Chương 37
Lê Họa và Tô Nhứ chia tay trong không vui, đàn ông thực sự không phải thứ gì tốt, có thể dễ dàng làm cho tình bạn của phụ nữ như bước trên miếng băng mỏng. Mà Tô Nhứ cũng hoàn toàn không có cho Lê Họa một cơ hội cứu vãn, hễ là điện thoại của Lê Họa, tất cả đều trở thành "Số máy quý khách vừa gọi đang bận…", xem ra người kia đã cho cô vào sổ đen.
Sau khi Lê Họa thử gọi vài lần, cũng không gọi lại, đoạn thời gian gần đây cô cũng có chút bận, mỗi ngày ôm một đống sách để xem, có thể so sánh với kì thi đại học phức tạp và nhàm chán. Mỗi ngày nhìn những tư liệu kia, đem sách đặt ở trên giường, nằm sấp trên giường, nhàn nhã nhìn. Tâm tình là một điều rất tuyệt vời, ít nhất hiện tại cô có thể hiểu được tất cả những lợi ích của một tâm trạng tốt mang lại, ngay cả việc đọc sách hiệu suất cũng nâng cao không ít. Lúc cô xem sách, Lộ Thiểu Hành ngồi ở một bên bấm điện thoại di động, thỉnh thoảng hai người liếc nhìn nhau, sau đó đều tiếp tục làm chuyện của mính.
"Khi nào thì thi?" Lộ Thiểu Hành thấy cô dường như đã xem rất lâu, nghĩ nên nhắc nhở cô nghỉ ngơi.
Nếu cô chỉ có một mình, căn bản xem không được lâu như vậy, lập tức cảm thấy buồn chán, cần đi ra ngoài hít thở một chút, điều tiết cảm xúc một chút. Từ khi có anh, tinh thần hình như cũng trở nên rất tốt.
Lại lật một trang, "Ngày mai."
Cô xem chăm chú như vậy, chắc là không có vấn đề gì. Anh nhìn cô, cũng không có nghĩ tới phải tìm giúp cô một công việc, bọn họ đều cần có không gian riêng, hơn nữa anh cũng không hi vọng mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt ở công ty trói buộc lẫn nhau.
"Xem chăm chú như vậy, nếu còn không qua. . ." Dừng lại, nở nụ cười, so với kẻ ngốc, "Chỉ số thông minh đáng lo ngại."
Đóng sách lại, "Trước cuộc thi, không cho phép đả kích người khác."
Thời gian dài không có làm việc, có một cảm giác trống rỗng tách rời khỏi xã hội, nhưng quả thật Lộ Thiểu Hành cho cô rất nhiều khích lệ, bất cứ việc gì đều có lần đầu tiên, dù sao vẫn đi cố gắng. Cô không muốn cả ngày đợi ở nhà, chờ một người đàn ông trở về, chính mình như vậy, giống như ngoại trừ người đàn ông này, thì cái gì cũng không có.
Lộ Thiểu Hành đưa cô tới công ty thông báo tuyển dụng, chính cô cũng rất cổ vũ chính mình.
Trước tiên là thi viết, sau đó phỏng vấn, bước đầu tiên, tất cả mọi thứ đều đã tốt đẹp.
Thi viết hoàn thành rất nhanh, cô không có ngoài ý muốn vượt qua kiểm tra, sau đó liền có thông báo cô đi phỏng vấn.
Phỏng vấn khá muộn nên cảm giác căng thẳng luôn đi theo cô, nhất là cùng một đám sinh viên mới tốt nghiệp, làm cho cô có một chút cảm giác mất mát khó hiểu, cho dù cố gắng thể hiện tự tin. Cô sợ nhất là hỏi cô vì sao tốt nghiệp đại học lâu như vậy bây giờ mới xin việc, nhưng vẫn bị hỏi vấn đề này, cô nói đây là vấn đề cá nhân, công ty cần phải coi trọng năng lực cá nhân.
Cô cũng không biết chính mình trả lời ra làm sao, sau khi đi ra rất rối rắm, đến nỗi quên ngẩng đầu.
Đến khi đụng vào người khác, đã không còn kịp rồi, "Thật xin lỗi." Trước tiên theo bản năng nhận lỗi, mới ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Trác Dực Đình sắc mặt không có biểu cảm gì.
Trác Dực Đình đã thấy cô rất lâu, đúng lúc đến đây xử lý công việc, nhìn thấy cô nàng ở trong này. Tự nói với mình cô cùng mình đã không còn quan hệ, không cần để ý đến cô, nhưng nhịn không được theo lại đây, đến nỗi còn ngốc nghếch ở nơi này chờ cô đi ra.
Anh hơi nhíu mày, lập tức thở dài ở trong lòng, muốn hỏi cô có tốt không, chính mình cũng hiểu được loại vấn đề này nhàm chán. Nhìn vẻ mặt của cô, chút lo lắng trong lòng lại chạy đến giày vò
Lần trước cô cũng đi tìm việc làm, thậm chí là chính cô đề cập đến, nhưng cuối cùng chỉ là cho có lệ và tùy ý, còn thiếu sự nghiêm túc. Mà bây giờ, vẻ mặt rối rắm này của cô, cho thấy cô đối với công việc này rất để ý.
So sánh điều này, cho tới bây giờ đều có thể chứng minh một chút gì đó.
"Cùng nhau ăn cơm đi!" Không nghĩ cho cô thời gian từ chối, "Anh biết một nhà hàng lẩu cũng không tệ lắm."
Cô biết bọn họ sẽ gặp lại, nhưng như thế này có chút bất ngờ, làm cho cô há miệng mắt trợn tròn.
Vẫn là gật gật đầu, không làm người yêu có thể làm bạn bè, mặc dù rất giả dối nhưng cũng không thể trở thành kẻ thù đi?
Cô đi theo phía sau Trác Dực Đình, bóng lưng của anh. Trước kia không lâu, cô coi người đàn ông này là đối tượng mình kết hôn là người thích hợp nhất, mà bây giờ bọn họ đã không có một chút quan hệ. Mà cô đối với anh, cảm xúc lớn nhất cho tới bây giờ buồn cười lại chỉ là cảm giác áy náy, mà điều này anh không muốn.
Thật sự không biết, cần phải như thế nào, vì thế cố gắng tìm kiếm một chủ đề.
"Đến phỏng vấn?" Trác Dực Đình xem thường lời nói, đã biết rõ còn hỏi, phá vỡ không gian im lặng, anh cùng tổng giám đốc công ty này có một chút giao tình, nếu cần anh có thể giúp đỡ... Đương nhiên, anh biết chắc cô không đưa ra yêu cầu như thế, có lẽ trước kia còn ở bên cạnh anh còn có thể, hiện tại. . .
"Đúng vậy." Cô cười, hi vọng trong lúc đó hai người có thể duy trì đề tài thoải mái, "Mấy ngày hôm trước còn có thi viết. Trước kia em không thích một câu nói là "Sống đến già, học đến già", giống như học tập cả đời đều trốn không thoát. Anh xem, chúng ta đều là người lớn như vậy, còn gặp phải đủ loại cuộc thi, rốt cuộc khi nào mới là điểm dừng."
"Đề thi rất khó?" Anh theo đề tài trong lời của cô hỏi.
"Cũng được, cố gắng sống." Nhìn đầu ngón chân của mình, "Thực ra cuộc sống của chúng ta rất mâu thuẫn, giống như suy nghĩ khi học đại học, luôn thích phê bình giáo dục trong nước như thế nào, như thế nào cứng nhắc, như thế nào không bằng đại học của nước ngoài. Nhưng mà, sau khi đọc sách, lại hi vọng thầy cô giáo cứng nhắc dạy nội dung cứng nhắc này, chỉ ra trọng tâm trực tiếp mang vào cuộc thi, ngược lại thầy cô giáo dạy về cuộc sống lại bị chúng ta vẽ vòng tròn nguyền rủa."
Lời của cô thế nhưng khác thường nhiều như vậy, Trác Dực Đình tò mò xoay người cô lại nhìn.
Chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, "Làm sao vậy?"
"Em bây giờ rất khá." Một câu đánh giá như vậy, nhưng lại cười khổ.
Lê Họa ngậm miệng.
Tâm tình như vậy, cho dù đối với đồ ăn ngon, cũng không muốn ăn, Lê Họa cầm chiếc đũa, ăn này nọ tượng trưng. Mà Trác Dực Đình cũng yên lặng ăn.
Người đàn ông này, luôn như vậy, ngay cả mắng cô một câu cũng chưa từng. Có lẽ anh giống người khác mắng cô một lần, Thậm chí cho cô một bạt tai, trong lòng cô cũng sẽ không khó chịu như vậy, cảm giác chua xót không thể khống chế lan tràn. Đồ ăn trong miệng, giống như đã thay đổi trở lên rất đắng.
Gần như là ăn từng hạt từng hạt cơm.
Anh nhìn chằm chằm động tác của cô, nâng cằm, anh làm cho cô khó chịu như vậy sao? Lúc cô ăn lẩu căn bản không có ăn cơm, mà bây giờ làm ra cử chỉ khác thường như vậy, là bởi vì người đối diện là anh sao?
Để đũa xuống, anh cũng ăn không vô thức ăn này.
"Em yêu anh ta?" Chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng có thể hỏi ra miệng.
Chống lại ánh mắt của anh, cô không phân vân hay giả bộ "Đúng."
Anh cười, "Tốt, rất tốt, quả thật rất tốt." Lời nói của Lộ Thiểu Hành vang vọng trong đầu, bốn năm trước cô từng vì anh ta sinh đứa nhỏ. Vậy có phải chứng minh, anh chính là bại bởi thời gian mà thôi, không phải bại bởi người kia hay không?
"Cùng anh ấy không có liên quan, nguyên nhân là em." Cô vội vàng nhìn anh, không hi vọng vì mình mà ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, cho dù như vậy có chút lừa mình dối người.
Anh cũng không để ý tới sự vội vàng giải thích của cô, "Nếu như em không quen biết anh ta sớm, sẽ lựa chọn anh sao?"
Cô nghiêng qua..., không muốn trả lời vấn đề này. Gật đầu hay là lắc đầu, thực ra đều là tổn thương.
"Anh hiểu được." Anh thở ra một hơi.
Vẫn là không đành lòng, "Anh cũng không tốt, thật sự không tốt." Anh có thể tìm rất nhiều rất nhiều phụ nữ so với cô tốt hơn, vì sao phải vì một người phụ nữ như cô giày vò chính mình.
Chỉ là lời này có cái ý nghĩa gì...
"Lê Họa." Thanh âm của anh bình tĩnh, "Em thật sự hiểu biết Lộ Thiểu Hành là hạng người gì sao?" Anh nhìn không có ác ý, đáy lòng đã có suy nghĩ và tư tưởng của chính mình, hơn nữa luôn có thể dễ dàng có được tất cả thứ anh ta muốn, một người như vậy, cuối cùng cô hiểu biết sao?
"Em vì cái gì phải hiểu biết?" Hiểu biết một người, dường như sẽ không có nhiều thú vị đi. Cuộc sống không có ngoài ý muốn, đó mới là một loại buồn rầu.
Vẫn là rất đơn thuần, anh lắc đầu, "Anh ta cũng không phải một người bình thường, chính em cần suy nghĩ thật kĩ."
Nói nhiều quá, lời của anh sẽ biến thành ý đồ khác, cho dù trong lòng không cam lòng, anh cũng sẽ không làm như vậy chuyện, một vừa hai phải là tốt rồi.
"Có ý gì?"
Tô Nhứ áp dụng chiến tranh lạnh đối với Lê Họa cũng không có bao lâu, lúc ban đêm liền chủ động gọi điện thoại cho Lê Họa, chỉ là mở đầu làm cho người khác dở khóc dở cười dở, "Cậu lập tức đến đây, nửa giờ sau không đến, chúng ta liền cắt đứt, tớ nói chuyện rất giữ lời."
Lê Họa một bên nhìn di động dài, một bên gọi taxi đi đến "Bóng đêm" . Nghe thanh âm nói chuyện của Tô Nhứ giống như uống rượu, cô ấy như vậy không chừng xảy ra chuyện lớn gì. Đối với chuyện kinh thiên động địa của Tô Nhứ, hiện tại nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vì thế thúc giục lái xe nhanh một chút.
Mới tiến vào "Bóng đêm", liền có thể cảm nhận được nơi này ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn), mọi ngành mọi nghề đều có, hoàn toàn không phân biệt được ban ngày những người này làm công việc gì. Dù sao càng nhiều người muốn trút hết cảm xúc, trút hết bất mãn của chính mình thôi.
Chỉ là Lê Họa hoàn toàn không biết, ở trong một gan phòng chính là đang trình diễn một màn như vậy.
Lộ Diệc Cảnh bưng một chén rượu uống một hơi, lúc này mới nhìn qua Lộ Thiểu Hành, "Anh hai, như thế nào cũng học bọn em nơi hư hỏng này không trở về nhà?" Trong ánh mắt lộ ra nụ cười chế nhạo.
Ở đây đều là những người có chút tinh ranh, một bên Lộ Thiểu Hành ứng phó qua loa, vừa hướng Lộ Diệc Cảnh mở miệng cảnh cáo, "Nghĩ như thế nào nhất định phải theo tới?"
"Anh hai như vậy, bộ dạng rất giống với lúc trước anh ba dọn ra ngoài."
"Em ít nói một chút, nếu không. . ." Rất rõ ràng là cảnh cáo.
Thực sự buồn cười, hai anh em này ai cũng không trả lời vấn đề của ai, đều tự xoay quanh đề tài của chính mình.
Nhưng Lộ Diệc Cảnh đối với Lộ Thiểu Hành chế nhạo, "Em rất mong đợi anh hai làm ra chuyện lớn."
Lộ Diệc Cảnh nói xong liền lấy cớ đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với Lê Họa mới vừa bước vào hành lang, trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Lộ Thiểu Hành nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, nhíu mày, trong mắt ẩn một chút bất mãn.
Tâm tình của Lộ Diệc Cảnh dường như rất tốt, nhìn thấy Lê Họa sát bên cạnh mình, vậy mà một phen giữ chặt cô, "A, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào? Nhìn rất quen."
Lê Họa kéo tay của Lộ Diệc Cảnh ra, "Anh..."
Nhìn thấy là Lộ Diệc Cảnh, ánh mắt của cô mở rất lớn.
Lộ Diệc Cảnh cũng cười khinh thường, phụ nữ đều nông cạn giống nhau, vừa nhìn thấy người gia thế bọn họ, tự nhiên biến thành con cừu non.
Lê Họa đẩy Lộ Diệc Cảnh, sau đó chạy ra, Lộ Diệc Cảnh vuốt cái mũi của mình có chút mạc danh kỳ diệu (không biết làm sao), chính mình dọa người như vậy sao, thật đúng là rất thú vị.
Lê Họa chạy đến chỗ quẹo nào đó, mới dừng lại đến, há miệng hít thở, trong lòng oán giận Tô Nhứ, rốt cuộc có biết Lộ Diệc Cảnh ở trong này hay không?
Cuối cùng tìm được chỗ Tô Nhứ, cô vừa đi vào, liền nhìn thấy Tô Nhứ ngồi ở chỗ cao cả ɖú lấp miệng em (lên mặt nạt người; vênh váo hung hăng) mở miệng, "Đàn ông đều đê tiện, đời này chỉ có phần tôi chơi đùa đàn ông, chưa đến lượt các người chơi đùa tôi..."
Vài người đàn ông nằm trên mặt đất, ánh mắt mơ mơ màng màng đang hút cái gì đó, sau đó lại cười hihi...
Tô Nhứ nhìn về phía mấy người đàn ông này ánh mắt tràn ngập lẳng lơ, muốn đánh nhau, cũng không biết lượng sức mình.
Tô Nhứ nhìn thấy Lê Họa, theo bản năng nhìn đồng hồ trên tay một chút, rất tốt không có muộn. Nếu đến muộn, cô cũng không thể cùng Lê Họa cắt đứt, nhưng Lê Họa đến đúng hẹn, mình mới có lối thoát.
Chỉ là Tô Nhứ còn không kịp mở miệng, Lê Họa liền xông lại đây, "Đi cùng tớ."
"Cậu làm cái gì a, đột nhiên làm cái gì, tớ còn chưa chơi đủ đâu!"
Lê Họa kéo cô, "Cậu không biết Lộ Diệc Cảnh ở nơi này?"
Tô Nhứ quả nhiên giật mình, đáng ch.ết.
Đúng lúc đi ra tới cửa, cánh cửa đã bị đẩy ra, Lộ Diệc Cảnh dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Nhứ có chút hoảng hốt, "A đã lâu không gặp, vợ tốt của tôi." Đối với Lê Họa như không nhìn thấy.
Tô Nhứ nhếch khóe miệng, đối với Lộ Diệc Cảnh liền một câu, "Đàn ông bỉ ổi."
"Giang Tri Ngữ, miệng cô tốt nhất sạch sẽ một chút cho tôi." Lộ Diệc Cảnh đương nhiên sẽ không thờ ơ, anh không phải Lộ Thiểu Hành có thể làm được tỏ ra không để ý, anh chính là có cái gì nói cái đó, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, cũng không che dấu cảm xúc chính mình.
Tô Nhứ trừng mắt nhìn Lộ Diệc Cảnh, anh ta muốn tìm khuyết điểm của mình, sau đó coi đây là lý do để ly hôn, không có cửa, "Lộ Diệc Cảnh, anh nghe, đời này chỉ có tôi chơi đùa anh, anh muốn ly hôn, kiếp sau đi."
"Cô thực sự cho rằng tôi không đánh phụ nữ."
Lộ Diệc Cảnh đã bị Tô Nhứ chọc cho tức giận.
Lê Họa hướng về phía trước giữ chặt Tô Nhứ, giờ phút này cô ấy chỉ biết nói ra những lời đả thương người khác. Sau đó Lộ Thiểu Hành đi đến, đi qua đem Lê Họa kéo lại, "Trở về.”
Lê Họa không nghe lời nói của Lộ Thiểu Hành, khăng khăng phải đi tới, Lộ Thiểu Hành nhíu mày, "Bọn họ là vợ chồng, có vấn đề gì bọn họ tự giải quyết."
Lê Họa không nhìn mặt của Lộ Thiểu Hành, đưa tay từ trong tay anh rút ra, "Em muốn làm cái gì, không cần anh quan tâm. Anh không cần phải lên giọng giáo dục em."
Lộ Thiểu Hành buông tay ra, không biết tư tưởng bài xích của cô từ đâu mà đến.