Chương 7: Vị phu nhân này có chút ngu xuẩn!
Trong lòng Nguyễn Thị run lên, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên lồng ngực hắn, khàn giọng hỏi:” Vết thương này là do lúc đó sao?”
Đường Tùng Niên gật đầu:” Lúc đó ta còn nghĩ mình ch.ết chắc rồi, may thay sau đó gặp được quý nhân, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng này về.”
“Mẫu thân nàng…sao có thể nhẫn tâm đến vậy.” Đôi mắt Nguyễn Thị ngấn lệ, nghẹn ngào nói.
Chỉ cần nhìn vết sẹo trên ngực chàng có thể hình dung ra năm ấy một cậu bé còn chưa đến mười lăm tuổi đã phải chịu đựng vết thương nặng đến dường nào, mà những điều này vốn dĩ không nên do chàng gánh chịu.
“Nương ta nói kế mẫu khó làm, nàng không thể không…”Đường Tùng Niên lẩm bẩm.
Ba nhi tử, hai người không phải con ruột, một người là con ruột, khi phải đưa ra một người trong số đó, nàng đã chọn chính con ruột thịt của mình.
Trái tim Nguyễn Thị siết chặt lại theo bản năng ôm chặt lấy hắn.
Hứa Quân Dao nằm trên giường chớp chớp đôi mắt, vô tình đã nghe thấy tất cả.
Hóa ra lão già thối còn có một quá khứ chua xót như thế, bà ấy rõ ràng là mẹ ruột của hắn nhưng lại đối xứ với hắn chẳng tốt bằng hai huynh trưởng không phải do bà ấy sinh ra.
Kế mẫu khó làm? Thứ lỗi cho nàng vì nàng thật sự không thể hiểu được thứ tình cảm rắc rối phức tạp như vậy.
Nàng chỉ biết là nếu như có cốt nhục của mình, nàng hận không thể khoác lên chiến bào, vì con bổ ra một con đường tiền đồ vô lượng. Chứ nàng làm sao có thể vì người ngoài mà lựa chọn hi sinh con của mình được?
Nghĩ đến đây, nàng có chút buồn bực mà nhíu mũi.
Chỉ tiếc là ông trời không cho nàng cơ hồi này, cho đến lúc ch.ết Hứa thục phi ngay cả một đứa con cũng không có. Hơn nữa, vì dưới gối không có con nên cũng trở thành lực cản lớn khiến nàng gặp khó khăn trong việc bước lên ghế phượng, khi ấy lão già ch.ết tiệt Đường Tùng Niên cũng không ít lần lấy việc này ra để đả kích nàng.
“Lão gia, Mặc Nghiên đến bẩm báo, hắn nói Mã bộ đầu có việc gấp.” Thúy Văn vội vàng bước vào.
“Ta lập tức đến đó.” Đường Tùng Niên trong lòng rùng mình. Cảm giác bức bối, ngột ngạt và tủi thân trong lòng bỗng chốc hóa thành hư không, hắn nhanh chóng thay quần áo, vội vã rời đi dưới ánh mắt dõi theo của Nguyễn Thị.
“Đại nhân, số 18 ngõ Tôn Gia thành Tây có một nhà bị hỏa hoạn; thuộc hạ đã phái người qua đó chữa cháy trước.” Trên đường rời phủ, Mã bộ đầu trình báo khái quát sự việc cho Đường Tùng Niên.
” Phải nghĩ cách khống chế thế lửa, đừng để nó cháy lan ra.”
Ở nhà, Hứa Quân Dao đương nhiên cũng biết Đường Tùng Niên vừa bị người ta vội vàng gọi đi, lại nghe thấy giọng nói lo lắng, bồn chồn của Nguyễn Thị hỏi Thúy Văn:” Bây giờ trời cũng tối rồi, cũng không biết lão gia có việc gì gấp nữa?”
“Nô tỳ nghe nói hình như bên thành Tây có hộ gia đình bị cháy.” Thúy Văn bẩm báo tin tức mình vừa nghe ngóng được.
“Bị cháy?” Nguyễn Thị sững người ra, giọng điệu càng thêm phần lo lắng:” Mong sao không có ai bị thương.”
Thấy Đường Tùng Niên đi mãi mà chưa về, Nguyễn Thị trong lòng lo lắng cho phu quân nên cũng trằn trọc mất ngủ, còn Hứa Quân Dao do vẫn còn nhỏ nên không chịu được bao lâu đã lăn ra ngủ.
Lúc Đường Tùng Niên vội vàng đến hiện trường, thế lửa đã yếu bớt đi, những dân chúng ở xung quanh, quan sai của huyện nha, tất cả mọi người đều tập chung tinh thần chữa cháy.
Đợi đến khi lửa lớn bị dập tắt, đã là chuyện của nửa canh giờ sau đó.
(*)1 Canh giờ là bằng 2 giờ đồng hồ, nửa canh giờ là 1 giờ.
Trên mặt Đường Tùng Niên lấm lem đầy tro bụi, hắn chỉ lau qua quýt vài cái đã dẫn theo Mã bổ đầu vội vàng đi vào nơi xảy ra hỏa hoạn, chính phòng của Tôn trạch.
Đợi lúc hắn đi đến đó, đập vào mắt là hai thi thể đã sớm bị thiêu cháy đến nỗi nhìn không ra diện mạo ban đầu, trong đó trên ngực của một thi thể gầy bé thậm chí còn cắm một cây đao.
“Đại nhân, trải qua bước đầu khám nghiệm tử thi, nam tử và nữ tử này đều không phải bị lửa thiêu ch.ết, mà là sau khi ch.ết bị người ta thiêu xác, trước khi ch.ết nam tử bị một vật nặng đập vào đầu, song nguyên nhân thật sự dẫn đến cái ch.ết là do vết đâm trên ngực.” Ngỗ tác đã đến hiện trường từ sớm, làm các bước khám nghiệm đơn giản sau đó quay lại bẩm báo.
Đường Tùng Niên nhíu đôi lông mày rậm.
Vốn hắn chỉ nghĩ rằng đây là một việc ngoài ý muốn, chứ chưa từng nghĩ rằng đây là một vụ án mưu sát.
Sau khi trải qua bước đầu xét hỏi, cuối cùng có thể xác định người ch.ết chính là chủ nhà Tôn Hữu Tài cùng với thê tử Điền Thị.
Đường Tùng Niên lại lần nữa bước vào chính phòng đã cháy đến mức không nhìn ra hình dạng, kiểm tr.a tỉ mỉ bốn phía xung quanh thi thể.
Một lát, hắn nhặt một mảnh ngói vỡ từ một góc nào đó lên, ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy vật đen xì dính đầy trên mảnh ngói ra, cau mày ngửi; lần thứ hai kiểm tra, quả nhiên lại tìm thấy rất nhiều mảnh ngói vỡ như vậy, vả lại các mảnh khác cũng không ngoài lệ, bên trên đều có dính vật kia.
“Các ngươi đến đây nhìn coi, xem đây là cái gì? “
“Cái mùi này gửi có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời tại hạ không nhớ ra nổi tới cùng là vật gì.” Mã bộ đầu trầm mặc một lát, lắc đầu nói.
Ngược lại, Thẩm Minh có chút đăm chiêu, sau đó hắn tìm kiếm khắp phòng, một lát sau, nói:” Đạ nhân, chắc hẳn thú dính trên miếng ngói là vật này.”
Đường Tùng Niên nhìn sang, thấy trên tay hắn đang cầm một miếng ngói to chừng bàn tay, có hình vòng cung, trên mái ngói đặt một lá rau muối đã bị cháy sém một nửa còn một nữa vẫn nguyên vẹn.
Mã bộ đầu bước nhanh về phía Thẩm Minh, nhận lấy lá rau muối ngửi một cái:”Đại nhân, quả thật là mùi này”
“Vết thương trên đầu của Tôn Hữu Tài cũng dính vật này.”Ngỗ tác bỗng nhiên nhớ ra việc này, vội vàng nói.
“Chẳng lẽ thứ đập vào gáy của Tôn Hữu Tài chính là cái hũ rau muối này sao?”Mã bộ đầu sửng sốt.
Đường Tùng Niên không nói gì, nhưng trong lòng cũng có suy đoán như vậy.
“Đại nhân, ngài mau đến xem!” Đột nhiên, có quan sai ở bên ngoài cao giọng gọi.
Đường Tùng Niên bước vội ra ngoài, nhìn thấy một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi đang nằm trên mặt đất cạnh cái giếng cách xa nhà chính.
” Đại nhân, thằng bé này hôn mê rồi.” Một quan san ôm thằng bé lên.
Đường Tùng Niên bắt mạch cho thằng bé, trong lòng chợt động, hắn hoài nghi nhìn gương mặt nhỏ bám đầy tro bụi đang trong cơn mê của thằng bé, thật lâu sau, rút lại bàn tay chẩn mạch, trầm giọng hỏi:” Đây là còn nhà ai?”
Tôn trạch trừ phu thê Tôn Hữu Tài đã ch.ết ra, chỉ có một thiếp thất là Đổng Thị và một nữ nhi hai tuổi; ngoài ra còn có một đôi phu thê đầy tớ cùng một thị nữ mười ba mười bốn tuổi tên là Thu Bình.
“Hắn, hắn là nhi tử của biểu muội họ hàng xa với phu nhân nhà ta, nửa năm trước hắn cùng với mẫu thân đến đây nương tựa. Nhưng bốn tháng trước, mẫu thân hắn bị bệnh mà ch.ết, thằng bé này đành phải ở lại phủ. Trước kia đều do vợ chồng chúng ta chăm sóc, lúc nãy vội vàng đi dập lửa, nhất thời không để ý nên mới để hắn chạy ra bên ngoài.” Đầy tớ của Tôn trạch vội vàng trả lời.
Hóa ra là không nơi nương tưạ, đến đây để nhờ cậy…Đường Tùng Niên liền sáng tỏ.
Tôn trạch xảy ra chuyện lớn, phu thê chủ nhân đều ch.ết hết, những người còn lại đương nhiên không có tâm tư để ý tới đứa trẻ không thân không thích này, chẳng trách khi thằng bé hôn mê ngã ở đây cũng không có ai phát hiện ra.
Mãi cho đến khi nơi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc(**), Nguyễn Thị gần như một đêm không ngủ, bây giờ mới chờ được phu quân trở về:” Chàng về rồi sao? Mọi việc đều xử lí thỏa đáng rồi chứ?”
Đường Tùng Niên áy náy nói:” Ta đánh thức nàng sao?”
Nguyễn Thị lắc đầu:”Chàng chưa quay lại, ta làm sao có thể ngủ được.”
Đường Tùng Niên biết tính tình của nàng, mệt mỏi dụi dụi mắt, thấp giọng nói:”Là đại trạch của Tôn gia ở thành Tây bị cháy, lửa lớn đốt chảy cả chính phòng, nhưng may mà thế lửa đã được khống chế tốt, không hề lan ra chỗ khác.”
“Vậy có thương vong gì không?”
Đường Tùng Niên thở dài:”Phu thê chủ nhà được phát hiện ch.ết trong đám cháy.”
Nguyễn Thị hít vào một hơi lạnh.
Vậy mà thiêu ch.ết người!
Đường Tùng Niên theo bản năng vỗ vai an ủi thê tử, do dự một lát lại nói:” Sau khi lửa lớn được dập tắt, nha dịch phát hiện ở cạnh giếng có một thằng bé hôn mê không tỉnh. Thằng bé này vốn đến Tôn trạch nương nhờ chủ mẫu Điền Thị vừa mất; nhưng bây giờ Tôn trạch xảy ra chuyện, Điền Thị cũng không còn, trong phủ thì đang loạn cả lên. Ta thấy thằng bé này tạm thời không ai chăm sóc nên quyết định dẫn nó về đây, nhờ nàng sắp xếp người chăm sóc nó một thời gian.”
Nguyễn thị làm sao không đồng ý cho được, tất nhiên là nhận lời luôn.
Sau khi bàn giao xong xuôi Đường Tùng Niên liền tắm rửa thay quần áo, ăn qua loa bữa sáng rồi vội vàng đi ngay.
Xảy ra vụ án liên quan đến mạng người, hắn một khắc cũng không dám để lỡ, nhất định phải mau chóng phá án để an ủi linh hồn người mất.
Lại nói về Nguyễn Thị sau khi được phu quân nhờ vả liền cho người mang thằng bé đến. Nhưng còn chưa kịp đi thì ɖú già trong phủ kia đã tự mình dẫn thằng bé đến.
Có lẽ thằng bé đã phải chịu kinh sợ quá lớn, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mím chặt và đôi mắt đen nhánh chứa đầy cảnh giác và đề phòng.
Nguyễn Thị là một người dễ mềm lòng, vừa nhìn thấy bộ dạng này của thằng bé trong lòng liền lấy làm thương hại; nàng vẫy tay ý bảo thằng bé đến cạnh mình, nhưng thằng bé chẳng những không đi tới, mà còn lùi về sau mấy bước.
“Không phải sợ, đây là phu nhân của Đường đại nhân, đại nhân và phu nhân đều là người tốt; tạm thời giữ người ở lại phủ, đợi sau này thân thích của ngươi đến tìm, sẽ đón ngươi trở về.”Vú già dỗ dành nói.
Nguyễn Thị cười đầy dịu dàng, nhẹ giọng hỏi:” Ngươi tên là gì? Mấy tuổi rồi?”
Thằng bé vẫn mím chặt môi chẳng nói câu nào, nhưng vẻ cảnh giác trong mắt đã tiêu tan đi mấy phần.
Vú già thấy thế vội vàng nói:”Bẩm phu nhân, nhũ danh của thằng bé là Trụ Tử, năm nay sáu tuổi ạ.”
Nguyễn Thị hỏi tiếp hắn vài câu với giọng nhẹ nhàng, nhưng thằng bé vẫn như cũ một câu cũng không nói, có lẽ bởi vì giọng điệu của nàng quá đỗi dịu dàng, dáng vẻ yêu thương ân cần nên cơ thể vẫn luôn gồng lên đầy căng thẳng không biết từ lúc nào đã buông lỏng hơn một chút, chỉ là vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị.
Đúng lúc có hạ nhân trong phủ vào phòng xin chỉ thị Nguyễn Thị mải đáp lời nên nhất thời cũng không chú ý tới thằng bé.
Thằng bé lẳng lặng đứng một bên, trong lúc lơ đãng ngước nhìn cây tử đàn, hắn nhìn thấy trong lầu Đa Bảo ở phía Đông có một đứa bé mặc xiêm y màu hồng đào, nàng đang cầm nửa cái bánh gạo nhét vào trong miệng nhai.
Bé gái nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu, đôi mắt to tròn sinh động, trông đẹp hơn tất cả những bé gái mà hắn từng thấy.
Một lát sau, hắn nhìn thấy bé gái ấy bỗng nhiên đẩy đĩa bánh với nửa miếng bánh gạo về phía bé trai lớn hơn nàng một chút, đang ngồi đối diện nàng, với một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt tròn trịa.
Sau đó, bé trai lớn hơn một chút đưa tay ra lấy nửa cái bánh gạo kia cho vào miệng ăn.
Hắn nhấp nhấp môi, đang muốn dời ánh mắt thì bỗng nhiên nghe thấy đứa bé kia khóc “oa” một tiếng, vừa khóc vừa gọi:”Nương, nương…”
Hắn đang lấy làm lạ, ngay sau đó, liền nhìn thấy vị phu nhân vẫn đang bận phân công nhiệm vụ trong phòng vội vàng chạy ra ngoài.
“Bảo Nha đang gọi nương sao?”Hắn nghe thấy vị phu nhân kia hỏi trong sự ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Hứa Quân Dao làm bộ đưa tay lên lau nước mắt.
Phu nhân này sao vậy?Lệch trọng tâm rồi đó!? Rõ ràng nên hỏi ta tại sao lại khóc mới đúng chứ?
Thấy đối phương không đi đúng đường, nàng chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa chỉ về phía Châu ca, người đang nghiêng đầu nhìn nàng một cách kỳ lạ, tủi thân nói:” Ca ca, ca ca xấu….”
Nguyễn Thị vừa nghe thấy lại càng mừng hơn:”Ây yaa, đến cả anh trai cũng biết gọi rồi. Ta đã nói rồi, Bảo Nha của ta thông minh như vậy, sao lại không biết gọi nương chứ!”
Hứa Quân Dao”…”
Phu nhân này thật sự có chút ngu xuẩn!