Chương 10: Dung Gia Mậu tới cửa nói xin lỗi
Edit by JuuSan
Ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ chiếu trên đất, tại cửa Lạc Phủ, một bóng người ngồi trên mặt tuyết, lưng dựa vào cửa, rụt rè nhộn nhạo, xoa xoa tay thở ra một hơi.
Thời tiết lạnh này mà than củi lại không có nhiều, năm trước còn có thể dùng than để sưởi ấm, nhưng nghe người ta nói năm nay Đại phu nhân ngại chi tiêu lớn, than củi cho chỗ viện của lão phu nhân giảm phân nửa, hại ban ngày bọn hắn không dám dùng than để sưởi ấm, chỉ có thể tìm vài cành cây khô xung quanh đốt lên một đống lửa nhỏ, đốt xong thì tự thân dậm chân trên bậc thềm dập tắt.
Thấy hai chiếc xe ngựa càng ngày càng gần, người gác cổng liền gõ cửa: “Đại gia trở lại, phía sau còn có một chiếc xe ngựa, giống như Dương phủ có người đến.”
Sau cửa lộ ra một cái đầu, nhìn hai chiếc xe kia một chút, “Ồ” một tiếng, gật đầu: “Đúng là xe ngựa của Dương gia.” Một gã hạ nhân thân gầy gò chạy nhanh ra, ân cần vén màn lên: “Đại gia, Đại phu nhân!”
Gương mặt Lạc Đại phu nhân trầm đen bước xuống xe, hồi nãy trên đường về, Lạc Đại gia ngồi bên cạnh cứ oán trách nàng không nên để Dương Bảo Trụ mang Gia Mậu về phủ nhận lỗi: “Còn chưa nói Bảo Trụ là cháu ngoại của chúng ta, vị Dung Đại thiếu gia kia là cháu ngoại của Dương lão phu nhân, nghe nói là một đứa nhỏ hơn người, ngươi cũng dám để người ta về phủ nhận lỗi hả?”
"Vốn hắn phải làm như thế.” Lạc Đại phu nhân tức giận, nghĩ đến ở Sảnh đường, Gia Mậu dám chống đối với chính mình: “Ông không thấy cái khuôn mặt của vị Dung thiếu gia kia đâu, dám dùng tay chỉ mặt ta đấy!” Lạc Đại phu nhân sinh ra trong gia đình thương nhân, từ nhỏ đã được nuông chiều, lại mang theo của hồi môn phong phú gả đến Lạc gia, ai thấy nàng cũng là khuôn mặt tươi cười, đầy ý nịnh nọt sao? Nhưng hôm nay bất chợt chui ra một thằng nhãi ranh, không chút sợ hãi nào mà hung hăng với nàng, tất nhiên Lạc Đại phu nhân vô cùng tức giận, vô luận như thế nào cũng phải ép tới cùng.
"Ta còn có chuyện cầu Dương lão phu nhân đây!" Lạc Đại gia thấy Lạc Đại phu nhân còn chưa hiểu, trong lòng cũng căm tức, hai năm hắn làm Thôi quan, luôn muốn được thăng làm Huyện lệnh, mặc dù chỉ là quan thất phẩm, nhưng dù sao trong mắt người khác cũng có chút hơn người. Lại nói, so với một Thôi quan, thì Huyện lệnh dễ tạo ra thành tích hơn, vài năm khảo hạch hạng ưu, vậy thì có thể vững vàng đi lên.
Đặt ở một đời của tằng tổ phụ hắn, Lạc gia cũng không đến mức không cốt khí như vậy, nhưng trải qua hai đời của Tổ phụ và phụ thân hắn, hắn mới tuyệt vọng phát hiện, Lạc Đại gia hắn phải luân lạc đến nỗi phải đi đút lót người khác. Thời điểm Lạc gia phong quang, hắn không thấy, bây giờ hắn chỉ có thể toàn lực chống đỡ cho Lạc phủ, miễn cưỡng làm tham mưu cho Tri huyện cửu phẩm ở Nghiễm Lăng, rồi chịu đựng vài năm mà lên được chức Thôi quan kia. Nhị đệ, Tam đệ một mực ở trong Thư viện đọc sách, chuẩn bị khoa cử, nhưng đến bây giờ bọn họ có ai đậu cử nhân? Vậy Lạc gia muốn hưng thịnh trở lại, phải đợi đến lúc nào á!
Chỗ duy nhất để dựa vào chính là người muội muội của hắn được gả vào Dương gia, nhưng hắn lại có được một “hiền thê”, đi đến phủ người ta chúc Tết, khi về còn mang theo hai vị tiểu thiếu gia của người ta đến phủ mình nhận lỗi! Trong lòng Lạc Đại gia có chút bất an, không biết năm nay mình có thể vớ tay đến cái ghế Tri huyện không đây, hơn nữa chuyện này về sau sẽ thế nào?
Ở trên xe hai người ồn ào, Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc thấy cha mẹ cãi nhau, hai người hoảng sợ không nói ra lời, rúc vào trong góc xe ngựa, trợn to hai mắt nhìn, đến khi xe ngựa dừng lại, mới hoàn hồn. Thấy bà tử bên ngoài gõ cửa, Lạc Tương Ngọc vội vàng chạy xuống, nhưng lại không dám đi sau lưng Lạc Đại phu nhân, đi cách bà ba bước chân, tay nắm chặt vạt áo của Hoàng ma ma không buông.
*******
Lạc lão phu nhân ngồi ở nhà chính, hơi ngủ gật. Sau giờ ngọ bà đã ngủ một lần, bởi vì cứ nghĩ đến chuyện cả phòng Lạc Đại gia đi Dương gia chúc Tết mà lòng không thể bỏ xuống được, không biết kết quả nói chuyện ở Dương gia như thế nào, một lòng mong Lạc Đại gia mau mau trở về…..Nếu chọn làm mẫu thân Huyện thái gia, hay mẫu thân Thôi quan, tất nhiên bà muốn chọn làm người trước rồi.
Đột nhiên một trận gió rét thổi vào, Lạc lão phu nhân mở bừng mắt, chỉ thấy một đoàn người im lặng đi vào, đi phía trước là Lạc Đại gia và Lạc Đại phu nhân, phía sau hình như là mấy đứa nhỏ. Lạc lão phu nhân hé mắt, lập tức thấy ngay cháu ngoại trai của mình. Edit by JuuSan
"Bảo Trụ, sao cháu lại tới đây?" Ánh mắt Lạc lão phu nhân sáng lên, vội vàng vẫy tay với cậu, mặc dù trong lòng luôn nghĩ cháu trai của mình tôn quý hơn, nhưng dù sao Bảo Trụ cũng thường hay đến đây, hơn nữa, bây giờ còn có việc cầu Dương gia, nên tất nhiên đối với cậu phải bày ra bộ mặt vừa đau lòng, vừa vui mừng rồi.
Dương Bảo Trụ đi đến bên người của Lạc lão phu nhân, ôm cánh tay của bà làm nũng: “Ngoại tổ mẫu, hôm nay Bảo Trụ dẫn theo biểu đệ cháu đến đây xin lỗi đây.”
Chữ ‘Đây’ được Bảo Trụ kéo ra thật dài, rõ ràng chữ cuối cùng có thái độ không phục, Lạc lão phu nhân nhướng mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bảo Trụ vẫy vẫy tay với Gia Mậu: “Gia Mậu, đệ qua đây nói chút đi.”
Gia Mậu đi tới, thi lễ với Lạc lão phu nhân: “Lão phu nhân mạnh khỏe.”
Lạc lão phu nhân nhìn Gia Mậu đứng ở trước mặt mình, mặc trang phục hết sức đắt tiền, bên hông cậu đeo ngọc bội, nhìn là biết giá trị không nhỏ, sáng bóng, giống như có ánh sáng chuyển động bên trong, lúc nào cũng có thể chiếu ra: “Bảo Trụ, mau nói rõ với Ngoại tổ mẫu, đây có phải là con trai của cô mẫu con không?”
Bảo Trụ gật đầu: “Đúng, đây chính là Đại thiếu gia của Dung gia, Dung Gia Mậu.”
Gia Mậu chờ Bảo Trụ giới thiệu xong, lúc này mới đem mọi chuyện xảy ra ở Dương gia kể ra một lần, rồi rất áy náy nhìn Lạc lão phu nhân: “Gia Mậu còn nhỏ tuổi, làm việc cũng không có suy nghĩ nhiều, nên thường làm một số chuyện đường đột. Chẳng qua vị phu nhân này không chịu tha thứ cho Gia Mậu, nhất định muốn Gia Mậu đến đây xin lỗi, trong lòng Gia Mậu tự biết mình có lỗi, cho nên liền theo về.”
Lạc lão phu nhân nghe xong, thiếu chút nữa là thở không ra hơi rồi, con dâu lão Đại này thật có bản lĩnh, dám bắt Đại thiếu gia của Dung gia đến cửa xin lỗi! Bà đưa tay xoa xoa ngực: “Dung Đại thiếu gia, thật ra thiếu gia không cần phải đến đâu, đây chỉ là chuyện tiểu hài tử vui đùa thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Gia Mậu cười, tiếp lời: "Đó là do Lão phu nhân khoan hồng độ lượng, Gia Mậu làm sai chuyện thì nhất định phải nói xin lỗi, chẳng qua là Gia Mậu còn có một việc tình muốn nhờ." Cậu giương mắt nhìn mặt của Lạc lão phu nhân: "Không biết trong phủ là Lão phu nhân nắm hay là vị phu nhân kia nắm?”
Nhìn xem hài tử của người ta kìa! Trong lòng Lạc lão phu nhân than thở, chỉ có bảy, tám tuổi mà đã biết được thế sự, lại tao nhã lịch sự, chọn lời nói không có chút nào không ổn cả! Bà gật đầu: “Bây giờ vẫn là lão thân xử lý mọi việc trong phủ, không biết Dung Đại thiếu gia có chuyện gì? Thiếu gia cứ nói thẳng.”
Đạt được lời này của Lạc lão phu nhân, Gia Mậu mới yên lòng, cậu đi đến bên người của Tương Nghi, giữ tay nàng: “Lão phu nhân, hôm nay ta thấy Tương Nghi muội muội ăn mặc khá đơn giản, nên đã đem áo choàng Sỉ La Ni của mình cho nàng, vậy đây chính là đồ của nàng, ta thật sự không hy vọng thấy có người đem đồ ta tặng lấy đi.” Cậu liếc nhìn vào khuôn mặt đang đỏ của Lạc Đại phu nhân, cười nhạt: “Phu nhân, ta không có nói ngươi.”
Tương Nghi cúi đầu đứng ở đó, chẳng qua trong lòng buồn cười vì câu nói của Gia Mậu. Edit by JuuSan
Gia Mậu nói một câu liền đem Lạc Đại phu nhân ra, làm nàng không biết phải làm sao, nếu nàng nhảy ra nói Gia Mậu đang nói nàng, thì đó chính là thừa nhận nàng có tâm tư đoạt áo choàng Sỉ La Ni, mà nàng không nói, vậy sau này cũng không thể mạnh mẽ đến giựt lấy rồi.
Lạc lão phu nhân nghe Gia Mậu nói, trên mặt xanh một miếng, đỏ một khối, không nghĩ tới ngay cả mặt mũi, con dâu nhà mình cũng vứt xuống ở ngoài phủ. Chính mình đã kêu nàng thay y phục mới cho Tương Nghi, như thế nào còn để Tương Nghi mặc cái áo màu xanh đậm như cũ đi ra ngoài làm xấu hổ mất mặt?
Dương Bảo Trụ tựa vào người Lạc lão phu nhân, lắc lắc tay bà: “Ngoại tổ mẫu, người đáp ứng rồi nha.”
Lạc lão phu nhân gật đầu: “Đây là tất nhiên, nếu Dung Đại thiếu gia đã cho Tương Nghi,, thì chính là của nàng.”
Lạc Đại phu nhân nhìn nhìn áo choàng Sỉ La Ni màu tím, vô cùng thương tiếc, do dự mở miệng: “Nhưng, mẫu thân, màu sắc áo choàng này không thích hợp lắm với bé gái…”
"Chỉ cần Tương Nghi muội muội không ngại, thì không có gì là không thích hợp cả.” Gia Mậu nghiêng đầu nhìn Tương Nghi: “Ta cảm thấy không tệ, Bảo Trụ ca ca cảm thấy thế nào?”
Dương Bảo Trụ gật đầu: “Ta cũng thấy Tương Nghi mặc rất đẹp mắt, rất trầm tĩnh, giống như đóa hoa sen trắng lộ ra một chút bóng xanh vậy.”
Gia Mậu nghe, liên tục gật đầu: “Học vấn của Bảo Trụ ca ca thật tốt mà,, sau khi trở về Giang Lăng, ta nên tích cực đọc sách mới được, giống như ca vậy, mở miệng ra là văn chương không.”
Tương Nghi khẽ mỉm cười đứng ở đó, nghe được Gia Mậu nói những lời này, nhẹ nhàng thở ra một hơi, kiếp trước Gia Mậu thích nhất chính là buôn bán gảy bàn tính, không thích đọc sách. Mới bắt đầu chàng giúp phụ thân mình quản lý Kim Ngọc Phường, về sau Dung lão thái gia được phong làm Trường Ninh Hầu, cả nhà dời tới kinh thành, từ đó chàng mới bị bắt buộc đến Quốc Tử Giám đọc sách.
Tâm trạng tốt liền nghĩ đến việc đọc sách? Cũng có thể là Dương Bảo Trụ kích thích chàng đi. Mắt Tương Nghi nháy một cái, lông mi bay múa, giống như cánh bướm vậy…. Bất kể thế nào, Gia Mậu và nàng, từ đầu đến cuối cũng không phải là người cùng thế giới, chàng thích đọc sách cũng tốt, thích làm ăn buôn bán cũng được, đời này kiếp này, chính mình phải tự tính toán cho mình, phải đem cuộc sống của mình trải qua yên ổn mới là quan trọng nhất.
"Tương Nghi, đi, dẫn chúng ta đến viện của muội đi. Mấy ngày trước, khi ta đến, nghe nói muội bị bệnh, nên không thể thấy muội được.” Dương Bảo Trụ đi tới, kéo tay Tương Nghi, Gia Mậu không cam lòng đi phía sau, cũng nắm lấy tay còn lại của nàng, Phương ma ma vội vàng chụp lấy đôi bao tay của Tương Nghi: “Đừng gấp, bao tay này chính là làm bằng lông hồ ly trắng đấy, lỡ rớt xuống đất dính bụi thì khó coi lắm.”
Lạc lão phu nhân hòa ái dễ gần, nhìn Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu, còn không mau đưa biểu ca ngươi và Dung Đại thiếu gia đi vòng vòng chơi.”