Chương 82: Tôi muốn đi con đương
Trong lịch sử kì thi đại học của trường Cao trung Sâm Vĩnh, kì thi năm nay đã trở thành truyền kì. “Hai bảo bối của trường” đồng loạt bỏ thi, quả thực đã khiến tất cả giáo viên trong trường rơi cả mắt kinh -;-“
Có điều cũng chẳng có gì phải phàn nàn, Tú Triết có ông bố là chủ tịch một tập đoàn quyền lực, tiền bạc đầy mình, chỉ cần một cuộc điện thoại, thì cậu ta đã có thể "vui vẻ hớn hở bước vào cổng trường Đại học Sâm Vĩnh. Hơn nữa, tôi hoàn toàn chắc chắn Tú Triết chọn đại học Sâm Vĩnh ở gần trường Cao trung Sâm Vĩnh là vì tôi.
Còn về thiên tài hoàn mỹ Kim Thuần Hy, cho dù không tham gia thi đại học, cũng vẫn là đối tượng tranh giành của các trường đại học nổi tiếng, nhưng anh lại từ chối đề nghị của cha mình, chọn trường Đại học Sâm Vĩnh, điều này khiến tôi có đôi chút bất ngờ. Hơn nữa, để kiên định đi con đường của mình, anh đã dọn ra khỏi biệt thự lỗng lẫy nhà mình, tự thuê nhà bên ngoài và đi làm kiếm tiền. Vì chuyện đó mà bác gái xót thương, đau lòng một thời gian dài.
Chuyến du lịch của tôi và Tú Triết cũng vì sự mất tích của Thuần Hy mà phá sản. Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm, trong tiềm thức, hình như tôi cũng không thích chuyến du lịch này lắm, thậm chí còn có chút sợ hãi, thật không hiểu mình bị làm sao nữa, đúng là phụ nữ hay mâu thuẫn....
Năm học mới đã bắt đầu, tôi cũng bình an vô sự lên năm thứ hai, nhưng cuộc sống hầu như không có chút thay đồi.
Ding ling ling.... .... ding ling ling.... .... Oái, tiếng chuông tan học cuối cùng đã thánh thót
réo vang! Tôi túm lấy túi sách vọt ra khỏi lớp học như hỏa tiễn, gần như chân không chạm đất, bay nhẹ nhàng như lông hồng hướng đến cổng trường.
A_A Cái người phong độ ngời ngời ngồi trên xe mô tô, hất chiếc cằm rất đẹp lên, mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió, không phải Tú Triết bạn trai tôi thì còn ai vào đây?
Tôi choáng, cậu ta lại đến đón tôi rồi, trong cuộc điện thoại ban nãy, tôi chẳng đã dọa cậu ta không được đến hay sao? Cái tên này, lần nào cũng khăng khăng làm theo
Cũng may, cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào hướng phòng học của tôi, không nhìn thấy tôi đang đứng ở một phía.
Tôi hạ quyết tâm, giả vờ không nhìn thấy một cách tàn nhẫn, chạy như bay đến ừạm xe buýt.
Vừa chạy tôi “vừa nghe thấy phía sau vọng đến từng tràng kêu thét kinh ngạc: ”Woa, nhìn kìa, là Lý Tú Triết đó"
“Oi chao, anh ây đẹp trai quá!”
“Đúng rồi, đẹp trai ch.ết đi được.”
Xin lỗi nhé, Tú Triết, hôm nay bố em về nhà. Em phải về nhà nhanh nhanh, em nhớ bố lắm! Bây giờ em không thể nói với anh, vì sợ anh lại nằng nặc đòi đi gặp bố, bố em bây giờ vẫn chưa phải là bố anh, nên không thể cho anh gặp được, he he…
Đến trạm xe buýt, tôi chỉ mong xe buýt mau mau đến. Nếu không, bị Tú triết nhìn thấy thì tôi không biết phải tốn biết bao nhiêu nơ - ròn thần kinh dỗ ngọt anh ấy nữa.
“Thuần....Thuần Hy”
Không thể chứ? Tôi dụi mắt thật kỹ. Có phải tôi hoa mắt không? Hoặc là, tôi gặp ảo giác? Anh có một chiếc xe vô cùng lộng lẫy, tại sao lại ngồi xe buýt chứ?
Khoan đã, chẳng phải anh đã dọn ra khỏi nhà rồi hay sao? Anh muốn tự lực cánh sinh đi con đường của mình mà? Xem ra, chiếc xe bố mua cho anh, anh cũng kiên quyết không dùng đến. Giỏi! Có trí khí!
Hu hu. Thuần Hy đáng thương quá! Lớn thế này rồi mới được nếm ưải cảm giác ngồi xe buýt? Tú Triết còn đáng thương hơn vì cậu ấy chưa một lần được trải nhiệm cảm giác đi xe buýt! Hôm nào tôi phải lôi anh ta lên thử xe buýt xem sao.
“Thuần Hy” tôi bước đến trước mặt anh, lên tiếng chào.
“ừ”
Ghét quá, lại cái vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn thấy tôi đột ngột mà cũng không thấy vui à? Hic.ôi! Đau lòng!!!
“Sao anh lại ở đây?”
“Đợi một người.”
Thì ra không phải đợi xe, mất công tôi lúc nãy còn xuýt xoa than vãn tiếc thương cho anh. -;-
Nhưng mà, người mà có thể bắt hoàng tử vàng lạnh lùng cao ngạo đợi như thế,
chắc phải là cao thủ nhỉ? Không thể là Tú Triết rồi. Nếu thế thì tôi ch.ết chắc.... .......
Không thể, không thể, Kim Thuần Hy là người cổ vũ chân thành nhất cho việc tôi và Tú Triết quen nhau, làm sao có thể phá rối chúng tôi đang lúc tình cảm nồng thắm thế này chứ!>_
“Nghe nói anh thuê nhà ở ngoài?”
“Ừ.”
Lại “ừ”, nói thêm chữ nữa thì ch.ết à?
“Vậy...... ăn uống thế nào? Tự mình nấu ư?”
“Chứng tỏ anh đang đi con đường của mình.”
Rốt cuộc anh ta có nghe tôi nói gì không đấy? A_A