Chương 33: Hồi ức
Phong Quế...
Đổng Ngạc Ngạc mặt như đưa đám bước vào phòng, cô ỉu xìu nói:
- Chào buổi sáng mọi người.
Trương Hiên Mẫn nhìn thấy cô, gương mặt trở nên nghiêm nghị:
- Ngạc Ngạc, sao em lại đi trễ như vậy?
- Dạ... em xin lỗi. Lần sau em sẽ khắc phục ạ - cô cúi đầu, nói lí nhí.
- Ngạc Ngạc, quy định của công ty em cũng đã biết. Lần này chị xem như em là người mới nên không suy xét. Nếu có lần sau thì chị bắt buộc phải trừ tiền thưởng chuyên cần của em.
- Vâng... em hiểu rồi ạ. Em xin lỗi.
- Được rồi. Mau vào làm việc đi.
- Vâng.
Đổng Ngạc Ngạc ngồi vào ghế, lười biếng lấy một tập tài liệu ra xem.
Dung Vi nhìn cô như vậy, lo lắng hỏi:
- Ngạc Ngạc, cậu không sao chứ? Sáng nay cậu mệt sao?
- À... ừ...mình không sao đâu Dung Vi. Cậu làm việc tiếp đi.
- Mình nghe nói chiều nay công ty có buổi quảng cáo ở Festival Will. Bộ phận chúng ta phải phụ trách phần phát giấy quảng cáo.
Diệp Dung Vi luyên thuyên nói.
- Vậy à?
- Ừm. Chị Hiên Mẫn nói chúng ta phải mặc trang phục mascot để quảng cáo.
- Mascot
- Đúng vậy nha.
Không phải chứ? Đó là trang phục người đội lốt thú mà. Nặng như vậy làm sao cô có thể mặc được đây. Haizzzzz....
---------------------
Công ty Lăng Duệ
Lăng Tư Duệ lạnh lùng bước vào phòng làm việc. Hắn lật tài liệu về vụ án 15 năm trước ra xem.
Năm đó, hắn đã nghe được cuộc trò chuyện...
~~~~~~
- Alo.
Lăng Tư Vũ vừa đọc tài liệu vừa nhấn nút nghe điện thoại.
- Chủ tịch, tôi có chuyện muốn nói với ngài.
- Khương Viễn sao? Cậu muốn nói gì?
- Chuyện này rất quan trọng. Ngài mau trở về Họa Mây đi.
- Vài hôm nữa tôi về rồi. Cậu có gì đến khi đó hãy nói.
- Chủ tịch...chuyện này có liên quan đến ngài và phu nhân. Tôi không thể để đến khi đó để nói.
- Cậu có thể nói ngay bây giờ.
- Chủ tịch... ngài không tin tôi sao?
Lăng Tư Vũ hơi trầm mặt. Khương Viễn là người giúp việc ở nhà ông một năm trước. Anh ta là một con người thật thà, chăm chỉ, làm việc cẩn thận. Lăng Tư Vũ vì vậy mà rất tin tưởng anh ta, giao cho anh ta một số tiền để mở một cửa tiệm nhỏ.
- Tôi tin cậu nhưng công việc ở đây tôi vẫn chưa giải quyết xong.
- Chủ tịch... chuyện này liên quan đến tính mạng của ngài và phu nhân. Xin ngài hãy tin tưởng tôi một lần.
Lăng Tư Vũ nghe đến đây, gương mặt trở nên lo lắng. Liên quan đến tính mạng của ông và Gia Lệ sao? Rốt cuộc anh ta muốn nói chuyện gì với ông?
Lăng Tư Vũ là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Công ty Lăng Duệ là một tay ông gầy dựng. Bao năm qua, ông đã từng trải qua rất nhiều nguy hiểm. Kẻ thù luôn rình rập chiếc ghế Tổng giám đốc mà ông đang nắm giữ. Lần này, có lẽ cũng không ngoại lệ. Nhưng... ông không muốn Gia Lệ phải gặp nguy hiểm...
- Được. Tôi sẽ về Họa Mây- Ông đáp rồi cúp điện thoại.
Mã Gia Lệ lúc này từ trong phòng đi ra. Vẻ đẹp của bà kiêu sa một cách kì lạ. Gương mặt tuy đã 30 nhưng vẫn sắc sảo, đôi mắt ươn ướt ánh lên tia dịu dàng, bà hỏi:
- Tư Vũ, anh sao lại lo lắng như vậy?
Ông nhìn thấy bà, gương mặt trở nên ôn nhu:
- Gia Lệ... anh phải về Họa Mây một chuyến.
- Sao lại về đó? Công việc ở đây vẫn chưa xong mà. - Bà lo lắng.
- Khương Viễn nói cậu ta có chuyện muốn nói với anh.
- Tư Vũ, chuyện này quan trọng đến mức phải gặp trực tiếp sao?
- Ừm. Em cứ ở lại đây với Duệ Nhi. Anh về đó rồi sẽ mau chóng quay trở lại.
- Tư Vũ... em muốn đi cùng anh. - Mã Gia Lệ nhìn ông, ánh mắt ươn ướt, lấp lánh như sương đêm.
- Gia Lệ... em ở lại chăm sóc cho Duệ Nhi. Anh đi rồi sẽ về ngay mà... Em đừng lo.
Lăng Tư Vũ lấy tay vỗ nhẹ vai bà trấn an. Gương mặt tuy đã ngoài 40 nhưng vẫn không giấu nổi vẻ anh tuấn.
- Duệ Nhi đã có Trịnh Quang lo rồi. Em muốn đi cùng anh.
Quả thật Mã Gia Lệ rất lo lắng. Linh tinh mách bảo bà chuyến trở về lần này của Lăng Tư Vũ không an toàn. Bà thật sự muốn đi cùng ông ấy... dù có như thế nào... bà vẫn muốn đi..
- Gia Lệ... em đừng ngang bướng nữa...
- Nếu anh không cho em đi thì đừng bao giờ nhìn mặt em nữa.
- Gia Lệ.....- Lăng Tư Vũ thở dài. Bà ấy vẫn cứng đầu như ngày nào. Cứ như vậy thử hỏi làm sao ông không cưng chiều - Được rồi. Nhưng Duệ Nhi, anh sợ nó không đồng ý.
- Em sẽ khuyên nó mà. Anh yên tâm.
Mã Gia Lệ mỉm cười dịu dàng.
Lăng Tư Duệ nấp ở cửa, nghe được cuộc điện thoại và cuộc trò chuyện của hai người, hắn im lặng không đáp.
Mã Gia Lệ từ ngoài gọi vọng vào:
- Duệ Nhi, con ra đây.
Lăng Tư Duệ nghe mẹ gọi, lon ton chạy ra. Khi đó nhìn hắn rất mũm mĩm, rất dễ thương. Gương mặt trẻ con búng ra sữa trắng mịn màng. Đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp.
- Mẹ! Ba mẹ định đi đâu sao?
Mã Gia Lệ nhìn con trai, đáy mắt mười phần ôn nhu. Bà lấy tay xoa đầu hắn, nở nụ cười ấm áp:
- Duệ Nhi. Lần này ba mẹ có công việc nên phải về biệt thự ở Họa Mây. Con ở lại đây với Trịnh Quang có được không?
Đứa trẻ nhỏ ngây thơ lắc lắc đầu, đôi má hồng phụng phịu:
- Duệ Nhi không muốn ở lại đây. Duệ Nhi muốn đi theo ba mẹ.
Mã Gia Lệ nhìn vẻ mặt nhõng nhẽo của con trai, cưng chiều ôm hắn vào lòng. Bà biết chuyến đi này không đơn giản. Kẻ thù có thể gây nguy hiểm cho gia đình bà bất cứ lúc nào. Vì vậy, bà không thể để Lăng Tư Duệ theo cùng.
- Duệ Nhi, không được cãi bướng. Con phải nghe lời Trịnh Quang, đừng quậy phá làm phật lòng ông ấy.
Lăng Tư Vũ lúc này thôi làm việc, ông âu yếm nhìn Lăng Tư Duệ, chất giọng trầm trầm cất lên:
- Duệ Nhi. Con có muốn làm một đứa trẻ ngoan không?
Lăng Tư Duệ buông mẹ ra, nhìn ba ngây ngốc. Gương mặt bầu bĩnh gật gật.
- Vậy con phải ngoan. Phải ở đây đợi ba mẹ trở về. Có biết không?
- Dạ... Duệ Nhi nghe lời ba mẹ. Duệ Nhi ngoan. Duệ Nhi sẽ không quậy phá. Duệ Nhi đợi ba mẹ trở về.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của hắn, Lăng Tư Vũ và Mã Gia Lệ hài lòng ôm hắn vào lòng.
Giây phút ấy, Lăng Tư Duệ không hề biết hắn sẽ mãi mãi không thể gặp lại ba mẹ... mãi mãi... không được nhìn thấy họ....