Chương 2: Những lá thư
*Dịch giả*: 링meosky
*Biên*: pastelxduck
Ngày mới bắt đầu không khác gì những ngày khác. Ngoại trừ việc hôm nay chính là sinh nhật của tôi. Mà điều đó có nghĩa là ngày hôm nay chẳng hề giống những ngày khác chút nào! Tôi nghĩ mình thậm chí đã ngồi lì trên giường ít nhất năm phút, chỉ ngồi đấy mà cười toe toét khi trong đầu hiện ra bao nhiêu sự mong chờ.
Hôm nay chính là ngày tôi có thể gặp Cha. Luôn có một điều chắc chắn là tôi sẽ được gặp ông trong ngày sinh nhật của mình, không phải “chỉ là vô tình thấy ông đi ngang qua sân”, mà là đúng nghĩa được thấy ông cả một buổi chiều.
Đây là cơ hội duy nhất trong năm để tôi có thể gây ấn tượng với ông, cho ông thấy tôi đã trưởng thành thế nào. Vui mừng hất cái chăn ra, tôi rời khỏi chiếc giường mềm mại, rùng mình bởi cái lạnh chạm đầu ngón chân trần. Tôi co rúm người, nhanh chóng mở khóa chốt cửa sập nằm trên sàn của căn phòng, nâng nó lên, mỉm cười khi thấy thứ được đặt trên bậc cao nhất của cái thang nối giữa phòng tôi với cầu thang xoắn ốc vòng quanh bên trong ngọn tháp.
Một bình pha lê trong suốt đẹp tuyệt đẹp với hai bông hoa hồng đỏ tinh tế có cuống thẳng như thước, tôi nâng chúng lên gần mặt, hít trọn hương thơm ngào ngạt. Tôi chợt nhận ra có một bì thư dày màu vàng bị che khuất bởi chiếc bình, nhặt nó lên, háo hức cảm nhận độ dày no của chiếc phong bì.
Đóng nắp cửa sập, tôi đi đến bên chiếc piano của mình, ngồi lên chiếc ghế đẩu thoải mái rồi đặt bình hoa xinh đẹp đó lên nắp đàn, yêu thích cái sự đối lập của nó với màu gỗ mun đen bóng.
Cẩn thận, tôi mở bì thư với chỉ một ngón tay, đặt phần quà được gói giấy vàng bên trong sang một bên và lấy ra tấm thiệp. Đó là một tấm thiệp màu vàng đơn giản với hình vẽ tuyệt đẹp của một bông hồng đằng trước. Tôi mỉm cười, Cha luôn chọn một chủ đề cho sinh nhật của tôi, tôi không bao giờ thắc mắc về điều đó, nó chỉ là một điều gì đó mà ông ấy luôn làm.
Vừa mỉm cười, tôi vừa đọc những nét chữ thư pháp được viết bằng một cây bút máy mực đen to.
Con gái Circe thân yêu của cha,
Cha rất xin lỗi vì không thể tận tay đưa thứ này cho con nhưng ta mong con sẽ có một ngày sinh nhật tuyệt vời. Bên trong là một món quà nhỏ từ Mẹ con, (Hơi thở bỗng trở nên dồn dập, tôi háo hức đọc tiếp, biết chắc rằng người ông nói không phải là Mẹ Kế), bà ấy muốn thứ này phải được đưa cho con vào đúng ngày sinh nhật thứ 17 của con chứ không phải là sinh nhật thứ 18. Cha không biết vì sao nhưng chắc hẳn bà ấy có lí do thích đáng của mình. Cha muốn con luôn nhớ điều này Circe à, một cái đầu lạnh trong mọi hoàn cảnh khó khăn sẽ luôn cứu con. Cha cầu nguyện cho con không phải gặp bất cứ nguy hiểm nào, con vẫn đang ở lứa tuổi ăn học, vì thể hãy cố gắng, cố lên con yêu, học tập và tiếp thu thêm càng nhiều kiến thức nữa. Và đừng bao giờ quên rằng cha rất yêu con. Rất nhiều.
Cha của con,
Jacob.
P.S: Quà của cha sẽ đến cùng với bữa sáng, hẹn gặp con tối nay nhé!
Tôi nhẹ nhàng đặt lá thư sang bên cạnh, cầm món quà lên. Nó hơi nặng và tôi có thể nghe thứ gì đó trượt bên trong khi nghiêng nó. Tôi nhắm mắt lại vài giây, tận hưởng cái cảm giác mong đợi. Tôi là một trong những người phải tốn rất nhiều thời gian để mở một món quà, bạn biết đấy, cái kiểu chậm chạp đến khó chịu, vâng, tôi chính vậy đấy!
“Mình có một món quà”, tôi chậm rãi nói, mắt vẫn đang nhắm. “Mình có một món quà và mình sẽ mở nó vì nó dành cho mình, mình đang VÔ CÙNG VÔ CÙNG HẠNH PHÚC.”
Tôi cười, cẩn thận xé giấy lớp giấy gói quà. Được rồi, được rồi, tôi đã quên mất phần cẩn thận. Thứ gì đó nằng nặng trượt ra khỏi lòng bàn tay nhưng tôi đã kịp chụp lấy sợi dây vàng mỏng trước khi nó rơi xuống sàn, sợi dây giật ngược lại theo quán tính.
Một mặt dây chuyền gắn với sợi dây, tôi lật nó lại trong lòng bàn tay, nghẹn thở khi nhìn thấy chiếc mặt dây chuyền tuyệt đẹp nằm chính giữa được bao quanh bởi những sợi vàng mảnh xoắn ngẫu hứng trông như những mạng nhện đan kết lại với nhau. Phần rìa được bọc với những sợi vàng dày hơn làm nổi bật hẳn quầng sáng đang tỏa ra nhè nhẹ từ trung tâm viên đá quý.
Viên đá có màu xanh đẹp lộng lẫy tới nỗi tôi chưa từng thấy bao giờ trong đời. Những dải màu xanh aqua xuyên thấu chói sáng ngay chính giữa và đổ đậm dần về phần rìa. Nó sáng lấp lánh như thể đang ở dưới ánh mặt trời, những tia sáng nhấp nháy phát ra từ vô số góc cạnh khiến nó trông như mặt nước bị khuấy động, tỏa sáng và nhảy múa. Viên đá phản sáng lên các bức tường của căn phòng, những hột sáng li ti xoay vòng như đang nhảy múa xung quanh tôi, rơi xuống sàn và xoay quanh chân.
Nói đơn giản thì nó trông đẹp tuyệt trần.
Cẩn thận, tôi cẩn thận đeo nó vào cổ, cúi xuống ngắm nhìn. Một mẩu giấy nhỏ nằm trên sàn đập vào mắt, nhau mày, tôi cúi người nhặt nó lên, tò mò mở ra. Tờ giấy khá nhàu nát và đã úa vàng, và có thể thấy những vết hư hại nâu đen rõ rệt trên bề mặt mịn màng, từ các vị trí mực lem.
Con gái thân yêu à,
Tôi cứng đờ người. Một bức thư nữa từ cha sao? Không thể nào, nét chữ rất khác, trông nhòe và ẩu hơn.
Nếu cha con làm theo chỉ dẫn của mẹ thì con chắc sẽ nhận được bức thư này vào ngày sinh nhật thứ 17, nhưng điều đầu tiên mẹ muốn nói với con là mẹ rất xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì không thể ở đó bên cạnh con, để chứng kiến cảnh con lớn lên, trưởng thành một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp mà mẹ chắc chắn là con đang như vậy. Mẹ biết chắc chắn sẽ rất khó khăn cho con khi không có một người mẹ, và mẹ vô cùng xin lỗi con về điều đó. Mẹ chắc có thể viết thành cả một cuốn sách chỉ để xin lỗi con nhưng nó vẫn sẽ không đủ để bù đắp cho con.
Bây giờ đây, chiếc mặt dây chuyền mà con đang giữ hiện nay là thứ đã được truyền đời qua nhiều thế hệ. Và mẹ cực kì nghiêm túc nhắc nhở con là phải tuyệt đối bảo vệ nó bằng cả tính mạng mình. Mẹ biết việc này nghe có vẻ thật nực cười nhưng mẹ mong là con tin mẹ. Con phải luôn canh chừng nó. Tuyệt đối không được để ai thấy, kể cả cha con, nó chỉ duy nhất dành cho người con gái cả của mỗi thế hệ và nếu như nó rơi vào lầm tay… thì mọi thứ sẽ vô cùng tồi tệ, nó thậm chí sẽ tệ hơn những gì con có thể tưởng tượng được.
Hãy cẩn thận con gái yêu của mẹ, hãy luôn bình tĩnh, học cách sử dụng những kĩ năng của người phụ nữ. Và không ai sẽ nghi ngờ quý cô Circe cả.
Người mẹ thân yêu của con,
Evangeline xx
P.S Con phải luôn nhớ điều này. Không bao giờ. Đừng bao giờ. Tin. Một tên Cướp Biển.
Tôi vẫn ngồi thẩn thờ, lâng lâng khi nhận được một lá thư từ Mẹ của mình. Nhưng rồi, tôi chợt suy nghĩ về những dòng chữ ấy.
Phần Cướp biển thì không mấy lạ lắm bởi Cha đã luôn nhắc vô số lần rằng không bao giờ được tin Cướp biển.
“Bọn chúng là những bậc thầy,” ông một lần giải thích khi tôi vô cùng háo hức muốn biết vào lúc 10 tuổi, “Bọn chúng đều là những bậc thầy của nghệ thuật gian dối, lừa đảo, thao túng những con người cả tin để đạt được mục đích của bản thân.” Giọng ông nghiêm trọng hơn và nghe cay đắng hơn vào khúc cuối và đầu đã quay về hướng khác.
Tôi chưa bao giờ ngừng việc thắc mắc liệu Cha đã bao giờ có lần đối mặt với Cướp biển nào mà khiến ông luôn có suy nghĩ về bọn chúng khác với mọi người, nhưng bây giờ thì tôi lại muốn biết vì sao kể cả Mẹ cũng đồng quan điểm với ông. Liệu có phải bà đã bị bắt bởi một tên cướp biển?
Phần còn lại của bức thư cũng không có gì đáng nghi nhưng tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó Mẹ vẫn chưa nói cho tôi. Một khi lá thư này đã đủ rõ ràng vậy thì chiếc vòng cổ chắc hẳn không phải đồ rẻ tiền, và nó cần phải được bảo vệ.
Ngay khi nghe tiếng gõ ở phía nắp cửa, tôi cẩn thận gấp lá thư lại rồi giấu chúng dưới gối.
Tôi vội vàng giấu chiếc mặt dây chuyền dưới lớp áo, sợi dây chuyền lấp lánh uốn quanh cổ. Nắp cửa mở ra, tôi thở phào nhẹ nhỏm khi thấy đó chỉ là cô gái hầu. Cô ấy lắc lư trên cái thang, cố thăng bằng cái khay trên một tay còn tay kia cầm ấm nước. Tôi nhận lấy cái khay, đặt nó lên giường, nở nụ cười khi cô ấy thì thầm cảm ơn, khuôn mặt ửng hồng.
“Không có gì đâu.” tôi nói rồi quay về phía cái khay.
“Tôi sẽ chuẩn bị nước tắm cho cô, thưa tiểu thư.”
“Vâng cảm ơn cô.” Tôi cảm ơn chân thành, cho vào miệng miếng chuối và bánh kếp mật ong, nhắm mắt lại tận hưởng niềm hạnh phúc. Đúng vừa đủ lượng mật ong! Ôi ngon quá đi!
* * * *
Buổi sáng chậm rãi trôi qua, sau khi tắm tôi diện vào mình chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, một phần món quà sinh nhật từ Cha. Nó được gửi từ London và theo như mảnh giấy được gắn kèm là “loại váy thời trang nhất hiện giờ”. Cái áo cọt xê thật lố bịch, ép chặt đến nỗi eo tôi nhỏ như đứa trẻ mười tuổi vậy, và tôi cảm thấy như mình có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Có vẻ như tôi sẽ phải mặc nó hết cả ngày để quen dần cho buổi khiêu vũ sẽ được tổ chức vào buổi tối tuyệt vời của tôi ngày hôm nay, mặc dù nghĩ là nó khá giản dị để mặc tới một buổi khiêu vũ nhưng tôi cũng không thắc mắc gì nhiều.
Khi cô gái hầu đã rời đi, tôi mở toang cánh cửa sổ, đón chờ một ngày mới. Rèm cửa phất phơ trong làn gió nhẹ, bầu trời xanh ngát màu hoa bắp, những đám mây hình vẩy cá nằm dọc chân trời. Tôi hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài, dựa vào lan can, ngắm nhìn toàn bộ thị trấn.
Sau đợt tấn công của Cướp Biển, mọi thứ đều được tân trang tốt gấp đôi lúc trước. Những ngôi nhà đều được xây lại, to và vững chắc hơn lúc trước, mái nhà tranh được thay thế bằng thiếc và sắt. Biển óng ánh bên vịnh tựa như viên đá đang nằm an toàn giữa ngực tôi, bến cảng tấp nập việc, người chạy tới chạy lui trên những con tàu.
Tôi nhướn người qua lan can, đung đưa chân ra ngoài trong tư thế không hề giống một quý cô chút nào. Mẹ Kế mà thấy tôi thế này chắc chắn sẽ ngất mất, tôi đảo mắt nghĩ trong thâm tâm. Tôi ngồi lại thư giãn, lưng dựa vào tường, tay đặt trên đùi.
Quan sát buổi tập duyệt của đoàn quân lính đang hối hả dưới sân. Một số họ khá lớn tuổi, tất nhiên, nhưng có một người thì… không. Tôi nở nụ cười với gã đang vênh váo đang ngẩng đầu lên nhìn, rồi vẫy tay những khuôn mặt mà tôi biết.
Một tiếng gọi từ đâu đó đột nhiên vang lên, tôi nhìn xuống, bắt gặp cái nhìn của một chàng lính trẻ tuổi dừng gần ban công, đưa tay chào chế giễu, miệng cười toe toét:
“Đây không phải là Quý Cô Thích Tìm Kiếm Sự Chú Ý sao? Quá không kiên nhẫn để có thể chờ tới buổi khiêu vũ vào tối nay à? Cậu chắc hẳn đã bắt đầu tập vài chiêu thức tán tỉnh rồi phải không?”
Tôi cãi lại một cách trẻ con: “Cậu chỉ đang ghen tị vì người duy nhất chú ý đến những cố gắng tán tỉnh thảm hại của cậu là Florence,” tôi nói, nhắc đến cô em kế quỷ dữ của mình, “và cái tán tỉnh của cậu thậm chí còn không trực tiếp dành cho cô ta.”
Tôi cười lớn, còn cậu thì co rúm trên đôi giày đen bóng loáng, đưa tay vuốt lại mái tóc vàng, làm cho nó rối lên. “Mình nghĩ là mình xứng đáng mà,” cậu ta tỏ vẻ buồn rầu lại khiến tôi cười, tiếng cười vang vọng cả sân tập. Khi tôi ngoảng lại, cậu mỉm cười.
“Cô gái, cô sẽ đến buổi khiêu vũ tối nay chứ?”
“Có thể có hoặc có thể không.”
“Nếu cậu tới thì mình xin mạn phép lấy đi điệu nhảy đầu và cuối của cậu nhé.” Cậu vênh váo nói, nụ cười mở rộng hơn.
“Cậu sẽ chỉ làm như thế thôi chứ?” Tôi nghiêm mặt, nhướn mày.
“Đúng vậy,” cậu nói, giọng chắc chắn, “và cả toàn bộ mấy điệu nhảy ở giữa nữa.”
Tôi bật cười lần nữa. “Thôi nào Naddy, cậu không muốn mọi người đồn đại đấy chứ? Cậu biết là chỉ được phép nhảy hơn hai bài với cùng một người khi cậu đính hôn hoặc lấy họ mà.” tôi trêu chọc.
Nụ cười trên gương mặt kia càng giãn rộng ra và tôi biết điều gì sắp sửa tới.
“Vậy lấy mình nhé?”
Lấy tay che lại nụ cười tủm tỉm trên môi, tôi nhảy xuống khỏi lan can. “Nếu như cậu nghiêm túc hỏi mình thì có thể mình sẽ đồng ý.” Tôi nói mập mờ, làm đôi mắt cậu ấy sáng rực lên.
Dựa mình vào lan can, tôi gửi cậu nụ hôn gió. “Hẹn gặp lại anh tối nay nhé, Romeo.” Tôi đùa cợt, nháy mắt rồi quay người đi vào trong.
“Ôi Juliet yêu dấu ngọt ngào của anh, trái tim anh sẽ mãi thuộc về em, chỉ mình em mà thôi, khuôn mặt xinh đẹp của em bừng sáng mỗi ngày của anh và –“
“FOREST!”
Tôi quay vào góc ban công, cười khúc khích khi thấy sĩ quan cao cấp của Nathaniel bắt đầu gầm bên tai cậu.
“LẠI LƠI LÀ NỮA, CẬU CHẮC CHẮN CẦN PHẢI HỌC CÁCH ĐỊNH VỊ VỊ TRÍ CỦA MÌNH MỘT LẦN NỮA, GIỜ KHÔNG PHẢI LÚC ĐỂ LÀM TRÒ HỀ, CHÚNG TA ĐANG CÓ VIỆC VÔ CÙNG NGHIÊM TÚC PHẢI LÀM. CẬU ĐÃ HIỂU CHƯA”
“VÂNG THƯA NGÀI!” Nate đáp, đánh gót chân với nhau rồi trở về hàng sau lưng viên sĩ quan có bộ ria xoắn rúm một cách điên rồ. Nate ngẩng nhìn tôi, nháy mắt, rồi lại gần viên sĩ quan, lố bịch bắt chước lại ông ta.
Tôi hụp người đằng sau chiếc rèm, cười sảng khoái khi thấy Nate đưa tay vẽ lại bộ râu tưởng tượng, rồi quay người vào phòng, giật mình hét lớn:
“Ahhhhhhhhhhhhh!”
Cô gái đang đứng trong phòng tôi giật lùi lại trước khi cười ha hả với giọng cười gớm ghiếc như bị khịt mũi.
“Ồ.” Tôi lạnh lùng nói, vuốt lại chiếc váy. “Chào Florence.”
“Mặt của chị!” khịt mũi, khịt mũi “Trông thật rẻ tiền!” khịt, ho, “Trông chị thật ngu ngốc, hét như một đứa con nít vậy.” Cô ta cuối cùng cũng dừng việc bắt chước một con lợn để chế giễu tôi. “Thật thảm hại.”
“Tôi biết cô nghĩ thế nào,,” tôi đáp lại, “Và tôi mừng là cô và bộ não của mình có thể tập trung vào một thứ gì đó đủ lâu để hiểu điều đó. Chắc hẳn việc đó sẽ tốn mất mấy ngày đấy.”
Lông mày cô ta nhăn lại suy nghĩ nhưng tôi đã nhanh chóng nói trước khi cô ta có thể hiểu những gì tôi nói. “Cô muốn gì Florence?”
“Huh?”
“Cô. Muốn. Gì. Tại sao cô lại ở đây. Trong phòng tôi. Xâm chiếm chỗ của tôi.”
“À”. Cái giọng cười khinh khỉnh lại trở lại. Nó làm cho cô ta trông như một loài động vật hung tợn gớm ghiếc đang khịt mũi vậy. “Tôi đến để nói cho chị biết rằng hãy tránh xa Nathaniel vào tối nay. Cậu ấy là của tôi.”
Tôi đưa tay lên che miệng, cố nén cười. Ôi Chúa, tội nghiệp cho Naddy quá.
“Anh ấy thậm chí còn không thích chị,” Florence nói, phản bác trước sự đáp lại của tôi. “Chị chỉ là một con quỷ cái xấu xí. Đừng nghĩ chị là con cả thì cũng có nghĩa là chị tốt hơn tất cả chúng tôi. Chính Cha đẻ còn không thích chị, ông ấy nói với tôi như vậy đấy. Ông thích TÔI nhiều hơn, ông nói tôi không phải là kẻ giết người như cô.”
Thật quá lắm rồi!
“Cút ra.” Tôi nói, trầm lặng đến ch.ết người. Mặc dù biết mọi thứ cô ta nói đều là lừa bịch nhưng nó không có nghĩa điều đó sẽ không làm tôi đau. Khi một người mà bạn ghét nhất trên thế gian nói ra lí do Cha đẻ không muốn nhìn bạn vì bạn chính là nguyên nhân gây ra cái ch.ết của vợ ông, điều đó thật sự có thể làm một đứa con gái biến thành quỷ cái đấy.
“Tôi sẽ rời đi khi nào tôi muốn”. Cô ta ương bướng đáp lời.
Tôi bước đến trước mặt cô ta, chiều cao tương đương nhau nên có thể nhìn thẳng vào mắt. “Cô vào phòng của tôi, bảo tôi tránh xa bạn thân nhất của mình ngay trong BỮA TIỆC SINH NHẬT CỦA CHÍNH TÔI, cô xúc phạm tôi, rồi nói tôi ngu ngốc, bịa đặt những LỜI NÓI DỐI không hề có thật. CÚT RA KHỎI TẦM NHÌN CỦA TÔI TRƯỚC KHI TÔI NÉM CÔ XUỐNG TỪ BAN CÔNG.” tôi hét ầm lên, thực sự đã mất sự kiềm chế.
Nhưng dù sao thì tôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nghe tiếng sập cửa phía sau cô ta vài giây.
Cô ả ngu ngốc.