Chương 15: Nụ hôn đầu khi té ngã
T^T lật qua lật lại cả buổi tối trên giường như rán bánh, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, phát hiện thấy ánh nắng đã len vào phòng như một cậu bé nghịch ngợm.
Haizzz, mệt quá-! Chưa bao giờ thấy ngủ mà cũng mệt như bây giờ, tôi uể oải vặn mình rồi lồm cồm bò dậy rất miễn cưỡng. Tất cả đều do cái tên Kim Thuần Hy ch.ết tiệt mà ra, dám từ chối tôi, tôi sẽ cho anh biết tay! Hứ! “Thợ săn ác quỷ” tôi không phải chỉ là hư danh đâu!
“Tịnh Mĩ, lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu, tớ có chuyện muốn nói đấy.” Tôi gọi cho Tịnh Mỹ – chuẩn bị cầu cứu nó.
“Không vấn đề, đến đây đi!” Đúng là bạn tốt, nhận lời vô cùng thoải mái.
“Ừ! Bye bye ~!” (^o^)/ Tốt quá! Có thể ăn các món mà mẹ Tịnh Mỹ nấu rồi, còn tiện để thảo luận “kế hoạch tác chiến” từng bước từng bước nữa chứ! Ha ha!
Vừa đến nhà Tịnh Mỹ, tôi thấy rõ ràng cô nàng trang điểm rất xinh đẹp đang chuẩn bị đi với bố mẹ.
ch.ết tiệt! Sắp đi rồi sao lại còn bảo tôi đến nhà chứ, sao không nói sớm!
“Đi chung với tớ!” Tôi vừa định ngoác mồm ra thì Tiễn Ni đã lôi tôi đi.
“Nếu cậu có việc phải đi thì cứ bảo tớ, không đến là được chứ gì, sao còn bảo tớ đến?”
“Thì nghe cậu nói trong điện thoại là có chuyện mà.” Tịnh Mỹ nói chuyện lúc nào cũng ngắn gọn đúng trọng tâm.
“Ừ ừ, tối hôm qua tức ch.ết đi được, Kim Thuần Hy dám cự tuyệt tớ!”
“Ô ~, chẳng phải cậu muốn bỏ cuộc đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện! Tớ không bỏ cuộc đâu, dù có phải toác đầu chảy máu cũng phải cưa đổ được anh ta! Hứ ~~”. p(>o
“Tốt! Có tinh thần như vậy là được!” Tịnh Mỹ lại còn vỗ tay khen ngợi.
“Đúng rồi, nhà cậu đi đâu vậy?”
“Đến thì biết ngay chứ gì…” Đôi mắt Tịnh Mỹ lóe lên ánh sáng màu xanh kì bí.
Mười mấy phút sau, chúng tôi đến hội từ thiện ở tòa nhà Thiên Đình.
Điều tôi không bao giờ ngờ đến là, tôi lại…lại nhìn thấy Kim Thuần Hy.
Khoảnh khắc anh ta xuất hiện, các phóng viên có mặt ở đó đều như bầy ong lao đến. Xùy, anh ta có đáng để bao nhiêu người làm thế không!
Tách ~ tách ~! Vô số ánh đền flash nháy lên xung quanh anh ta, nhưng cái tên hợm hĩnh kia vẫn tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ trước ống kính, không có chút hợp tác nào cả!
Hứ! A_O.. Cái tên này sao lại có mặt ở đây?! Mà xem ra lại là nhân vật quan trọng của đợt tổ chức từ thiện này nữa chứ?!
Tôi đang định quay sang hỏi Tịnh Mỹ xem là chuyện gì, thì người chủ trì hội từ thiện đã lên sân khấu: “RẤt vui vì hôm nay mọi người đến đây tham dự, tôi xin thay mặt công ty cám ơn mọi người đã ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện vĩ đại của chúng tôi!!! Sau đây xin mời thiếu gia Kim Thuần Hy của chủ tịch công ty chúng tôi lên phát biểu đôi lời, xin mọi người một tràng pháo tay cổ vũ ~!”
Cái gì
Thiếu gia của chủ tịch công ty? Kim Thuần Hy
Không phải chứ?! Bố mẹ Tịnh Mỹ chẳng bảo đây là hoạt động từ thiện của công ty họ mà?! Chẳng lẽ bố mẹ Tịnh Mỹ làm việc của công ty Kim Thuần Hy?
Tôi đờ đẫn nhìn gương mặt không chút biểu cảm trên sân khấu, phối hợp với bộ Âu phục màu trắng, quả thực cũng có chút chút “bạch mã hoàng tử”.
Tuy rất không muốn thừa nhận, song cách nói chuyện cực kì hay của anh ta đã làm tôi cảm động, khiến tôi bất đắc dĩ phải khâm phục một người bẩm sinh đã là thiên tài…
“Tiễn Ni, ngơ ngác rồi hả?!” Tịnh Mỹ huơ huơ năm ngón tay thon dài của nó trước mặt tôi, tôi vội vã thu ánh mắt nãy giờ đọng ở Kim Thuần Hy về.
“Không. Tớ chỉ không ngờ tên này cũng biết nói chuyện.”
“Ô, cháu đang nói đến thiếu gia của chủ tịch công ty ư? Đẹp trai quá phải không? Rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy đấy!” Mẹ Tiễn Ni đứng bên cạnh vừa vỗ tay vẻ xúc động vừa nói, “Có phát hiện ra không, hôm nay các cô đến tham gia từ thiện nhiều kinh khủng!”
Thì ra đúng thế thật, tôi phải nghĩ ra từ sớm rằng người như anh ta, làm sao tùy tiện tham gia hoạt động gì chứ!
Tôi nhìn tổng thể, những cô gái như bầy ong nhìn thấy mật, mỗi người một cái máy quay hoặc di động đang cố gắng chụp hình Kim Thuần Hy, người nào cũng há hóc mồm như mèo thấy mỡ, nhìn anh ta chằm chằm, chỉ thiếu có nước dãi chưa chảy ra thôi.
Huhu, có bị đần cũng nhận ra là bọn họ đâu có đến ủng hộ việc từ thiện, rõ ràng là để dễ tiếp cận Kim Thuần Hy ở khoảng cách gần thôi!
Hừm ~? Sao bỗng nhiên tiếng vỗ tay như sấm vậy? O.O Thì ra bài diễn giảng của Kim Thuần Hy đã kết thúc. Lần này bọn ong mật lại bận lắm đây, vừa chụp hình vừa giải phóng điện thu hút sự chú ý của anh ta mà, lại còn có người tặng hoa nữa cơ á? Mà lại là hoa hồng? Có nhậm không vậy trời? ^-^
“Cậu còn không lên nhanh đi? Đứng đờ ra đó làm gì? Bỗng nhiên, một hộp giấy được nhét vào tay tôi, chưa đợi tôi phản ứng ra, một bàn tay đẩy mạnh tôi về phía trước ~!
Gì thế. Tôi đây trời sinh đã xinh đẹp rồi…Tôi cúi nhìn chiếc hộp, bên trên có ba chữ: THÙNG TỪ THIỆN!
“Còn đờ ra nữa? Mau lên kia đưa cái này cho thiếu gia đi! Thật là! Chưa thấy ai vô dụng như vậy! Cẩn thận sếp đuổi việc cô bây giờ!”
Gì gì thế Đưa cho thiếu gia Cái người này mồm không ngừng nói tay cũng không ngừng đẩy!!! Dùng sức mạnh như thế đẩy tôi lên sân khấu để làm gì? Tôi tuy không mặc âu phục, nhưng trang phục trên người cũng đâu giống đồng phục đi làm!!
Tại sao? Liên quan gì đến tôi? Xem tôi là nhân viên à!
Nhưng tôi đã bị đẩy lên sân khấu rồi, những ánh mắt phía dưới đang nhìn tôi.
He he, he he, xem ra đành phải đưa chiếc thùng này cho người cần nó thôi – Kim Thuần Hy.
Tao nhã, tự tin, rất phong độ… Tôi bảo mình như vậy, hừ ~, nếu đã lên sân khấu rồi thì phải làm chuyện này cho thật hoàn mĩ, thì chỉ là đưa chiếc thùng thôi mà.
Gần tới rồi! Hình như anh ta nhìn thấy tôi rồi!
Nhưng, tên này sao vẫn xị mặt ra thế?
Hứ, làm bộ làm tịch!! Quách Tiễn Ni tôi đưa thùng này cho anh là vinh hạnh của anh đấy, biết chưa? Có cần tỏ ra bộ dạng như thế không?
Đáng ghét thật ~! Anh tưởng tôi muốn chắc? Tôi bị người ta đẩy lên chứ bộ ~!
A? chuyện gì thế này? Chân của tôi…
“O_O^…Ối ~ á ~~ Mẹ ơi ~!” Cái tấm thảm ch.ết tiệt này sao cũng trở mặt với tôi? Chân tôi bị giữ chặt lại ~!! Cả thân người mất thăng bằng, tôi phát hiện ra mình đang ngã chồm ra phía trước..
>_
Í… Kỳ quá, sàn sân khấu ở đây đặc biệt quá vậy, hơi mềm, hơi ấm, lại còn hơi săn chắc… Còn nữa, sao môi tôi ướt ướt, nóng nóng, hình như đang đặt trên một vật gì đó mềm mềm, có điều cảm giác cũng tuyệt, rất thoải mái, hình như… hình như có chút kỳ diệu…
Tôi thử hé mắt ra nhìn…
*A_O**O_O**O_O**O**O O**O*
Trời ơi, tôi lúc này đâu có phải ngã trên đất đâu, mà là đang đè lên một người, mà người này là một người đàn ông, không, là một chàng trai.
Môi của tôi, đôi môi tôi yêu quý giữ gìn nhất, chưa bao giờ tiếp xúc với bất kì đôi môi nào khác (nghiêm khắc mà nói thì, không tính miệng các con vật cưng tôi thích nhé)… lại cứng đầu cứng cổ áp lên một đôi môi khác…
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là – cái anh chàng không biết nên gọi là xui xẻo cùng cực hay may mắn cùng cực ấy, không phải là ai khác mà chính là ác quỷ mục tiêu thứ 100 của tôi, được gọi là “bảo bối của trường” trung học Sâm Vĩnh, mà tôi gọi là “sát thủ thiếu nữ” kiêm “thiên sứ ác quỷ”…
Kim Thuần Hy!!!!!!!!!!!!!!!!!
*A_O*O_O**O_O**O_O**O***O**O*
Anh ta trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng trợn tròn mắt nhìn anh ta, tôi nghĩ hai chúng tôi đều hoảng đến độ không biết phải làm thế nào.
Xung quanh từng đợt sóng kêu gào hết lần này đến lần khác, và cả tiếng máy chụp hình lách tách mỗi lúc một nhiều, cuối cùng tôi đã hoàn hồn và bò dậy khỏi người anh ta.
Ý nghĩ đầu tiên khi tôi đứng dậy là: VỀ NHÀ!
Tôi bịt miệng mình chạy thục mạng ra khỏi nơi đó! Tôi cật lực chạy, chạy, tôi nghĩ tôi phải về nhà thật nhanh, phải nhanh nhanh về nhà, về nhà… **>_
*O_O* Trời ơi, mặt tôi bây giờ nóng quá, nóng hừng hực, nóng bừng bừng, giống như ngọn đuốc ấy, nếu có luộc hai quả trứng trên đó cũng chín nữa.
Trời, ơi, đó là nụ hôn đầu của tôi sao? Đó chính là nụ hôn đầu của tôi, tôi đã từng tưởng tượng vô số nụ hôn đầu lãng mạn tuyệt diệu say đắm, vậy mà nó lại diễn ra trong một mớ hỗn độn thê thảm như vậy ư?