Chương 158:Vương Mẫu tặng lễ
Đêm, vạn vật đều tĩnh lặng, cánh cổng bệnh viện tâm thần dưới ánh trăng mờ ảo toát lên vài phần thần bí.
Vương Mẫu nhẹ nhàng bước đi, y phục phiêu phiêu, trên mặt mang theo vài phần nghi hoặc, nhìn về phía Quan Âm và Mạnh Bà đã sớm chờ đợi ở đây.
Mở miệng hỏi: "Quan Âm? Mạnh Bà? Hai ngươi đến đây làm gì?"
Trong lòng nàng âm thầm suy đoán, mình là đến tặng quà.
Chẳng lẽ hai người này cũng đến tặng quà?
Quan Âm và Mạnh Bà nhìn nhau, đồng thanh nói: "Hai ta, đến đây tặng lễ!"
Vương Mẫu khẽ gật đầu, "Ta cũng vậy, chúng ta vào?"
Quan Âm hai tay chắp lại, vẻ mặt cung kính, "Hay là đợi đến sáng sớm đi, hiện giờ Hoang Đế đã ngủ say, nếu như mạo muội ồn ào, chọc giận Hoang Đế trách tội xuống, thì làm sao cho phải?"
Vương Mẫu hơi suy nghĩ, cảm thấy có lý, "Cũng phải!"
Thế là, ba người liền lẳng lặng đứng ở trước cổng bệnh viện tâm thần.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống trên người các nàng, phác họa ra những đường nét hoặc trang trọng, hoặc từ bi, hoặc thần bí.
Xung quanh tĩnh mịch không tiếng động, chỉ có tiếng côn trùng kêu thỉnh thoảng truyền đến.
Ba người cứ như vậy đứng thẳng đến tận sáng.
Bình minh hé lộ.
Cánh cổng bệnh viện tâm thần chậm rãi mở ra, Minh Nguyệt và Thanh Phong từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy ba người đứng ở cửa, trong mắt Minh Nguyệt và Thanh Phong lóe lên một tia kinh ngạc.
"Quan Âm, Mạnh Bà? Vương Mẫu? Ba vị đến đây làm gì?"
Tuy nói bọn hắn từ trước đến nay đối với nữ tử bao dung, sẽ không hung hăng ép người.
Nhưng trong lòng cũng đầy nghi hoặc, dù sao bọn hắn biết được một vài "sở thích" gần đây của Lý Diệp.
Quan Âm hai tay chắp lại, cung kính đáp: "Ba người chúng ta, chỉ vì hiến lễ."
"Hiến lễ? Vậy thì mời vào." Minh Nguyệt và Thanh Phong nghiêng người, làm một tư thế mời.Dưới sự dẫn dắt của Minh Nguyệt Thanh Phong, ba người bước vào bên trong bệnh viện tâm thần.
Tử Nhi vô tình liếc thấy Vương Mẫu đứng ở bên ngoài, trong nháy mắt hoa dung thất sắc, trong lòng căng thẳng.
Mang theo vài phần kinh hoảng nhỏ giọng nói: "Phu quân, nương ta đến rồi!"
"Nương nàng?"
Lý Diệp nghe vậy, cũng nhìn về phía khe cửa, chỉ thấy Vương Mẫu lẳng lặng đứng ở bên ngoài, dáng người đoan trang, nhưng mang theo vài phần cẩn thận.
"Phu quân, ngàn vạn lần đừng để nương ta nhìn thấy ta, dù sao ta trước kia không phải như vậy." Thanh âm của Tử Nhi mang theo một tia khẩn trương.
Lý Diệp khẽ đáp: "Được!"
Một canh giờ trôi qua.
Vương Mẫu đám người vẫn ở bên ngoài chờ đợi.
Vương Mẫu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhịn không được mở miệng nói: "Hoang Đế bận rộn công việc, xem ra căn bản không có thời gian để ý tới chúng ta."
Trong lời nói, ẩn ẩn lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Quan Âm đứng ở một bên, hơi run rẩy, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Không vội."
Vương Mẫu quay đầu nhìn về phía Quan Âm và Mạnh Bà, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ."Còn chưa biết hai ngươi hiến cái gì lễ?"
"Ta..."
"Ta..." Hai người đồng thanh.
"Cái gì mà ta với ngươi? Hai ngươi đây là ý gì?"
Vương Mẫu nghi hoặc.
Mạnh Bà và Quan Âm nhìn nhau, trên mặt ửng hồng, hơi cúi đầu, hai người một lời không nói.
Nhưng chính là như vậy.
Vương Mẫu chấn kinh rồi.
Vương Mẫu nghe vậy, trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, "Các ngươi... Thật là vô thể thống! Vì sao lại làm ra chuyện hoang đường như vậy?"
Quan Âm hai tay chắp lại, vẻ mặt thành kính: "Hoang Đế thực lực siêu phàm, ân trạch thương sinh, hai ta làm như vậy, cũng là vì thương sinh tam giới mà suy nghĩ."
Mạnh Bà cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, hiện giờ cục diện tam giới vi diệu, nếu có thể được Hoang Đế che chở, rất nhiều khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, đây cũng là vì đại cục mà suy nghĩ."
Trong lòng Vương Mẫu một hồi khó chịu nàng chưa từng nghĩ tới Hoang Đế lại có danh háo sắc như vậy.
Nàng cắn chặt môi dưới, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Chẳng lẽ lại để ta cũng bắt chước các nàng? Điều này quả thực hoang sai đến cực điểm !"
Lúc này Vương Mẫu, tuy đã trải qua năm tháng, nhưng vẫn phong vận vẫn còn .
Nàng mặc trang phục hoa lệ, kim tuyến ngân tuyến phác hoạ ra hoa văn phức tạp, càng tôn lên dáng người uyển chuyển của nàng.
Mái tóc đen nhánh búi cao, vài sợi tóc mái rủ xuống tại bên cổ trắng nõn, càng thêm vài phần mị vũ .
Đôi mắt như thu thủy kia, giờ phút này lại tràn đầy xoắn xuýt cùng giãy dụa đôi môi đỏ nhuận run nhè nhẹ tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại bị cưỡng ép nuốt xuống .
Càng lộ ra nàng phong thái ngàn vạn nhấc tay ném đủ ở giữa đều tản ra thành thục thiếu phụ độc hữu ý vị .
Nhưng bộ dạng này, lại trong tình cảnh hoang đường này, có vẻ hơi điềm đạm đáng yêu trong lòng bất đắc dĩ cùng vẻ u sầu không người nói ra .
Nàng không dám nghĩ, cũng không dám làm.
Phòng.
"Ta không ra ngoài nữa, nếu như nương nhìn thấy, sợ là sẽ hiểu lầm."
Tử Nhi nói.
"Sợ cái gì? Nương nàng cũng biết nàng thành nữ nhân của ta, điều này không bình thường sao?"
"Phu quân, ta sợ!!"
"Được rồi."
Lý Diệp đẩy cửa ra, mặc dù Tử Nhi không ra.
Nhưng hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn bao lâu, ít nhiều cũng sẽ có mùi vị của nhau.
Vương Mẫu chỉ hơi hơi vừa nghe liền lập tức biết rõ .
"Bái kiến Hoang Thiên Đế!"
"Bình thân!"
Ánh mắt Lý Diệp quét qua Vương Mẫu, Quan Âm và Mạnh Bà, thần sắc bình tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng quơ quơ tay, ra hiệu mọi người không cần câu nệ, thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính .
"Lần này đến đây, cần làm chuyện gì ?"
Mạnh Bà dẫn đầu tiến lên một bước, hai tay chắp lại, cung kính nói: "Hoang Thiên Đế, hai ta hâm mộ ngài đã lâu, nguyện sau này ở ở chỗ này, phụng dưỡng ngài cho ngài làm trâu làm ngựa ."
Ánh mắt Lý Diệp trên người Quan Âm và Mạnh Bà chậm rãi đảo qua lại không lập tức đáp.
Hắn biết đây là thủ bút của nữ nhi.
Vương Mẫu thấy vậy, trong lòng càng xoắn xuýt nàng tiến lên một bước, khẽ khom người hành lễ tận lực để ngữ khí của mình giữ vững bình ổn: "Hoang Thiên Đế, tiểu tiên lần này đến đây, vốn là vì ngài đưa lên một phần lễ mọn để biểu kính ý, chỉ là..."
Nàng hơi hơi dừng một chút trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Ngươi mang đến lễ vật, bản đế rất là mong đợi."
Vương Mẫu miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười .
"Hoang Thiên Đế, tiểu tiên lễ vật chính là ngọc như ý cùng trấn thiên kiếm tuy so với "Đại lễ" của hai vị này thì không bằng, nhưng cũng coi như là một chút tâm ý của tiểu tiên." Nàng một bên nói, một bên từ trong trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm tinh xảo, đưa về phía Lý Diệp.
Lý Diệp vươn tay tiếp nhận hộp gấm nhẹ nhàng mở ra, trong hộp, thần khí yên tĩnh nằm lấy .
Trong mắt Lý Diệp lóe lên một tia tán thưởng : "Không tệ, quả nhiên là một kiện bảo vật khó có được."