lăn rồi rơi xuống đất.


Trong bóng đêm tĩnh mịch, Mộ Dữu vì tiếng động này mà đột nhiên tỉnh lại.
Doãn Mặc cúi xuống nhặt bút lên, khi anh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt ngái ngủ của Mộ Dữu.
Hai người nhìn nhau một lát, đại não Mộ Dữu muộn màng bắt đầu hoạt động: "Anh tới khi nào vậy?"


Nói xong, cô liếc về hướng cửa.
Tối qua đi ngủ cô không khóa cửa sao, chính cô cũng không nhớ rõ nữa.
Doãn Mặc ngồi xuống mép giường, vươn tay bế cô lên, ôm cô vào lòng: "Nhớ anh không?"


Mí mắt Mộ Dữu nặng trĩu không mở nổi mắt, cô vùi mình vào lòng anh, mơ hồ "ừm" một tiếng: "Không phải anh nói ngày mai mới đến đón em sao, trời còn chưa sáng mà. "
"Tối nay không muốn em đợi nên anh cố ý nói vậy." Doãn Mặc hôn lên trán cô, "Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, anh ở đây."


Mộ Dữu dựa vào lồng ngực anh, không dịch chuyển, mơ hồ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào của hoa.
Tưởng là ảo giác, cô áp mặt vào người Doãn Mặc ngửi một lần nữa, một mùi ngọt ngào xa lạ tỏa ra trên người anh!


Làm thế nào mà một người đàn ông cao lớn lại có thể có loại mùi hương như vậy trên cơ thể chứ?
Mộ Dữu lấy lại tinh thần, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cô đứng bật dậy đẩy anh ra: "Anh xịt nước hoa gì vậy?"


Doãn Mặc bị đẩy thì hơi loạng choạng, anh không hiểu cô đang xảy ra chuyện gì, vô thức cau mày.
Đột nhiên nhớ tới vừa rồi cô dựa sát vào mình ngửi mấy lần, ánh mắt Doãn Mặc rơi vào bó hoa hồng Roselle bên giường, nhất thời dở khóc dở cười.


Doãn Mặc đoán được lúc đến Lan thành đã là nửa đêm, muốn mua hoa tươi rất khó, cho nên anh đã mua bó hoa này trước ở Trường Hoàn.
Trên máy bay, anh vẫn luôn ôm hoa trong ngực, sợ khô héo, thỉnh thoảng còn vẩy một ít nước lên trên.


Hương thơm của hoa hồng Roselle không nồng, nhưng sau khi trộn với mùi bạc hà và tuyết tùng trên quần áo của anh trong một thời gian dài, lại tăng thêm mùi hương ngọt ngào một cách kỳ diệu.
Doãn Mặc ngửi ống tay áo, mùi rất nhạt, không chú ý kỹ rất khó phát hiện, nhưng mũi của cô rất nhạy cảm.


Anh một tay kéo cô ôm trở lại, nắm lấy eo cô bóp chặt: "Đang nghĩ gì thế?"
Anh khẽ nâng cằm, ra hiệu đoá hoa hồng Roselle bên kia, "Không phải em nói muốn anh tặng hoa cho em sao."
Doãn Mặc cầm bó hoa đưa tới: "Tặng cho bà xã của anh."


Bởi vì mùi hương xa lạ kia, Mộ Dữu còn chưa kịp hạ xuống các loại cảm xúc ấp ủ trong lòng, nhìn chằm chằm đóa hoa trước mặt, cô bỗng nhiên nghẹn lại.
Cô không vội vàng nhận lấy, đưa mũi tới ngửi, lại nhớ tới mùi cô vừa ngửi thấy trên người Doãn Mặc.
Hóa ra là hoa.


Mộ Dữu chậm rãi nhận lấy, trong giây lát liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Ngược lại Doãn Mặc còn chưa hiểu rõ phản ứng vừa rồi của cô, chỉ cụp mắt cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Em thích không?"
Mộ Dữu mím môi dưới, gật đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Vâng, em thích lắm."


Doãn Mặc thu lại bó hoa trong tay cô, đè cô dưới thân, dưới bóng đêm, giọng nói càng thêm quyến rũ: "Vậy có thưởng gì không?"
Mộ Dữu vòng tay qua gáy anh, lại gần hôn lên môi anh: "Như này sao?"
"Còn chưa đủ." Doãn Mặc nhìn cô thật sâu, chủ động dán sát lại hôn cô.


Mộ Dữu ở Lan Thành một khoảng thời gian, hai vợ chồng quả thực xa nhau một thời gian dài, sự gắn bó đã thiếu thốn từ ​​​​lâu dần len lỏi vào trái tim họ, hôn nhau không thể tách rời.


Hô hấp của anh dần nặng nề, bàn tay không an phận cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người cô, ý đồ muốn làm gì thì làm của anh rất rõ ràng.
Mộ Dữu hoảng sợ đè tay anh lại, hai gò má hơi ửng hồng: "Tối nay không được."
Doãn Mặc dừng lại, nhìn cô khó hiểu.


Mộ Dữu né tránh ánh mắt của anh, thấp giọng nói: "Chỗ này là nhà của cô nhỏ, không, không có cái kia, em sợ mang thai."
Biểu cảm của Doãn Mặc khựng lại một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, dưới ánh đèn, đôi mắt anh u trầm như hồ nước trong veo, có sóng lớn không thể áp chế.


Yết hầu anh khẽ trượt, cân nhắc một lúc rồi nói với giọng khàn khàn: "Giản Quý Bạch hẳn là có, anh đi xin anh ta một cái."
Vừa nói, anh vừa từ trên người cô đứng dậy, ra hiệu muốn đi ra ngoài.
Mộ Dữu không nói nên lời giữ chặt tay anh: "Đừng đi mà!"


Doãn Mặc quay lại, nhìn thấy Mộ Dữu đỏ mặt, nói lí nhí, "Ngày mai chúng ta về nhà, đợi về nhà lại..."
Nửa đêm nửa hôm đi tìm dượng nhỏ xin cái thứ đồ kia để làm chuyện đó, cô xấu hổ biết bao.


Doãn Mặc vốn không quan tâm, nhưng sau khi nghe Mộ Dữu nói như vậy, cuối cùng cũng không đi tìm Giản Quý Bạch.
Nếu sớm biết thì lúc nãy gặp Giản Quý Bạch anh đã nói rồi.
Cỗ lửa dưới bụng bị anh cưỡng ép dập tắt, anh trầm giọng nói: "Ừm, em ngủ đi, anh đi tắm đã."


Lúc Doãn Mặc từ phòng tắm trở lại, Mộ Dữu còn chưa ngủ.
Anh chui vào chăn, ôm lấy cô.
Nhất thời không buồn ngủ, chỉ sợ hai người cứ ôm như vậy, một lát nữa lửa nóng lại bốc lên.


Liếc nhìn cuốn truyện tranh trên tủ đầu giường, Doãn Mặc cầm lên đưa cho cô, chuyển chủ đề: "Em có cảm thấy phong cách nhân vật trên bìa truyện tranh này rất giống với phong cách vẽ tranh của em không?"
Mộ Dữu mở mắt ra, ánh mắt cô rơi vào cuốn truyện tranh mà anh đưa cho.


Trong giây lát, biểu cảm trên mặt cô đông cứng lại.
Mộ Dữu luôn cảm thấy giới truyện tranh không liên quan gì đến những người như Doãn Mặc, chính là bắn đại bác cũng không tới, chỉ cần cô cẩn thận, anh chắc chắn sẽ không phát hiện ra.


Ai có thể ngờ tới vừa công khai mở bán trên thị trường anh đã có một bản, cái này cũng quá kỳ dị đi!
Cô lại nghĩ đến những lời của Doãn Mặc, thì thầm trong lòng.
Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra cái gì, đang thử thăm dò cô?


Mộ Dữu bối rối, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Doãn Mặc đã nói: "Hôm nay anh đến Trường Hoàn một chuyến, chị dâu nhờ anh mang tới cho em, nói là em cũng thích bộ truyện tranh này."
Mộ Dữu nhìn kỹ một chút, phát hiện cuốn truyện trong tay anh vẫn chưa bị xé màng bảo vệ, có nghĩa là anh chưa đọc.


Trái tim đang treo lơ lửng của cô từ từ hạ xuống, cô nhanh chóng cầm lấy, trả lời câu hỏi lúc trước của Doãn Mặc: "Anh thấy phong cách vẽ tranh này giống em sao? Em thấy chẳng giống tí nào."


Cô đánh đòn phủ đầu, nhìn Doãn Mặc một cái, "Anh còn chưa xem được bao nhiêu tranh em vẽ, còn không hiểu rõ em, anh nói tầm bậy tầm bạ!"
Không giống sao?
Doãn Mặc lại liếc nhìn nhân vật truyện tranh trên bìa truyện, vẫn có cảm giác quen thuộc.


Nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, Doãn Mặc hờ hững ôm lấy cô: "Không giống thì không giống, ngày kia là sinh nhật anh, em tặng quà gì đây?"
Mộ Dữu cạn lời: "Làm gì có ai tự đòi quà như anh hả? Ngày kia em sẽ tặng cho anh, giờ nói ra thì không còn gì bất ngờ, tạm thời giữ bí mật đã."


Doãn Mặc hôn lên má cô một cái: "Ngủ đi, sáng mai chúng ta về An Cầm."
Sau khi tắt đèn, Mộ Dữu cẩn thận nhét cuốn truyện kia xuống dưới gối.


Màng bảo vệ vẫn chưa bị gỡ bỏ, có vẻ như Doãn Mặc không có hứng thú với cái này, Mộ Dữu dần thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Doãn Mặc thức dậy sớm, Mộ Dữu vẫn chưa dậy.
Anh định đứng dậy thì thấy màn hình điện thoại của Mộ Dữu sáng lên.


Doãn Mặc đưa tay nhặt lên, là tin nhắn WeChat của Khương Ngâm gửi cho Mộ Dữu:
Em đã nhận được truyện tranh chị nhờ Doãn Mặc mang đến cho chưa? Khó khăn lắm chị mới giật được ấn bản có chữ ký, còn đặc biệt cho giữ lại một bản cho em đấy.


Đằng sau truyện mới còn có thêm một phiên ngoại nhỏ, Ân Cẩu với Mộc tiểu thư cùng nhau nằm trên bãi cỏ, thả diều ước nguyện, tương tác thật ngọt ngào đi mất!
Doãn Mặc tùy ý liếc nhìn, đang định đặt điện thoại lại, ánh mắt dừng lại, sau đó lại nhìn câu cuối cùng của tin nhắn WeChat.


Không hiểu sao, anh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Tên của Ân Cẩu và Mộc tiểu thư, hơi giống với tên của anh và Mộ Dữu.
Doãn Mặc nhớ lại phong cách vẽ quen thuộc trên bìa truyện tranh.
Một ý nghĩ nào đó nảy ra trong đầu anh, lại cảm thấy không dám tin.


Nhìn thấy cuốn truyện tranh dưới gối của Mộ Dữu, Doãn Mặc thần xui quỷ khiến cầm lấy một lần nữa.
Lần này, anh trực tiếp xé lớp màng bảo vệ bên ngoài.
Lật đến cuối truyện tranh, anh thấy phiên ngoại nhỏ thả diều ước nguyện.


Một nam một nữ đang nằm trên bãi cỏ, tay cầm một sợi dây diều. Cánh diều bay cao trên bầu trời xanh, trên đó có vẽ hình chú chó đen và quả bưởi.
Nhìn kỹ, bên cạnh hình vẽ có một dòng chữ:        Y (yêu) M
Mí mắt Doãn Mặc giật giật hai lần, anh liếc nhìn cô gái đang ngủ say sưa bên cạnh.


Lóe lên trong tâm trí anh là cảnh tượng đêm đó dẫn Mộ Dữu đi thả diều.
Điểm khác với cảnh trong truyện tranh là, một bên là ban ngày, một bên là buổi tối.
Bên trong cuốn truyện kẹp một tấm card có chữ ký, bên trên có chữ viết tay rất đẹp.
Là chữ viết tay của Mộ Dữu.


Doãn Mặc cuối cùng đã xác nhận được phỏng đoán trong lòng mình.
Khó trách tối hôm qua lúc đưa truyện cho Mộ Dữu biểu cảm trên mặt cô lại khác thường thế, hóa ra cô là tác giả của bộ truyện tranh này.


Chẳng lẽ cuốn truyện này ghi lại chuyện hàng ngày của hai người bọn họ sao? Nhìn từ phiên ngoại, hẳn là thế rồi.
Bộ truyện tranh được chọn để phát hành vào thời điểm này, chẳng lẽ là quà sinh nhật của Mộ Dữu chuẩn bị cho anh?
Doãn Mặc lập tức hứng thú, ánh mắt cũng dịu lại.


Anh mở truyện từ đầu, chậm rãi đọc, chuẩn bị hồi tưởng quá khứ ngọt ngào giữa hai người.
Nhưng càng xem chân mày anh nhíu càng chặt.


Đây chẳng phải là một bộ truyện tranh ghi lại tình yêu ngọt ngào giữa hai người họ sao, tại sao trong đó anh cứ làm ra những chuyện đáng xấu hổ, gặp đủ kiểu xui xẻo, luôn thê thảm và chật vật vậy?
Doãn Mặc đang hoang mang, lại vô tình liếc nhìn tên cuốn truyện.


Mộ Dữu lúc này ung dung mở mắt, còn chưa tỉnh táo hẳn, cô đã bắt gặp ánh mắt nặng nề của Doãn Mặc.
+
Người đàn ông cầm cuốn truyện tranh trong tay, chỉ vào ba chữ trên tiêu đề, yếu ớt hỏi: "Cho nên, anh chính là con chó đen đủi đó sao?"






Truyện liên quan