Chương 15: Thích khách!
Nhìn thấy Song Phi Yến hơi quá đáng. Song Vương Thiên vội đưa tay lên ho nhẹ một tiếng.
Nàng chỉ liếc nhìn người cha này rồi quay mặt đi vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi uống trà.
Đuổi thì cũng đã đuổi rồi. Ngươi không đi chính là không biết liêm sỉ.
Thần Tâm Quân vất đi vẻ mặt tao nhã ban nãy. Khuôn mặt nghiêm túc hỏi:
“Hình như ta và quận chúa, có điều gì khúc mắc thì phải”
Khúc mắc! Mới lần đầu gặp thì có khúc mắc cái quái gì. Chỉ là không thích hắn thì đuổi hắn đi thôi. Không được hay sao?
Đây là nhà nàng! Đi ra đi vào đều phải có sự cho phép của nàng? Đừng tự cưa nghĩ mình là thân phận tôn quý muốn làm gì thì làm.
Dù suy nghĩ như vậy như Song Phi Yến không trả lời. Vẫn một bộ lạnh nhạt.
Người nói qua mà không có người đáp lại. Thần Tâm Quân đợi mãi vẫn không có câu trả lời. Lòng kiên nhẫn của hắn cạn kiệt dần.
Nói thật, từ lúc sinh ra đến giờ. Hắn chưa bao giờ bị mất kiên nhẫn đến vậy.
Không chịu thua nàng. Hắn vẫn cứ ngồi nguyên ở đó.
“Vút” một mũi tên được bắn rất nhanh. Như nó tự động không biết ở đâu xuất hiện nhắm thẳng vào người nàng mà bay vào. Hạ nhi hốt hoảng hét lớn.
“Quận chúa, cẩn thận”
Song Phi Yến vẫn ngồi nhàn nhã uống trà. Với công lực của mũi tên mà nàng cảm nhận được. Song Vương Thiên và Thần Quân Tâm có thể bắt lấy bảo hộ giúp nàng. Bằng không....
“Phập” song Phi Yến tao nhã đưa hai ngón tay lên kẹp chặt mũi tên. Như một điệu nhịp. Nhìn rất nhẹ nhàng nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết nàng đã dùng được bao nhiêu công lực.
Đặt ly xuống phát ra âm thanh như tiếng nước. Ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện. Đôi môi đỏ hơi giương lên. Đôi mắt híp thật sâu rồi nói:
“Mũi tên này, với góc bắn thì ắt hẳn là ở phía rất xa ngoài vương phủ, trên cái cây màu đỏ gần trên đồi, ở cành thứ mười bảy có một nam nhân dùng tay trái bắn cung. Với tốc độ phi tiếu đến thì bây giờ hắn chưa đi xa. Công lực của hắn chỉ bằng tầm Hai Nhi nhưng biệt tài của hắn là bắn cung. Ngươi và Cẩm Băng nên cẩn thận”
Vừa nhìn hai người trước mắt vừa nói với Hạ Nhi. Hắn chính là muốn thử thăm dò nừng. Nếu như nàng không bắt lấy được mũi tên. Hai người này vẫn cứ thăm dò. Thì người ch.ết hiện tại chỉ có nàng.
Hạ nhi nghe lời chủ tử nói. Vội hiểu ý. Bắn mũi tên ra lệnh với cẩm băng liền nhanh chóng phi thân đi bắt thích khách.
Song Vương Thiên nhìn bóng dáng Hạ Nhi đi từ lâu. Sự nghi ngờ trong lòng của hắn càng rõ rệt. Ngay cả nô tì bên cạnh nàng đều có võ công đến mức như vậy. Thì chuyện bắt được cung tên đối với nàng là chuyện bình thường. Hắn biết là nàng mạnh. Nhưng không ngờ là nàng mạnh mẽ đến mức cường đại như vậy. Năm năm lên núi. Không biết nàng đã gặp những sự kiện gì. Chỉ thấy nàng trở về thành một con người khác hẳn. Một con người mà hân không thể nắm bắt trong lòng bàn tay. E rằng. Lần này hắn muốn thử thăm dò nàng cũng bị nàng nhận ra.
Thần Tâm Quân thần sắc nghiêm trọng. Vị Quận chúa này khác xa trong lời đồn. Nếu như hôm nay hắn không tới chứng kiến thì nhất định hắn sẽ bị những lời đồn thổi làm cho xiêu lòng.
Không khí trầm mặc hồi lâu. Song Phi Yến vẫn nhìn chằm chằm hai người không lên tiếng cũng không có cảm xúc. Không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng chính là cố ý làm cho hai người này hối hận về những việc mình đã làm.
Nhẹ đặt cái mũi tên xuống trước mặt hai người đó. Tao nhã đứng lên. Một thân trang phục đỏ chói lóa dưới ánh mặt trời. Đôi mắt sắc lạnh mà cuốn hút nhìn về hai người kia. Giọng nói lảnh lót vang lên.
“Phụ thân và tam hoàng tử cứ ngồi đây ngắm nhìn cung tên kia thoải mái, ta đây không làm phiền”
Một câu nói có biết bao nhiêu là châm biếm cùng trào phúng.
Không đợi hai người này kịp phản ứng. Đã lạnh lùng quay mặt rời đi.
Thần Tâm Quân cười rộ lên một tiếng.
“Sư thúc, ta e rằng lần này chúng ta đã đắc tội rồi”
Song Vương Thiên nhìn bóng dáng của nàng dần khuất. Khuôn mặt già nua thở dài. Không nói gì chỉ im lặng mà rời đi theo hướng khác.....
_______________________.
“Chủ tử, thuộc hạ thất trách”
Hạ nhi và Cẩm Băng lần lượt quý rạp xuống đấy. Trên miệng còn dính một vết máu chưa đông cứng lại. Thanh sắc xanh mét.
Nàng lạnh lùng liếc hai người quỳ ở dưới. Kết quả như thế này ngoài tầm dự đóan của nàng. Tên xạ thủ này có cường lực mạnh hay là có người giúp hắn chạy trốn...
“Các ngươi về nghỉ ngơi đi”
“Tuân”
Cẩm băng nhìn có vẻ bị thương ít hơn. Liền khập khễnh đỡ Hạ Nhi đi ra.
Song Phi Yến vẫn một thân trang phục đỏ diễm lệ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Phi Yến”
Một âm thanh trầm thấp không biết phát ra từ ở đâu lọt vào tai nàng. Song Phi Yến vẫn như cũ không chút biểu cảm nhìn hướng ra ngoài.
“Tại sao người lại giúp tên xạ.thủ kia chạy thoát”
Nàng dù võ công không mạnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được thực lực của đối phương. Một mình Hạ Nhi chưa chắc đã đánh thắng nhưng có thêm Cẩm Băng thì không thể nào có thể nào thua. Mà người cón thể trong thời gian nhanh nhất đánh bại hai người này là....
Lạc Khuynh cười yếu ớt.
“Phi Yến, nàng không sao là tốt rồi”
“Không sao? “
Song Phi Yến hỏi lại. Khuôn mặt trào phúng cười nhẹ.
“Đợi khi cái mũi tên đâm trúng vào trái tim ta mới không sao? Hay là đợi tiếp đến lần khác những mũi tên lần lượt xuyên qua người ta, người mới nói không sao?”
Lạc Khuynh chỉ cười khổ một tiếng. Đúng thật là hắn biết nàng bị bắn. Nhưng với võ công chùa nàng thì đó chỉ là một vấn đề nhỏ. Nhưng là hắn muốn giữ người xạ thủ này lại, sẽ tốt hơn cho kế hoạch của hắn và dẹp đi mối nguy hại cho nàng. Nhưng sao qua lời nói đó. Giống như muốn nói sự việc nghiêm trọng hơn.
“Sao? Nói không được”
Song Phi Yến bướng bỉnh chất vấn. Hắn đã giấu đi thân phận của mình vớ nàng. Còn phá hủy đi kế hoạch của nàng. Không những thế lại cướp mất đi bằng chứng quan trọng trong tay nàng.
Không biết hắn có mục đích gì hay có ân nghĩa gì với nàng. Chỉ cần là cản trở con đường nàng đi. Chính là giết không tha!!
Lạc Khuynh nhìn thấy tia hận ý trong mắt Song Phi Yến. Đau lòng không nói gì thêm. Chỉ tự an ủi. Thôi đành để nàng hiểu lầm. Rồi sau này nàng sẽ hiểu mà thôi!
“Phi Yến, lại đây”
Hắn biết lần này hắn xuống núi nhất định sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Hắn không muốn nàng vướng vào. Cho dù nàng ghét hắn cũng được. Chỉ cần không hận hắn là được rồi.
Song Phi Yến chỉ nhìn rồi nhắm nhẹ mắt lại. Nếu lúc trước không biết được thân phận của hắn thì nàng sẽ đến. Nhưng như đây đã biết. Nó như một rào cản, nàng muốn đến cũng đến không được....