Chương 2
Bên kia vẫn còn tẩn nhau nghiêng trời lệch đất, ta ở bên này khóc không ra nước mắt, sống không còn gì hối tiếc.
Ta kéo lấy tay của tiểu sư muội thần thần bí bí ghé sát tai nàng nói nhỏ:
"Sư muội à, ta không thích Trầm sư huynh đâu."
"Muội còn trẻ, muội không hiểu được, bánh chèo phải ăn lúc nóng, nam nhân phải khỏe mạnh mới có nhiều người yêu."
"Trầm sư huynh ấy à..." Ta thở dài một hơi, "Nhìn như que củi, không được không được đâu."
Nhất định phải phủi sạch quan hệ ngay từ lúc này.
Sời, ta đúng là thiên tài mà.
Mặt mũi tiểu sư muội đo bừng, hiển nhiên là đã tin tưởng rồi, còn nhỏ giọng hỏi ta, "Vậy... phải như thế nào mới gọi là khỏe mạnh?"
Ta liền hất cằm về phía Tạ Phù Châu.
"Như tên kia kìa, thắt lưng rắn chắc, cơ bụng tám múi, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm!"
Tiểu sư muội thẹn thùng như sắp nổ tung tới nơi, liên tục lấy nắm tay nhỏ đấm vào vai ta.
So thực lực của Tạ Phù Châu và Trầm Tiêu thì có vẻ như là ngang nhau, lần trước hắn là người bị đánh cho nát nhừ, lần này lại tới lượt Trầm Tiêu bị đánh cho thảm hại.
Hắc y của Trầm Tiêu đã nát tươm, bị kiếm khí vung tới phun ra một búng máu, lảo đảo lùi tới trước người ta, mắt thấy y vươn tay tới, ta lại nhanh nhẹn tránh qua một bên.
Rầm một cái, y ngã lăn quay ra đất, y như cách mà con thỏ nướng ban nãy tiếp xúc với đất mẹ.
Xin lỗi nha, ta là người thù dai lắm đó, gặm đất luôn đi con!
Tiểu sư muội là người theo chủ nghĩa nhân đạo, lập tức đi tới nâng Trầm Tiêu lên, ta còn ở một bên giả làm bù nhìn.
Chậc, lương thiện thật đấy.
Tạ Phù Châu thu kiếm đi về phía chúng ta.
Ta nghe thấy tiếng lòng của hắn đang điên cuồng b ắn ra tứ phía.
[Vì cái gì mà nàng cứ nhìn Trầm Tiêu như vậy?]
[Ta không thích nàng nhìn người khác, liếc mắt một cái cũng không được.]
[Ta muốn trong mắt nàng chỉ có một mình ta.]
Nhìn sang gương mặt đẹp trai ch.ết người của hắn, ta theo bản năng nuốt nước miếng.
Tạ Phù Châu còn chưa lên tiếng nói chuyện, Trầm Tiêu đã nhanh chóng lấy ra một lá bùa.
Thế mà lại là bùa truyền tống!
Ta chỉ kịp nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Tạ Phù Châu, hắn vươn tay ra với ta, trong mắt tràn ngập cô đơn cùng ấm ức, giây tiếp theo, ta đã xuất hiện ở cửa sơn môn.
Sư tôn tiên phong đạo cốt của ta ra lệnh cho chúng đệ tử nâng Trầm Tiêu mình đầy máu tươi xuống dưới trị liệu, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía ta.
Ta còn đang tự hỏi xem nếu lão truy vấn thì ta nên giấu giếm thế nào mới hợp logic.
Đột nhiên, lão lại vui mừng vỗ vỗ vai ta.
"Ta đã nghe nói rồi, sư môn nhất định sẽ thưởng cho con."
Một lát sau, ta nhìn chằm chằm đôi linh đan diệu dược trước mặt, lâm vào trầm tư.
Không phải, cả cái sư môn to chà bá như thế này, thật sự không có ai hoài nghi động cơ ta khiêng Tạ Phù Châu chạy đi hả?
Ngu thật, ngu tý cũng có chỗ tốt của nó.
6.
Tu tiên hay ở việc tích cốc*, ba ngày liền ta chỉ ăn có một củ khoai lang, nửa đêm đói tới mức kêu cha gọi mẹ, sờ s0ạng muốn đi ra sau bếp kiếm cái ăn, lại không nghĩ rằng bị lạc cmn đường, đánh bậy đánh bạ đi vào chỗ ở của sư tôn, nghe được một hồi âm mưu.
*tích cốc = nhịn ăn
Sư tôn đang đưa lưng về phía cửa sổ, tay chắp sau lưng.
"Lần này không bắt được Tạ Phù Châu, con làm ta quá thất vọng rồi!"
Vết thương của Trầm Tiêu đã được xử lý ổn thỏa, mặt mày ở dưới ánh nến có chút u ám tối tăm.
"Sư tôn, lúc hắn được sư tổ nhặt về còn đang điên cuồng tranh thức ăn với chó, canh thừa cơm cặn thối nát thế nào hắn cũng nhét được vào miệng, hắn là tên tiện nô phản bội lại sư môn, tại sao chúng ta phải bắt sống hắn về làm gì? Nếu để con tự chủ trương, con nhất định sẽ gi ết ch.ết hắn, như vậy không phải càng tiện hơn sao?"
Sư tôn vỗ mạnh xuống bàn, vừa tức vừa gấp.
"Còn không phải hắn là kiếm cốt trời sinh à, không bắt sống thì rút ra kiểu gì? Trầm Tiêu, con thân là đệ tử ta tâm đắc nhất, kiếm cốt của hắn vẫn tương đối phù hợp với con."
Thật đúng là lão già thủ đoạn, đồ con rùa lòng dạ hiểm độc.
Thì ra bọn họ gây thù với Tạ Phù Châu là muốn rút đi một thân kiếm cốt của hắn à!
Khóe miệng Trầm Tiêu cong lên cười, trong mắt lại đầy lãnh ý.
"Nếu không có kiếm cốt, Tạ Phù Châu là cái thá gì chứ? Sư tôn yên tâm, lần sau con tuyệt đối sẽ không thất thủ."
Nếu nằm mơ mà có thể cày ruộng được thì khéo Trầm Tiêu đã có thể cày được vài mảnh đất rồi cũng nên.
Uổng cho gã có một gương mặt dễ nhìn.
Ta vừa định chuồn êm, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy có cái bóng đen ở bên cạnh, cả kinh, há mồm hốt hền.
"Ai ở ngoài đó!"
Sư tôn lớn tiếng hô lên, vận lên linh lực, một đạo ánh sáng bổ về phía ta.
Người ở đằng sau ôm ta che chắn, một tay hắn vòng qua thắt lưng của ta, phi thân nhảy lên, bỏ rơi sự truy đuôi của hai người phía sau.
Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở, chiếu sáng hai mắt trong suốt của Tạ Phù Châu.
Hắn đặt ta lên tảng đá lớn, mặt mày ôn nhu như nước.
"Ngươi làm gì đấy?"
Ta nắm lấy tay hắn hỏi, tay hắn bị ta đụng tới, vành tai lại đỏ như nhỏ máu.
[Ta muốn gặp nàng, nàng hôn ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta.]
Hắn nghĩ thầm trong lòng như vậy, sau đó lại cầm túi không gian ra, lấy ra một con thỏ nướng còn bốc khói.
"Ta đã đồng ý nướng con thỏ khác cho nàng."
Ta cảm động rớt nước mắt, tay nắm tay hắn càng siết chặt hơn.
"Ngươi đi qua đây với ta."
Bàn tay Tạ Phù Châu bị gió đêm thổi qua, có chút lạnh.
Hắn mặt ngoài thì nhu thuận đi theo ta, nội tâm lại đang bắt đầu điên cuồng rối loạn.
[Tay nàng ấm quá, muốn nắm mãi thôi.]
[Làm sao để nàng biết được ta rất thích nàng bây giờ.]
Ta dừng một chút, lại kéo tay hắn.
"Con thỏ ngươi nướng rất thơm, ngon lắm, ta rất thích!"
Tạ Phù Châu không nói gì, ta lại nghe thấy tiếng gào thét đinh tai nhức óc của hắn.
[Aaaaaaaa.... nàng đang khen ta, ta muốn ngất xỉu.]
Đi tới mảnh đất không có người qua lại, ta bấm quyết dấy lên một ngọn lửa, sau đó liền lấy ra trong ngực hai củ khoai lang ném vào.
Mùi thơm dần dần tỏa ra, ta dập lửa đi, đưa khoai nướng cho Tạ Phù Châu.
"Có qua có lại, ngươi nếm thử khoai của ta đi."
Lớp đường bọc bên ngoài củ khoai chảy ra, lớp nhân bên trong vàng óng thơm lừng, còn bốc khói nghi ngút, hương vị ngọt ngào xông thẳng vào trong mũi khiến lòng người say mê.
Hắn lập tức cúi đầu cắn một miếng, bị bỏng một chút, lại vui vẻ nói với ta, "Ngon lắm."
Nghĩ tới đoạn đối thoại mình nghe được lúc trước, dường như trước kia hắn từng sống những ngày tháng dành thức ăn với chó, bị người ta coi như tiện nô mà đối đãi, sau đó mới rời khỏi tông môn.
[Khoai nàng nướng cũng ngọt ngào y như nàng vậy.]
[Đây là thứ thơm ngon nhất đời này ta ăn được.]
[Ở bên nàng thật sự rất vui, thật sự muốn thời gian ngừng ngay lúc này.]
Ánh lửa hồng hồng cộng với lời độc thoại bi thương của hắn làm cho lòng ta chua xót không chịu nổi.
7.
Gió đêm lay động ống tay áo của Tạ Phù Châu, ở trên xương cổ tay của hắn có một vết thương còn đang thấm ra máu, là thương tích lúc trước kiếm khí gây ra.
Ta lập tức lấy ra linh dược vừa được tông môn thưởng ra, nhẹ nhàng bôi lên cho hắn.
Tạ Phù Châu giống như bị ai đó điểm huyệt, động cũng không dám động, quay đầu nhìn ta chằm chằm.
[Nàng chỉ đối tốt với một mình ta thì tốt quá rồi.]
Trong lòng nghĩ như vậy, vành tai lại ửng đỏ cả lên.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng... sau này nàng đừng tùy tiện hôn những người khác."
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt ánh lên tia bỡn cợt.
"Vậy ngươi thì sao, cũng không thể hôn?"
Hừ, là nội tâm thằng nào điên cuồng gào thét nói muốn ta hôn nhỉ!
Tạ Phù Chân cong cong ngón tay, thẹn thùng cúi đầu.
"Hôn ta thì được, nhưng không thể hôn những người khác."
Đối với gương mặt anh tuấn làm cho người ta giận sôi này, ta khó có thể nhịn được trái tim đập loạn.
"Ta hôn hay không hôn người khác thì có liên quan gì tới ngươi?"
Ta vừa mới nói ra câu này, vẻ mặt hắn đã tràn đầy thống khổ, một tay che ngực, dáng vẻ giãy giụa đau đớn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, ma văn dần hiện lên, ma khí như lũ quét bắt đầu tràn ra.
Hình như là đã hình thành phản xạ có điều kiện, ta nhìn thấy ma văn xuất hiện liền tự động ôm lấy mặt hắn.
Chờ tới lúc lấy lại lý trí, hôi cũng đã dính sát vào nhau rồi.
Nụ hôn bao phủ ma khí đang đấu đá lung tung.
Hắn nâng tay đỡ lấy gáy ta, đôi môi nóng bỏng phủ lấy, gắn bó dây dưa, hơi thở gấp gáp.
Mang theo sự cường thế không cho phép cự tuyệt, hắn nắm lấy bàn tay ta, mười ngón giao nhau.
Ta bị hôn tới mức một câu cũng không nói được.
Ma khí tiêu tán, Tạ Phù Châu nhẹ nhàng vén lại sợi tóc hỗn độn cho ta.
Bộ dáng nhìn có vẻ bình tĩnh, mặt lại đỏ bừng cả lên:
"Nàng hôn ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với ta, ta là người của nàng."
Trong lòng hắn lại đang trả lời câu hỏi ban nãy của ta.
[Ta tất nhiên là có liên quan rồi.]
[Nàng là của ta.]
[Sau này mỗi ngày ta đều phải hôn nàng, để nàng không đi hôn người khác được nữa.]
Ta nghe đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tâm lại mềm xuống.
"Ngươi nói ta biết trước, ma khí trên người ngươi là thế nào?"
Tạ Phù Châu nhất thời tủi thân rũ mắt, sau đó lại sáng mắt lên tới gần ta.
"Ta cũng không biết, nhưng nếu được nàng hôn, ta có thể khống chế được ma khí."
Hắn không dám nói nửa câu sau, chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
[Cho nên có thể lại hôn ta tiếp được không?]
Ha ha, ta căn bản là không chống cự được mà.
Ta ôm lấy mặt hắn, chụt chụt hôn vài cái, khóe miệng cong lên.
Theo kịch bản, Tạ Phù Châu chính là phản diện như phù dung sớm nở tối tàn, từ nhỏ đã phải lưu lạc khắp nơi, sau khi rời tông môn liền quyết đấu sống ch.ết với nam chính, cuối cùng bỏ mạng oan uổng.
Về quá khứ của hắn thì ta cũng không rõ lắm, ta cũng rất muốn biết mà.
Tạ Phù Châu cũng không tính giấu ta chuyện gì, hắn lặng lẽ thò tay tới gần, nắm lấy đầu ngón tay của ta.
"Năm ta 12 tuổi được bọn họ kiểm tr.a thiên phú, phát hiện có kiếm cốt trời sinh."
"Sau đó, bọn họ dùng rất nhiều thuốc lên người ta, làm ra vô số hình phạt, muốn kích phát linh lực lớn nhất của kiếm cốt, muốn thúc ép rút nó ra khỏi cơ thể ta."
Ta trở tay nắm lấy tay hắn, lực đạo căng chặt.
Hắn mỉm cười nhìn ta, giống như đang kể một câu chuyện bình thường.
"Không biết đã thất bại bao nhiêu lần, bọn họ liền nhốt ta vào yêu tháp, nơi đó giam giữ ma vật hung ác tối tăm nhất, ba ngày sau, ta sống sót đi ra, nhưng ma vật kia lại để lại ma khí trong người ta, mặc dù đã được kiếm cốt áp chế, nhưng thỉnh thoảng ta sẽ không thể kiểm soát được, mãi cho tới khi nàng xuất hiện, ta mới tìm được cách."
Tạ Phù Châu nói chuyện rất nhẹ, nhưng lời hắn nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.
Ta nhắm mắt lại, đáy lòng đau đớn, nghĩ tới ngày hôm đó lần đầu gặp hắn, nhìn thấy vết sẹo mới cũ ngang dọc dưới lớp áo rách nát của hắn, có một vết sẹo lớn rất ghê người, nhìn giống như là bị dã thú cắn xé mà ra vậy.
Vì thế, ta cách y phục xoa xoa phía sau lưng cho Tạ Phù Châu, nhẹ nói:
"Năm đó, có phải rất đau hay không?"
Bi thương hiện lên trên nét mặt, khóe miệng, nhè nhẹ bộc lộ ra, nhưng hắn thế mà lại cười với ta.
"Ta có kiếm cốt trời sinh mà, sao có thể đau chứ."
Nhưng lòng hắn lại nói cho ta biết:
[Rất đau, nhưng ta không muốn nói ra, không muốn nàng thương hại ta.]
[Ta sợ nàng sẽ rơi nước mắt, nước mắt của nàng so với bị kiếm đâm còn đau hơn gấp vạn.]
8.
Tối hôm qua, ta với Tạ Phù Châu ngồi trên đỉnh núi hóng gió tới hơn nửa đêm.
Dẫn tới sáng hôm nay, tinh thần ta uể oải, hai mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch xuất môn luyện tập.
Đang vung vung kiếm, đột nhiên nhìn thấy một người.
Trầm Tiêu vẫn là một thân hắc y, nhíu mày đánh giá ta.
"Muội đi tay không tới đấy à? Canh của ta đâu?"
Bảo sao Hứa Khê nguyên tác lại được coi là hàng sỉ lẻ của nam chính.
Đám người này chú trọng nhất là việc tích cốc, nàng mỗi ngày đều sẽ tự giác nghiên cứu linh đan tiên thảo, trời còn chưa sáng đã đi hầm canh nấu mấy canh giờ liền, sau đó liền chân chó chạy tới đưa cho Trầm Tiêu ăn.
Má nó chứ.
Ta lười phản ứng lại gã, trợn trắng mắt, lại bắt đầu vung vẩy thanh kiếm.
"Canh cái gì, muốn uống thì tới chuồng ngựa mà lấy."
Ha ha, sớm biết thì đã làm cho hắn một bát canh thêm tý ứ ứ ngựa rồi.
Trầm Tiêu không nghe rõ mấy lời ta nói, hắn luôn tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, mày nhăn như có thể kẹp ch.ết một con ruồi nhìn chằm chằm xiêm y của ta.
"Sao lại mặc xiêm y xanh nhạt, ta đã nói nó không hợp với muội, lần sau đừng để ta nhìn thấy muội mặc màu này."
Mẹ nó, thằng chó này phiền quá!
Nghe nhiều lời khen của Tạ Phù Châu rồi, giờ nghe tới thằng chó má này nói, mẹ nó khó nghe thật sự!
Ta liền nói sáng nay nhìn vào tủ quần áo trừ màu trắng ra thì chỉ còn màu đen, lật mấy lần mới phát hiện ra còn xiêm y màu xanh.
Ta mặc đấy! Ta cứ thích mặc đấy!
Thế là ta dứt khoát dẫm vào vết đau của gã.
"Da ta trắng ta thích mặc thì ta mặc, không như ngươi, người biết thì nghĩ ngươi mặc quần áo, người không biết còn tưởng là hồn ma treo áo bay tung tăng!"
"Người xấu như cục ph*n như ngươi ấy à, cóc thấy cũng phải gặp ác mộng, ba ngươi gặp ngươi khéo còn chạy mất hút."
Trầm Tiêu bị lời xỉa xói của ta làm cho chấn động, nhân lúc gã chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng vung kiếm phi thân rời đi.
Còn may tiểu sư muội được mệnh danh là cái loa phường của ta đã sớm loan khắp sơn môn, bây giờ đệ từ nội ngoại đều đã biết ta coi Trầm Tiêu như một con chó gầy dơ xương.
Tiểu sư muội, muội đúng là đại công thần!
Nhưng vui chưa được hai giây, Trầm Tiêu đã đuổi theo sau ta, thẹn quá hóa giận túm lấy ta, "Hứa Khê, gần đây muội làm sao vậy?"
Ta không muốn lôi lôi kéo kéo với gã, phiền chán dật góc áo ra, "Sao trăng cái gì, khỏi bệnh thần kinh rồi chứ sao, sau này bớt tới phiền ta đi biết chưa, đi ra ngoài cũng đừng nói là chúng ta có quen biết."
Ta cảm thấy Hứa Khê kia có chút đáng thương, váy áo màu xanh đẹp như vậy, thế mà lại bị nàng đè dưới đống quần áo chỉ có đen với trắng, mãi không nỡ vứt đi.
Có một giây phút nào nàng cũng từng thức tỉnh qua không nhỉ, sao đó lại không có cách nào tránh thoát được sao?
Chỉ là giờ đây có ta rồi, ta tuyệt đối sẽ không bước trên con đường dẫn tới kết cục đó của nàng.
Trầm Tiêu vẫn còn đuổi theo không bỏ, ta muốn bắt gã dừng lại không được dây dưa nữa, vì thế liền kết ấn, vài đạo kim quang phóng tới chỗ gã.
Cùng là Kim Đan kỳ, ta mới chỉ là vừa mới lên, còn Trầm Tiêu đã sắp đột phá lên tầng tiếp theo.
Gã lắc mình né tránh, xanh mặt, tức tới bật cười: "Có phải muội điên rồi đúng không?"
Trong nháy mắt sau đó, sát ý Trầm Tiêu tăng cao, phi thân rút kiếm phản công lại ta.
Ta mới tới đây được hai ngày, còn chưa kịp hoàn toàn thích ứng với tất cả chiêu thức, căn bản không đỡ được chiêu của gã.
Muốn lấy mạng của ta chắc chỉ cần một chiêu là đủ, ta rất nhanh đã bị gã đẩy ngã ra khỏi thân kiếm.
Thẳng tắp ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Trong chớp mắt khi ta ngã xuống, trên mặt Trầm Tiêu hiện ra vài phần hoảng loạn, duy chỉ có tuyệt đối không nghĩ sẽ cứu ta.
Lao xuống quá nhanh, ta hét thất thanh, gió gào thét xẹt qua bên tai.
Ta nhắm chặt mắt, suy nghĩ xem nếu ngã ch.ết rồi liệu có còn cảm thấy đau hay không.
Đột nhiên, một bàn tay đỡ lấy eo ta.
Trên trán Tạ Phù Châu toàn là mồ hôi, khớp xương vì dùng sức quá độ mà nổi cả gân xanh lên.
Hàm dưới hắn căng chặt, môi run rẩy.
"Đừng sợ, ta đỡ được nàng rồi."
Ta bị hắn ôm chặt trong ngực, phảng phất như muốn dung nhập vào xương tủy.
[Thiếu chút nữa là bị nàng hù ch.ết mất.]
Nước mắt ta rơi như mưa, gắt gao ôm chặt hắn.
Trái tim điên cuồng đập mạnh, không phải vì sợ hãi, cũng không phải là kinh hoàng.
Là vì tâm ta rung động.
Tên ngốc này, hắn thế mà lại theo ta nhảy xuống.