Chương 11: Hình như ta quá dung túng cho nàng rồi?

Vết thương trên đầu của Liễu An Lam sưng lên một cục. Dù khuôn mặt Liễu An Lam xinh đẹp đến đâu thì nó cũng làm khuôn mặt xinh đẹp này xấu đi vài phần.
Liễu An Lam biết rõ điều đó. Rúc trong lồng ngực của Thần Vu Phong nghẹn ngào khóc nấc lên.


Liễu An Lam không tin Thần Vu Phong sẽ không đòi lại công đạo cho nàng.


Song Phi Yến cười ra tiếng. Thần Vu Phong là loại người nào nàng còn không rõ hay sao. Người đàn ông như thế này thà không có còn hơn. Liễu An Lam chính là khôn ba năm dại một giờ. Thông minh xảo quyệt nhưng lại là yêu nhầm người. Khiến Song Phi Yến nàng cũng cảm thấy hồng nhan bạc phận.


Đúng như Song Phi Yến suy nghĩ. Thần Vu Phong chỉ an ủi Liễu An Lam rồi nói.
“Chuyện hôm nay không liên quan đến quận chúa. Ta không tiện trách cứ, vậy xin thứ lỗi ta và Lam Nhi cáo từ trước. Sau này ta sẽ đến phủ thăm người”
Nói xong lưu luyến rời đi. Như không nỡ xa nàng


Liễu An Lam nào đâu có bỏ qua dễ dàng như thế. Ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ủy khuất nhìn hắn.
“Phong ca ca”
Thần Vu Phong khó xử. Rồi lại thì thầm bên tai của Liễu An Lam.
“Ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng”
Rồi phi thân ôm Liễu An Lam rời đi.


Thanh Liêm định ra chất vấn thêm, Song Phi Yến đưa tay ngăn cản
“Thanh Liêm, không phải ngươi muốn chơi sao. Tự nhiên đi, mai sẽ có nhiệm vụ cho ngươi”
Thanh Liêm không biết nhiệm vụ đó là gì. Chỉ vui vẻ làm theo rời đi vào sâu trong thuyền. Chủ tử đó cho phép thì nàng sao không dám làm.


available on google playdownload on app store


Trên thuyền chỉ còn hai người hai bàn đối diện nhau.
Không ai lên tiếng cũng không ai có hành dộng gì khác ngoài việc uống trà ngắm cảnh.


Sống trong cuộc sống ngày nào cũng có nam nhân ra vào. Thanh Liêm bị cấm dục một tuần chắc hẳn sẽ thấy khó chịu. Nếu muốn để Thanh Liêm đóng giả mình thì nhất định phải có thủ cung sa*
*thủ cung sa: dấu hiệu của nữ tử còn trinh tiết.


Đưa tay gõ lên mặt bàn. Ắt hẳn ngày mai hoặc ngày kia Thần Vu Phong sẽ đến. Phải tìm ra cách nhanh nhất để che dấu.
“Yến nhi có vẻ trưởng thành hơn ta tưởng”
Giọng nói lảnh lót vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
Nghiêng đầu qua nhìn Lạc Khuynh.


“Những việc đệ tử làm, ắt hẳn là có nguyên nhân, cớ sao sư phụ đại nhân ngài lại ăn no rửng mỡ đi phá đám”


Giọng nói đầy oán trách, một nộ khí tức giận thể hiện rất rõ trong lời nói. Nếu như không có hắn nàng có thể thành công kế hoạch của mình. Mẹ nó, đúng thực là tại hắn. Vì hắn mà nàng lại thất bại.
Lạc Khuynh nhìn ra được. Phớt lờ đi câu nói của nàng. Cũng không nhanh không chậm đáp lại.


“Từ khi nào Phi Yến và Thần Vu Phong lại thân thiết đến vậy?“.
Theo trí nhớ của hắn. Phi Yến rất ghét Thần Vu Phong.
“...” Song Phi Yến nghiêng đầu không trả lời.
Nàng thân thiết với hắn, thì liên quan gì đến sư phụ đại nhân người.
“Yến nhi đã nắm tay của hắn”
Lạc Khuynh nói tiếp


Song Phi Yến cúi đầu.
“Lại còn đặt tay lên vai của hắn”
Cúi đầu càng thấp hơn.
“Không những thế lại còn gọi hắn là Phong ca ca”
Lần này nàng đứng hẳn dậy đi ra ngoài.
“Người cứ ngồi lại, ta đi trước”


Lạc Khuynh nhanh hơn một bước. Không ai nhìn thấy hắn đã đi. Chỉ thấy một bóng trắng bay qua. Một tay ôm eo nàng. Tay còn lại đẩy nàng vào cửa. Cúi sát để mặt đối mặt. Cười đến yêu nghiệt. Đôi môi đỏ như son của Lạc Khuynh thổi hơi vào khuôn mặt của nàng. Lại nghiến răng phun ra từng chữ.


“Phi Yến. Hình như ta quá dung túng cho nàng rồi”
Song Phi Yến tránh mặt qua một bên. Để tránh khỏi không khí ám muội như thế này. Tụ nội lực một bên tay. Đánh một chưởng.
Lạc Khuynh bị một chưởng, đi lùi vài bước.
Song Phi Yến lạnh nhạt hỏi.
“Sao người lại không tránh”


Lau đi vết máu trên môi. Lạc Khuynh cười khẽ.
“Một con mèo nhỏ như nàng làm sao có thể đấu lại con cọp mẹ, võ công nàng là ta dạy, sao ta lại không biết nàng muốn cái gì?”
Song Phi Yến cũng không ngạc nhiên về kết quả này. Ngược lại nàng lại thấy rất hài lòng.


Bỏ mặc người đang đứng ở đấy lạnh lùng xoay lưng rời đi. Lạc Khuynh nắm tay Song Phi Yến chịu đau đớn. Nhẹ nhàng nói.
“Đừng nên lại gần hắn ta, không tốt”
Không phải hắn không tốt mà là Lạc Khuynh không muốn nàng đụng chạm vào bất cứ nam nhân nào.


Song Phi Yến quay lại nhìn gương mặt kia. Dù sống năm năm nàng vẫn luôn nhu thuận. Nhưng khi xuống núi nàng mới có thể lột bộ mặt này của mình. Nàng sẽ không tin vào những lời của người nam nhân thốt ra. Nó thật sự nghe rất chướng tai. Hắn là sư phụ nàng. Có công với nàng. Dù nàng không nghe theo hắn nhưng tốt nhất cũng tôn trọng ý kiến của hắn.


“Ta cũng không còn nhỏ nữa, ta biết phải nên làm thế nào”
Lạc Khuynh cười khẩy một tiếng, nén đi ngụm máu đang ở trong cổ họng. Mỉm cười dịu dàng bước đến. Dù khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
“Ta biết nàng không còn nhỏ, nên mới lo lắng cho nàng..”


Lạc Khuynh chưa nói hết thì Thanh Liêm từ đâu chạy vào.
“Chủ nhân”
“Phụt” Lạc Khuynh ôm ngực khuỵu xuống. Phun ra ngụm máu đen.
Song Phi Yến lại khiếp sợ. Công phu của hắn rất cao. Nhưng tại sai lại thành ra thế này.
Không suy nghĩ nhiều, độ mắt đen tràn ngập lo lắng đi đến chạm vào người Lạc Khuynh.


Hắn thấy sự lo lắng của nàng. Mỉm cười mãn nguyện rồi phi thân rời đi.
“Lạc Khuynh“. Song Phi Yến vội đuổi theo. Sư phụ bị thương nặng như vậy nếu đi một mình gặp bất trắc thì làm sao bây giờ.
“Quận chúa. Với công lực của ngài có đuổi theo cũng không kịp”


Thanh Liêm vẫn đứng một chỗ nhíu mày quan sát ngụm máu đen kia.
Song Phi Yến bị giữ lại. Lo lắng đến nỗi tay chảy đầy mồ hôi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì. Sao đột nhiên lại thành ra như vậy?”
Có phải là sư phụ trúng độc hay không. Hay bị người ta ám sát.
Không phải!


Dù nàng biết rất ít về hắn nhưng chưa bao giờ thấy hắn gây hấn với ai. Luôn luôn xa cách ngày ngày để một biểu cảm lạnh nhạt.
Rốt cuộc là ai đã làm.
Thanh Liêm nhìn xong đến đỡ lấy chủ tử mình ngồi xuống.
“Người đừng lo lắng quá, sư phụ người sẽ không sao đâu”


“Hắn là người cứu ta, làm sao ta có thể không lo”
Chính hắn là người dạy nàng cách đấu tranh sinh tồn.
“Hắn?“. Thanh Liêm nghi ngờ hỏi.
Làm gì có nam nhân nào ở đây.
Song Phi Yến ngẩng đầu lên nhìn Thanh Liêm.
“Chẳng lẽ cấm dục ngươi một tuần. Nam hay nữ ngươi đều không nhận ra”


“Nô tì xác nhận rõ ràng. Sư phụ người là nữ. Chẳng lẽ người không biết “
Đoàng.
Đầu óc nàng nổ tung. Lời Thanh Liêm nàng tin là thật. Một người suốt mười mấy năm tiếp xúc qua da thịt. Ắt hẳn sẽ nhận định không sai.
Nhưng sao lại là nữ.


Sư phụ nàng sống với nàng năm năm sao nàng không nhận ra.
Sư phụ nàng có cơ ngực rắn chắc như vậy.
Tại sai lại là nữ nhân.
Vì sao người lại che dấu nàng






Truyện liên quan