Chương 41
Edit: Thiên Ngân
Beta: Wall
Ăn mứt quả xong trở về phòng, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cẩn thận nghĩ đến làm cách nào mới có thể thoát khỏi Dạ Hàn mặt đơ kia. Mà trải qua sự kiện mứt quả vừa rồi, hiện tại Mạnh Hiểu Dư đã khẳng định, người bảo hộ mình, ngoại trừ Dạ Hàn tuyệt đối còn có vài người khác, chỉ là mình không biết ngoại trừ Dạ Hàn cùng với bóng đen bên ngoài vừa rồi giúp nàng mua mứt quả, còn có người khác không. Nếu có, thì còn có bao nhiêu người? Chỉ Dạ Hàn mặt đơ cũng đã kèm mình chặt như vậy, lại tăng thêm bóng đen khinh công nhất lưu kia, còn có không biết bao nhiêu người núp trong bóng tối. Như thế mới nói, mình muốn thừa dịp Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không ở đây ngăn cản, mộng tưởng đi thanh lâu mở mang kiến thức chẳng phải ngâm nước nóng sao? Nghĩ tới đây, Mạnh Hiểu Dư liền ngã xuống giường lăn lộn, hơn nữa còn lăn qua lăn lại lung tung miệng lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?........”
“A! Có.” Rốt cục trên giường lăn gần năm phút, Mạnh Hiểu Dư linh quang chợt lóe, hét to, sau đó liền đình chỉ lăn lộn trên giường, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy. Sau đó nói một mình: “Đã không biết ngoại trừ Dạ Hàn cùng bóng đen khinh công kia thì bên ngoài còn có bao nhiêu người bí mật trông chừng mình, nư vậy thì lôi từng người từng người ra giày vò, chờ thăm dò rõ ràng các nàng có mấy người trông chừng mình, đến lúc đó mới nghĩ biện pháp chuồn đi.”
Nói một mình xong, Mạnh Hiểu Dư liền nghĩ làm thế nào mới có thể kéo hết người ẩn núp trong bóng tối ra. Vì vậy lại ngã xuống giường lăn lộn, miệng cũng bắt đầu lảm nhảm, làm thế nào mới có thể kéo hết nhóm người này ra? Giống như chỉ có làm vậy mới có thể nghĩ ra biện pháp. Rốt cục lại năm phút trôi qua, Mạnh Hiểu Dư vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, có chút bực bội ngừng lăn lộn, xuống giường đi tới bên cạnh bàn, sau đó cầm ấm trà trên bàn, không cần chén, trực tiếp rót từng ngụm từng ngụm nước trà đã sớm hết nóng vào miệng. Uống hết nửa ấm trà, Mạnh Hiểu Dư mới thả ấm trà lại trên bàn, sau đó thỏa mãn lau miệng dính nước trà vì uống quá mau mà chảy ra. Sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn hai tay chống cằm tiếp tục suy nghĩ biện pháp, thẳng đến khi điếm tiểu nhị gõ cửa đưa cơm trưa mới hoàn hồn.
“Khách quan, đồ ăn đã bày xong, ngài thong thả dùng, tiểu nhân cáo lui.” Điếm tiểu nhị bày cơm trưa và đồ ăn trên bàn xong liền xoay người nói với Mạnh Hiểu Dư.
“Ân, đi xuống trước đi!” Mạnh Hiểu Dư vẫn duy trì bộ dạng ngồi bên cạnh bàn, hai tay chống cằm trầm tư suy nghĩ, hữu khí vô lực nói với điếm tiểu nhị. Nhưng mà không đợi điếm tiểu nhị đi tới cửa, Mạnh Hiểu Dư giống như nghĩ tới điều gì, kêu một tiếng: “Ai, ngươi chờ một chút “
“Khách quan ngài còn gì phân phó?”Điếm tiểu nhị đã đi tới cửa, nghi hoặc xoay người cung kính hỏi.
Mạnh Hiểu Dư thấy điếm tiểu nhị xoay người qua cung kính hỏi mình còn có dặn dò gì, cười khẽ, từ trong ngực mình lấy ra một thỏi bạc, sau đó đi đến trước mặt điếm tiểu nhị giơ bạc lung lay trước mắt hắn. Nhìn mắt điếm tiểu nhị sáng lên, Mạnh Hiểu Dư tà ác cười, sau đó dùng ngữ khí dụ hoặc nói: “Muốn không?” Nhìn điếm tiểu nhị tham lam gật đầu, tiếp tục dùng ngũ khí dụ hoặc nói: “Muốn liền cho ngươi, bất quá....” Nói tới chỗ này, Mạnh Hiểu Dư cố ý dừng lại.
“Khách quan, ngài có dặn dò gì cứ việc nói, tiểu nhân nhất định giúp ngài lo liệu thỏa đáng.” Nghe Mạnh Hiểu Dư nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, điếm tiểu nhị lập tức hiểu rõ, sau đó dùng giọng nói phi thường nịnh nọt nói với Mạnh Hiểu Dư.
“Kỳ thật cũng không có chuyện trọng yếu gì muốn ngươi lo liệu, chỉ bất quá ta có một số việc muốn hỏi ngươi thôi.” Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư lại liếc mắt nhìn điếm tiểu nhị đang nhìn chằm chằm bạc trong tay mình, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như trả lời tốt, thỏi hai mươi lượng bạc này liền về ngươi, thế nhưng....” Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư ngữ khí run lên “Thế nhưng nếu ngươi dám vì hai mười lượng bạc này mà dám lừa gạt ta, vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí “
“Khách quan ngài có vấn đề gì cứ hỏi đi! Chỉ cần là tiểu nhân biết, tiểu nhân nhất định không dám giấu diếm.” Nghe được ý vị Mạnh Hiểu Dư mang theo uy hϊế͙p͙, điếm tiểu nhị lập tức cúi đầu khom lưng tỏ thái độ.
“Tốt, vậy hỏi ngươi, ngươi đối với Phú Vân Thành này quen thuộc không? Có biết đông tây nam bắc bốn quảng trường của Phú Vân Thành, mỗi nơi có món điểm tâm gì ngon nhất, hơn nữa cách khách điếm này càng xa càng tốt không?” Nhìn thấy điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng tỏ thái độ, Mạnh Hiểu Dư liền hỏi.
“A! Khách quan ngài hỏi cái này a! Vậy ngài hỏi đúng người, tiểu nhân sinh ra tại Phú Vân Thành, cho nên Phú Vân Thành tứ đại quảng trường đối với tiểu nhân cực kỳ quen thuộc, nơi nào ăn ngon nơi nào chơi vui, tiểu nhân biết tất cả a! Ta nói cho ngài a! Phú Vân Thành tứ đại quảng trường a! Đều có điạ điểm bán điểm tâm và vui chơi nổi danh khác nhau! Cách khách điếm này thật xa cũng có rất nhiều nơi a! Nói thí dụ như, phố Nam cuối khu thứ ba, cửa hàng cao điểm nhà họ Lý có món “Phượng lê tô” rất nổi danh a! Còn có đông quảng trường khu con đường thứ năm về phía nam, món “Bánh bao nhân thịt nướng” của cửa hàng bánh bao nhà A Vượng cũng là tay nghề số một ở toàn Phú Vân Thành a! Còn có còn có...” Vốn cho là Mạnh Hiểu Dư sẽ hỏi vấn đề đặc biệt khó trả lời, không nghĩ tới Mạnh Hiểu Dư hỏi lại là những thứ này, vì vậy điếm tiểu nhị để khay trong tay trên bàn, kéo băng để Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống, mà hắn cũng kéo ghế ngồi xuống, muốn cùng Mạnh Hiểu Dư đặc biệt nói một phen, bên trong Phú Vân Thành, nơi nào chơi vui nơi nào ăn ngon. Mà Mạnh Hiểu Dư cũng ngồi ở chỗ đó, tư thế nghiêm túc nghe giảng, chỉ là mỗi lần nghe điếm tiểu nhị nói một nơi, Mạnh Hiểu Dư đều sẽ xen vào hỏi một câu “Nơi đó cách khách điếm này xa không?”
Nửa canh giờ qua đi, điếm tiểu nhị mới đình chỉ việc ào ào giới thiệu, mà Mạnh Hiểu Dư cũng biết những nơi ăn ngon chơi vui của Phú Vân Thành, hơn nữa còn cách khách điếm này thật xa. Vì vậy sau khi Mạnh Hiểu Dư đều hỏi rõ ràng việc muốn biết liền đưa thỏi bạc hai mươi lượng trong tay cho điếm tiểu nhị, sau đó nói “Trả lời không sai, ta rất hài lòng, hai mươi lượng bạc này thưởng ngươi.” Sau đó lúc điếm tiểu nhị cao hứng lĩnh thưởng nói cảm ơn, Mạnh Hiểu Dư còn nói: “Tiểu nhị ca còn muốn kiếm càng nhiều bạc hơn không?” Khi nhìn điếm tiểu nhị mãnh liệt gật đầu, Mạnh Hiểu Dư nói: “Nếu còn muốn kiếm bạc, ngươi liền giúp ta làm một việc, nếu như chuyện này làm xong một trăm lượng bạc này sẽ là của ngươi.” Nói xong, Mạnh Hiểu Dư liền từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng, lung lay trước mắt điếm tiểu nhị.
“Cái này... Cái này....” Nhìn thấy ngân phiếu một trăm lượng trong tay Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị có chút do dự, muốn tiếp lại không dám tiếp, muốn từ bỏ lại không nỡ. Dù sao đó là một trăm lượng bạc a! Một tháng tiền công của hắn cũng chỉ hai lượng bạc, một năm cũng chỉ có hai mươi bốn lượng bạc a! Đây là tận một trăm lượng a! Đây là tiền công bản thân phải làm nhiều năm mới có thể kiếm được! Mà mình cũng đã hai mươi mấy, vẫn còn chưa lấy vợ, không phải bởi vì mình nghèo sao! Nhưng nếu có được một trăm lượng bạc, lại thêm hai mươi lượng vị khách quan kia vừa mới khen thưởng cho mình, cùng với số tiền những năm này để dành, chẳng những mình có thể cưới một tân nương xinh đẹp, mà thời gian sau này của mình hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều!.
Nghĩ tới đây, điếm tiểu nhị rất muốn đáp ứng Mạnh Hiểu Dư. Thế nhưng hắn lại sợ Mạnh Hiểu Dư để hắn đi làm việc giết người phóng hỏa gì đó nguy hiểm muốn ch.ết thì sao, nếu hắn bởi vì một trăm lượng bạc mà mất mạng, vậy thì có vẻ không ổn rồi, mà hắn lại là nam tử duy nhất trong nhà, nếu như hắn ch.ết rồi, nhà bọn hắn coi như xong. Cho nên muốn đáp ứng mà hắn lại không dám đáp ứng, vì vậy hắn xoắn xuýt đứng một mình ở đó.
“Ngươi yên tâm, những chuyện ta để ngươi làm không có tính nguy hiểm.” Nhìn thấy bộ dáng xoắn xuýt của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư hiểu ra chậm rãi nói.
“Khách quan ngài nói thật?” Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, điếm tiểu nhị lập tức cao hứng muốn đáp ứng, thế nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm hỏi.
“Làm sao? Không tin? Nếu không tin thì thôi vậy, để ta đi tìm người khác! Dù sao khách điếm lớn như vậy cũng không chỉ có mình ngươi là điếm tiểu nhị, một trăm lượng bạc, khẳng định có người dám nhận.” Trông thấy dáng vẻ điếm tiểu nhị còn có chút do dự, Mạnh Hiểu Dư cố ý nói, nói xong, còn cố ý lung lay ngân phiếu một trăm lượng trong tay trước mắt điếm tiểu nhị.
“Ai khách quan, ngài có chuyện gì, phân phó tiểu nhân đi làm là được rồi. Tiểu nhân nhất định làm tốt cho ngài, ngài không cần đi tìm người khác! Mà người khác cũng không có tay chân lưu loát như ta a!” Nghe Mạnh Hiểu Dư muốn đi tìm điếm tiểu nhị khác, tiểu nhị cũng không do dự nữa, lập tức nịnh nọt nói với Mạnh Hiểu Dư. Lúc này hắn cũng mặc kệ nguy hiểm hay không nguy hiểm, hắn chỉ biết là nếu như hắn không đáp ứng, vị khách quan kia rất có thể đi tìm người khác, hắn biết nếu như vị khách quan kia đi tìm điếm tiểu nhị khác, vậy hắn liền không có một trăm lượng bạc, không có một trăm lượng bạc, vậy thì vợ của hắn cũng sẽ không có. Nếu như không có, nhà hắn làm sao có người nối dõi a! Cho nên vì vợ xinh đẹp của hắn sau này, còn có hậu đại hương hỏa nhà hắn, điếm tiểu nhị không thèm đếm xỉa.
“Thật?”
“Đúng thế, chưởng quỹ bình thường cũng khen ta làm việc lưu loát.” Sợ Mạnh Hiểu Dư không tin, điếm tiểu nhị lập tức khoe khoang.
“Tốt, nếu đã nói vậy, chuyện này liền giao cho ngươi. Làm thành, một trăm lượng bạc này thuộc về ngươi. Nhưng nếu làm hỏng, một trăm lượng bạc ngươi chẳng những không lấy được, mà ta còn sẽ lập tức đưa ngươi đi chầu diêm vương.” Nghe điếm tiểu nhị khoe khoang, Mạnh Hiểu Dư cố ý giả vờ uy hϊế͙p͙, bộ dáng hung thần ác sát.
Kỳ thật coi như điếm tiểu nhị làm hư việc, Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ không làm gì hắn, sở dĩ nàng làm bộ hung thần ác sát uy hϊế͙p͙ điếm tiểu nhcũng là trước kia học trên TV.
“Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực làm tốt cho ngài.” Điếm tiểu nhị tranh thủ thời gian cúi đầu khom lưng cam đoan.
“Như vậy cũng tốt, đưa lỗ tai lại gần đây.” Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu khom lưng cam đoan của điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ cười nói.
Mà điếm tiểu nhị bị tiếng cười của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây người, không nhịn ở trong lòng cảm thán: “Tại sao có thể có một tiểu công tử xinh đẹp như vậy a! Tựa như tiên đồng từ bên trong bức tranh đi ra.” Điếm tiểu nhị cũng không biết lúc này Mạnh Hiểu Dư một thân bạch y nam trang là nữ tử.
“Uy, ta bảo ngươi đưa lỗ tai tới đây, có nghe thấy không?” Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy dáng vẻ đần độn của điếm tiểu nhị, có chút tức giận nói. Nhưng đồng thời, không nhịn được ở trong lòng tự luyến “Bộ dạng của ta thật sự là đấu qua Tây Thi, tức ch.ết Điêu Thuyền a!” Chỉ một nụ cười là có thể mê điếm tiểu nhị đến không phân được nam bắc.” (Editor: nếu em ko điên điên là tốt rồi =.=)
“Khách quan ngài có chuyện gì cứ phân phó đi! Tiểu nhân nhất định làm thật tốt cho ngài.” Bị Mạnh Hiểu Dư gọi hoàn hồn, điếm tiểu nhị nói với Mạnh Hiểu Dư.
Nhìn thấy điếm tiểu nhị lại gần, Mạnh Hiểu Dư liền ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ. Nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn cố ý căn dặn điếm tiểu nhị không được nói với bất kỳ ai. Đợi điếm tiểu nhị gật đầu cam đoan, Mạnh Hiểu Dư mới cho hắn rời khỏi phòng.
Mà điếm tiểu nhị nghe xong việc Mạnh Hiểu Dư để hắn làm, một mặt vui vẻ rời đi. Bởi vì việc Mạnh Hiểu Dư bàn giao hắn làm không phải là quá khó, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng, cho nên hắn rất vui vẻ cầm hai mươi lượng bạc lúc trước Mạnh Hiểu Dư thưởng cho hắn lui xuống. Sau đó đợi đến xế chiều ngày mai, làm thỏa đáng chuyện Mạnh Hiểu Dư bàn giao cho hắn là hắn có thể cầm thù lao một trăm lượng bạc của Mạnh Hiểu Dư.