Chương 24

Lúc này vừa lúc là thời gian cơm trưa, từ cửa sổ sát đất trong suốt có thể thấy bên trong nhà hàng KFC có rất nhiều người, rốt cuộc ở cửa vào xoay tròn Mộc Tử Mạt nhìn thấy được Lượng Lượng.


Bình thường tiểu tử kia tới nơi này đều là mẹ ôm đi vào, bởi vì chạy đến gấp, khuôn mặt nhỏ bé đô đô thịt hồng phác phác, đầu nhỏ đen thùi lùi lấm lét nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên là bó tay không biện pháp đối với loại cửa vào xoay tròn này, tay nhỏ bé giữ túi áo khoác, có chút tức giận.


"Không được!" Mộc Tử Mạt thầm kêu một tiếng, "Cậu bé muốn xông vào!"


Chân trước ý thức một bước chạy ra ngoài, rốt cuộc ở trước khi Lượng Lượng muốn đụng vào cửa xoay tròn Mộc Tử Mạt kéo tay cậu bé lại, nhưng bởi vì thân thể nghiêng về phía trước lợi hại, không còn kịp triệt tiêu quán tính sức lực, "Phanh" một tiếng đụng vào một người mới từ bên trong đi ra ngoài.


Trực giác người bị đụng vào là nam, bởi vì coi như mặc quần áo thật dầy, lồng ngực của người kia vẫn là cứng quá!


Mộc Tử Mạt nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tán, tay của cô còn nắm thật chặt tay áo người kia, đột nhiên giống như là ý thức được cái gì đó, vội vàng buông tay ra.


available on google playdownload on app store


Chẳng qua là, tay của cô vẫn chưa hoàn toàn buông ra, liền bị bọc vào một lòng bàn tay ấm áp, Mộc Tử Mạt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trông vào một đôi mắt mang theo nụ cười thâm thúy nhàn nhạt, anh dùng giọng nói mà cô vô cùng quen thuộc nói với cô, "Thế nào không cẩn thận như vậy?" Nói xong, còn vươn tay giúp cô xoa xoa cái trán khẽ ửng hồng.


Mộc Tử Mạt gần như là bật thốt lên, "Cố Tính, cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Cố Tính cười cười, chỉ chỉ mấy nam sinh đứng ở sau lưng cô, "Mới vừa cùng mấy đồng học đánh cầu lông, liền thuận tiện tới nơi này ăn cơm trưa."


Lúc này Mộc Tử Mạt mới chú ý tới mấy người nam sinh kia, Tô Tĩnh Nhiên cũng ở bên trong, thấy cô, còn giơ giơ tay cùng cô, mặc dù ba cái nam sinh khác đều không biết rõ, chỉ là biết đại khái bọn họ đều học lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, chỉ đành phải khẽ mỉm cười với bọn họ.


"Đây là Mộc Tử Mạt." Cố Tính lời ít mà ý nhiều giới thiệu, "Tử Mạt, đây là lớp chúng tớ . . . . . ."


Trong những người này trừ Tô Tĩnh Nhiên ra, những người khác đối với quan hệ của bọn họ phần lớn là không biết, nhưng là mặc dù Cố Tính không nói thêm gì, nhìn vào mắt ánh mắt của hai người nhìn nhau, trong lòng mấy cái nam sinh kia cũng thoáng rõ ngọn nguồn.


Bạn học nhiều năm như vậy, bọn họ cho tới bây giờ cũng không có gặp qua Cố Tính cười đến dịu dàng như thế, trước kia anh, đều là lạnh nhạt cho tới bây giờ, ngay cả cười, đều mang theo xa cách nhàn nhạt.


Bởi vì anh cao ngạo và xuất chúng, từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu nữ sinh thổ lộ với anh, nhưng là mỗi một người thổ lộ anh đều là kiên định mà từ chối, gần như vô tình, khi đó bọn họ liền thổn thức không dứt, không biết sau này anh sẽ thích dạng cô gái như thế nào đây?


Vừa nghĩ như thế, liền không khỏi nhìn Mộc Tử Mạt nhiều hơn một cái, cô gái văn văn tĩnh tĩnh, mắt ngọc mày ngài, cúi đầu mỉm cười, đứng ở bên cạnh anh, nghiễm nhiên là thượng đế tỉ mỉ an bài tuyệt phối.


Mộc Tử Mạt bị vài đạo ánh mắt không che giấu chút nào nhìn chăm chú rất ngượng ngùng, cúi đầu, dường như muốn nhìn chằm chằm ra một cái hố trên mặt đất.


Cố Tính cũng biết cô đang xấu hổ, cùng những người kia nói mấy câu, liền để cho bọn họ rời đi trước, sau đó, ngón tay của anh chỉ vào một cái hướng khác, có chút chần chờ mở miệng, "Cậu bé là. . . . . ."


Theo hướng ngón tay của anh nhìn sang, Mộc Tử Mạt nhất thời quýnh lên, đứa bé nằm ở trên cửa sổ sát đất kia, đem khuôn mặt nhỏ bé hồng hào chen thành đủ loại hình dáng, khóe miệng còn lộ ra tơ bạc trong suốt, chẳng phải chính là cô mang đến, tiểu tử Lượng Lượng sao?!


Mộc Tử Mạt đi nhanh tới ôm Lượng Lượng, tiểu tử kia cho là cô muốn dẫn mình đi về, nhất thời làm bộ đáng thương, nước miếng vẫn còn rơi xuống ở khóe miệng, Mộc Tử Mạt vội vàng từ trong túi xách lấy khăn giấy ra lau giúp cậu bé.
"Lượng Lượng, ngoan, gọi anh."


Lượng Lượng là một đứa bé rất có lễ phép, mặc dù cánh gà ăn ngon gần ngay trước mắt lại không thể ăn được, cậu bé vẫn là non nớt mà kêu một tiếng "Anh", mặc dù giọng nói vẫn là tủi thân như vậy.


Cảm thấy được ánh mắt nghi ngờ của Cố Tính, Mộc Tử Mạt vội vàng bổ sung, “Cậu bé là đứa trẻ nhà hàng xóm của tớ, tớ dẫn cậu bé ra ngoài mua chút đồ."
Cố Tính ngồi xổm xuống, vuốt vuốt tóc của cậu bé, cười nói, "Lượng Lượng, chào em."


Thấy một anh dáng dấp đẹp mắt như vậy cười với mình cười, Lượng Lượng do dự một lát, vần là lộ ra một nụ cười thật to, "Chào anh xinh đẹp."
Trái tim nhỏ của Mộc Tử Mạt đột nhiên kịch liệt co rúm một chút, nụ cười cứng đờ ở khóe miệng, anh xinh đẹp?


Thời điểm Lượng Lượng bi bô tập nói, dì Hoàng vẫn dạy cậu bé nói nhủ danh "Lượng Lượng" của mình, về sau tiểu tử kia hơi lớn một chút, sẽ gọi nhũ danh của mình rồi, bởi vì cách đọc gần giống nhau, còn học được cái từ "Xinh đẹp" này, cả ngày nói "Lượng Lượng xinh đẹp" không ngừng.


Về sau Lượng Lượng học được đi bộ, tới nhà các cô chơi, Mộc Tử Ngôn trong xương liền vẫn còn là con nít, cứng rắn muốn dạy cậu bé gọi mình "Chị xinh đẹp", tiểu tử kia học một câu liền học được suy một ra ba, nào là dì xinh đẹp, bà xinh đẹp, mọi người bị cậu bé dụ dỗ vui vẻ liền mua kẹo quả thưởng cậu bé.


Chỉ là, anh xinh đẹp? Mặc dù cô thừa nhận, dung mạo của Cố Tính thực sự rất đẹp mắt, nhưng. . . . . .
Vẻ mặt của Cố Tính không thay đổi, nụ cười ở khóe miệng sâu hơn, đưa tay nho nhỏ ngắt gương mặt trắng trẻo hồng hào của tiểu tử kia, làm cho tiểu tử kia càng mừng hơn, "Anh xinh đẹp, anh xinh đẹp. . . . . ."


Được rồi, sự thật chứng minh, đứa bé miệng ngọt có Gà ăn!


Ăn xong một cái cánh gà cuối cùng, tiểu tử kia hài lòng chép chép miệng, áo khoác ở dưới bụng nhỏ đã rõ ràng nhô ra, lại hút một miệng cola lớn, miệng nhỏ phình ra. Uống xong cola, lại hấp ta hấp tấp đi nhà vệ sinh, lúc này mới hài lòng lôi kéo tay của Cố Tính la hét muốn rời khỏi, đi tới trước cửa xoay tròn, lại đòi phải Cố Tính ôm cậu bé.


Mộc Tử Mạt có chút chần chờ mở miệng, "Cậu mới vừa đánh cầu lông xong, vẫn là đừng ôm đi, cái đó, sẽ đau tay."
Sức nặng của tiểu tử kia, cô nhưng là rất rõ ràng.


"Không sao." Cố Tính ngồi xổm xuống ôm lấy Lượng Lượng, tiểu tử kia thuận thế ôm cổ của anh, mặt hướng về phía Mộc Tử Mạt cười đắc ý.


Bọn họ đi siêu thị chọn pháo mà Lượng Lượng muốn, suy tính đến vấn đề an toàn, mua mấy hộp pháo uy lực rất nhỏ, chính là loại màu trắng, không cần dẫn đốt, chỉ cần dùng lực ném trên mặt đất pháo nhỏ sẽ tự nổ tung.


Cầm pháo ở trong tay, tiểu tử kia mừng rỡ huơ tay múa chân, từng tiếng "Anh xinh đẹp" gọi càng thêm thân thiết, thậm chí còn "Xoạch" một tiếng ở trên mặt của Cố Tính hôn một cái.


Mộc Tử Mạt lặng lẽ quan sát Cố Tính, thấy sắc mặt của anh không thay đổi chút nào, trong lòng cuối cùng hoãn hòa xuống, xem ra anh đối với đứa bé cũng rất có kiên nhẫn!


Thật ra thì, Mộc Tử Mạt không biết là, thân là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều là một người, Cố Tính thật ra thì không thế nào thích đứa bé, anh làm như vậy, hoàn toàn là vì cô.


Cố Tính đưa các cô về nhà, ở cửa chung cư, tiểu tử nằm ở trên vai anh ngủ đột nhiên liền tỉnh, thấy đã đến gần nhà, cái tiểu tử gian trá này liền hướng bàn tay về phía Mộc Tử Mạt, "Chị Thiểu Thiểu bế bế."


Mộc Tử Mạt liền đưa tay ôm lấy Lượng Lượng, Cố Tính ở bên cạnh, hình như là ở trong mộng mới tỉnh lại, có chút không xác định mà kêu một tiếng, "Thiểu Thiểu?"
Mộc Tử Mạt cũng không có phát hiện cái gì khác thường, rất tự nhiên đáp một tiếng.


Cố Tính lại cúi đầu kêu một tiếng, "Thiểu Thiểu."


Mộc Tử Mạt cảm thấy trong lòng chấn động, có một loại cảm giác nói không ra lời, trên cái thế giới này, có nhiều người kêu cô là Thiểu Thiểu như vậy, nhưng chưa từng có người nào, giống như anh khiến cho lòng của cô dao động, hình như hai chữ "Thiểu Thiểu" từ trong miệng của anh nói ra, thì mang theo một loại hương vị khác, cưng chiều, dành riêng, thân mật.


Khi nắng ấm mùa đông nở rộ rực rỡ ở sau lưng bọn họ, để lại bễ ảnh màu vàng kim đầy mặt đất, bóng dáng của bọn họ chặt chẽ mà đan vào một chỗ trên mặt đất, tựa như bọn họ lúc này, tim đập dồn dập chỉ vì lẫn nhau.






Truyện liên quan