Chương 46: Định Ước Bí Mật

Tô Mạt cảm thấy rất cô độc. Ở thế giới này, nàng chỉ có thể cô độc một mình, gia đình nàykhông một ai thật tâm đối xử tốt với nàng .
Ngược lại đối với người ngoài như Hồ đại phu này, nhìn thần sắc của hắn ta rất lương thiện, nàng có thể nhận ra.


Hồ đại phu khẽ gỡ bàn tay nàng rã, vừa xoa xoa tay nàng nói :"Được! Lão phu sẽ thường xuyên đến thăm hỏi tiểu thư .”
Tô Mạt vẫn chưa chịu buhắn tay,vẻ mặt van xin:" Hồ tiên sinh, người có thể dạy ta y thuật được không ?"


Hồ đại phu trầm ngâm nhìn nàng, xem ra tuổi còn nhỏ mà chí không hề nhỏ tí nào. Tất cả nữ nhi danh môn khuê cát chỉ toàn học nữ công gia chánh, biết chữ cũng khá ít, chẳng qua biết sơ sơ vài từ , có thể làm vài bàithơ ngắn, cầm kì thi hoạ cũng không thấy nhiều, chỉ có gia đình quanlại, quý tộc cao quý mới có được vài người. Không thể nghĩ được Tứ tiểuthư này lại muốn học y thuật!


Hồ đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói : " Nếu như tiểu thư muốn học , lão phu cũng rất vui khi được dạy tiểu thư ."
Tô Mạt cảm thấy hưng phấn lạ thường, ngồi thẳng dậy, “ Tiên sinh, ngoéo tay, một lời đã định ."


Tuy rằng không ai nói đến nhiều nhưng Tô Mạt cảm nhận được Hồ đại phu nàykhông hề đơn giản, khẳng định hắn ta là một người có y thuật rất caominh, đồng thời, nàng cũng cảm nhận thấy hắn ta tràn đầy nhiệt huyết,giọng nói sang sảng, thanh âm rõ ràng, ngẫm nghĩ lại tuy rằng không anh tuấn cho lắm nhưng lại có cốt cách thu hút sự chú ý của người khác,không giống những kẻ đầu đường xó chợ .


Tô Mạt có bản lĩnh nhìn người rất đặc biệt, đây là kinh nghiệm mà ông nàng đã dạy dỗ ba mươi mấy năm nay.
Hồ tiên sinh cười cười, quả nhiên ngoéo ngón tay nhỏ bé của nàng , "Lãophu cũng cần phải kiểm tr.a tiểu thư, lão phu không tuỳ tiện nhận đệ tửđâu đó"


available on google playdownload on app store


Tô Mạt cười hi hi nói : " Hồ tiên sinh , ngài cứviệc ra đề ." Nàng chẳng qua là một nha đầu năm sáu tuổi, tiên sinh rađề, chẳng lẽ lại cố ý ra những câu nan giải sao ?


Hồ tiên sinhvuốt chòm râu cười nhẹ ,"Nếu lần sau ta đến đây, người có thể đọc mườibài thơ, vừa biết viết lại vừa nhớ bài, lão phu liền phá lệ thu người."
Tô Mạt vừa nghe được liền cảm thấy rất vui mừng, đừng nói mười bài, hiện nay nàng còn biết rất nhiều bài hơn nữa.


Nàng gật đầu đồng ý, Hồ tiên sinh xem xét bên ngoài thấy các nha hoàn đangbận rộn, hắn ta thấp giọng nói :"Nhưng tiểu thư nhất định phải giữ bímật bởi vì lão phu là người không tuỳ tiện thu nhận đồ đệ!






Truyện liên quan