Chương 53: Tôi có thể ghi danh kỉ lục guiness thế giới rồi

Chuyện đã đến nước này, tôi còn có cách nào nữa? Chỉ còn nước cúp đuôi lủi thủi ra khỏi cửa hàng thôi.


T_T ............ Buồn bực quá, nhưng buồn bực đến mấy cũng bó tay, chỉ còn lại công việc cuối cùng, Quách Tiễn Ni, phải trân trọng đấy, có biết không? Phải!!! Buổi tối, tôi đến tiệm ăn làm nhân viên phục vụ.


Tiệm ăn này buôn bán rất ổn, tôi vừa thay xong đồng phục đã nhìn thấy rất nhiều khách đang ngồi trước những chiếc bàn trống huơ trống hoác để đợi phục vụ đến chọn món ăn. Tôi vội vã cầm thực đơn đến trước mặt một bà lão đang đợi có vẻ rất bực bội.


"Thưa bà, xin hỏi bà cần chọn gì ạ?" Tôi đưa thực đơn đến, bà lão run lẩy bẩy đón lấy, sau đó sờ soạng trong túi hồi lâu rồi rút ra một cặp kính. Bà đeo lên trên mặt để đọc thực đơn.


Tóc bà lão này cũng thú vị thật, trắng như bông, rất trắng, rất trắng, tôi mở to mắt nhìn cả một lúc lâu cũng không phát hiện ra sợi đen nào, nhìn từ sau lưng cũng rất giống kiểu tóc nhuộm bạc rất thời trang thịnh hành hiện nay!


Già thế rồi còn đến đây ăn một mình, đúng là đáng thương. Hu hu hu.. .tôi thấy chua xót chỉ muốn khóc.


available on google playdownload on app store


Có điều, bà lão này đúng là khiến tôi thấy phiền quá, tôi nhìn tóc bà cả ngày trời, mà bà vẫn đọc thực đơn từng chữ từng chữ một, cảm giác hình như không phải đến để ăn, mà lại đến để nghiên cứu thực đơn ấy.


"Bà ơi, xin hỏi bà cần chọn gì? Có thể nhanh hơn chút được không?"
Không có phản ứng, bà vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu, đôi mắt nếu không đeo cặp kính thì chắc chắn đã dán sát vào tờ thực đơn rồi.


"Bà ơi, bà có nghe cháu nói gì không? Rốt cuộc bà muốn chọn món gì?" vẫn không có phản ứng, bà vẫn đang chăm chú nghiên cứu thực đơn.
"Bà à, rốt cuộc bà ăn món gì? Bà không ăn thì cháu mang thực đơn đi đây." Tôi rút tờ thực đơn "xoạt" một tiếng ra khỏi tay bà lão.


"Hừm- cái con nhóc kia, trả thực đơn cho tôi."
"Tại sao phải trả cho bà? Có phải của bà đâu."
"Tôi vẫn chưa chọn món."
"Vậy giờ bà chọn đi."


"Cô phải đưa thực đơn cho tôi chứ, những món tôi vừa xem chẳng nhớ được món nào." Vậy thế này ạ, cháu sẽ đọc tên món ăn để bà chọn. Bà xem chậm quá, như ốc sên ấy. Cháu đọc tên một món, bà chỉ cần đáp "ừ" hay “không” là được."
"Được."
"Cơm bọc bắp cải."
"Không"


"Cơm chiên?"
"Không"
"Khô cá?"
"Không"
"Bánh mì hoa cúc?"
"Không."
Trời ơi, cái bà lão này, tôi đọc từ đầu đến cuối, cổ họng khô rát, bà ấy vẫn đáp là "không", tôi muốn ch.ết quá... T_T
"Đọc hết rồi?”
"Hết rồi."
"Hết tất cả rồi?"
"Hết rồi."
"Cô chắc chứ?"
">0


"Ồ, thì ra tiệm này không có món nào ăn được, tôi đi đây." Bà lão này đột ngột đứng lên, lẩm bẩm nói rồi run lẩy bẩy bỏ đi.


Trời ơi, đó là người đầu tiên tôi phục vụ sao? Phục dịch bà lão cả một lúc lâu, thế mà bà ta vứt cho một câu: "Thì ra tiệm này không có món nào ăn được" rồi bỏ đi. Có phải bà đang cố ý chọc tôi không, đáng ghét.


"Bà ơi, bà thật sự đến đây ăn à?" Trời ạ! Chắc đây lại là một thử thách Thượng đế bày ra cho tôi rồi.
Tôi quay lại, nhìn theo bóng dáng mỗi lúc một xa kia với vẻ bất hạnh, lầm bầm, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc nổi với cái bóng run rẩy kia.


Xem tôi là tượng à, đứng trong cửa tiệm khoảng 30 giây, tôi lại lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người. Ghét quá! Những ánh mắt đó đáng ghét!!!


"Quách Tiễn Ni, cô đang làm gì vậy? Rảnh rỗi đứng đờ ra đó làm gì?" Tiếng người quản lý bay đến rất không đúng lúc khiến sắc mặt tôi lúc trắng bệch lúc đỏ bừng.
"Vâng."
"Quách Tiễn Ni, bây giờ cô đến dọn dẹp bát đũa khách ăn xong, mang xuống phía sau rửa đi."


"Vâng." Tôi vừa đáp vừa đến bên cạnh bàn bắt đầu dọn dẹp.


Ghét thật! Những người khách này sao ai cũng lãng phí hết, chẳng có cái đĩa nào hết sạch thức ăn, mà rất nhiều món chỉ động đũa một tí gọi là, thậm chí không thèm đụng đến. Tiếc quá, tôi nhìn mà đau lòng. Mấy người lãng phí thức ăn này đáng ch.ết thật!


Cái bàn trước mặt lại thế này, món này thử xong một đũa lại gạt sang một bên, món canh kia hóp một ngụm là bỏ luôn, đặc biệt là ông chú có râu khoảng chừng ba mươi tuổi kia, một quả táo đỏ ngon mắt và to như thế chỉ cần cắn một miếng, rồi bắt đầu dùng dao cắt tới chém lui, chơi cái trò gọi là "trò chơi cắt thức ăn" một cách điên cuồng, à không, phải gọi là "trò chơi giết người", làm quả táo te tua tơi tả thảm không dám nhìn, không chỉ là lãng phí một cách ác độc mà còn là bẩm sinh tàn nhẫn bạo lực, đến nỗi tôi muốn nổi nóng...


"Chú râu à, chú làm ơn đừng bạc đãi quả táo đó có được không?" Không được, tôi không nhịn nổi nữa, tôi phải giải cứu quả táo đáng thương đó. Thế là tôi nói với ông chú ấy.
"Đây là táo của tôi, tôi muốn làm gì kệ tôi, cô quản được hả?" Gã cười nham hiểm.


"Tôi quản được đấy, rồi chú định làm gì?" Tôi đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn gã.


"Ồ- Ha ha, —, anh không muốn gì hết chỉ muốn làm bạn với em thôi. Em thật là đáng yêu, anh chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái dễ thương như em, trên mũi dán băng OK mà cũng có thể đáng yêu như thế." Gã nói thế, đột nhiên cười khi rồi đưa móng vuốt ma quỷ ra định sờ lên mặt tôi.


"Đồ quỷ háo sắc ch.ết tiệt, ch.ết đi! —p(>o
"Ôi trời ơi- phục vụ đánh người! Phục vụ đánh người này! Phục vụ tiệm này đánh người! Tôi phải đi kiện! Tôi phải đi kiện!" Gã râu ch.ết tiệt ôm một bên mặt xấu xí, rống lên như đang giết heo.
"Chuyện gì vậy?" Quản lý tiệm ăn chạy đến.


"Cô ta, chính cô ta, tát tôi một cái này! Ôi da, đau quá!" Gã râu kia, đồ râu xồm xoàm đáng ghét ch.ết tiệt, đang chỉ vào tôi tố cáo
"Quách Tiễn Ni, sao cô lại tùy tiện đánh người ở nơi công cộng hả?" Quản lý rất giận dữ.


"Do hắn giở trò lưu manh muốn vuốt mặt tôi, tôi chỉ đánh vì tự vệ thôi."
"Làm gì có? Ai nhìn thấy? Có ai làm chứng không?" Tên râu ch.ết tiệt, dám nói những lời trở mặt này, tức ch.ết đi mất, tôi thật sự hối hận vì lúc nãy không tát nặng hơn.


Nhưng cả tiệm ăn bỗng lặng phắc, không ai dám đứng lên làm chứng. Có lẽ không ai đủ can đảm, cũng có thể chẳng ai nhìn thấy, ngoài đám huynh đệ chó má của gã râu thối tha kia ra.
Thảm rồi, lần này lại bị đuổi việc nữa, trong vòng một ngày tôi lại bị đuổi việc những bốn lần?


Không, tại sao tôi không thể tự nói ra trước? Chỉ bị đuổi ba lần thì nghe khá hơn là bốn lần, tuy tôi biết rõ tính chất cũng như nhau cả thôi.
"Quách Tiễn Ni..." Quản lý tiệm án vừa định mở miệng tôi đã chặn lại.
"T_T Quản lý, tôi muốn nghỉ việc."


"Được thôi, tôi đồng ý." Ông ta đáp dứt khoát, không hề do dự tí nào, xem ra lời vừa định nói lúc nãy chắc chắn là đuổi việc tôi rồi.


Tôi làm ra vẻ hiên ngang ra khỏi nơi đó, kỳ thực trong lòng rất hụt hẫng, thật sự hụt hẫng, bỗng cảm thấy mình quá thất bại, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi đã mất đi bốn công việc, mà lại còn đúng vào ngày đầu tiên đi làm nữa chứ, chắc có thể ghi danh vào kỷ lục Guiness thế giới rồi.






Truyện liên quan