Chương 45: Tâm tâm niệm niệm thầm tương trợ

Nhưng cũng thật là kỳ hoặc, mẫu thân lại một lòng muốn giúp Lạc đại tiểu thư kia, cũng không biết đến tột cùng nàng có điểm nào vào mắt lão nhân gia. Dung Đại phu nhân búng tấm giấy viết thư kia một cái, trong lòng yên lặng suy nghĩ, đoán chừng Lạc đại tiểu thư kia ở nhà bị mẹ kế và đệ đệ muội muội khi dễ, kích phát tâm địa trừ bạo giúp kẻ yếu của mẫu thân.


Từ khi còn là tri huyện, mẫu thân đã người rất nhiệt tâm, nô tỳ trong nhà có gì khó chịu, đi tìm mẫu thân, hầu như đều có thể chấm dứt chuyện kia. Dung đại phu nhân đi theo Dương lão phu nhân chạy khắp nơi từ nhỏ, cũng quen phong cách hành sự của bà, bây giờ nghĩ lại, chắc là thân thế của Lạc đại tiểu thư làm bà âu sầu trong lòng, mới chú ý như vậy.


Dung Nhị phu nhân nhận trà Ngân Diệp đưa tới, từ từ nhấp một miếng: " Tiền gia Hoa Dương chúng ta, người cũng quả thực cũng quá nhiều, nhưng nếu tẩu muốn hỏi Lạc gia Nghiễm Lăng, ta ngược lại còn nhớ."


"Há, nàng là người thế nào, của cải nhà nàng còn sung túc chứ?" Dung đại phu nhân cười nhìn Dung Nhị phu nhân: "Chắc chắn không so được với muội, đồ cưới kéo đến mười mấy xe!"


Dung Nhị phu nhân đắc ý mím môi một cái, xuất thân của nàng là từ phòng lớn Tiền gia Hoa Dương Tiễn, tự nhiên trong nhà giàu sang, những chi thứ kia, ngay cả nô tỳ phòng lớn cũng không bằng. Vị đến từ Nghiễm Lăng Lạc gia này, là biểu muội của nàng, mặc dù cùng một họ, thật ra thì cách rất xa, nàng nhớ vị biểu muội kia tên là Kiều Nương, dáng dấp mặn mà, nhưng thân thể hình như hơi chưa đủ đầy đặn, gầy yếu quá, giống như một trận gió cũng có thể thổi đi.


"Vị Kiều Nương kia, gia cảnh thế nào?" Trong thư mà mẫu thân hỏi, chủ yếu muốn hỏi là chuyện này, nên Dung đại phu nhân cẩn thận hỏi rõ.


available on google playdownload on app store


"Gia cảnh Kiều Nương không tính là kém, nhà các nàng là dòng thứ Tiền thị, phụ thân nàng làm tri huyện phủ Hoa Dương, sau đó không biết tại sao không làm nữa, trở lại một lòng trông chừng ruộng đất và nhà cửa. Nhà các nàng trong Tiền gia Hoa Dương không tính là quá tốt, cũng không coi là quá kém, ăn mặc dùng..." Dung Nhị nãi nãi dừng một chút: "Không khác Vương gia Phố tây Giang Lăng lắm."


"A, nói như vậy, cũng không tính là quá kém, Vương gia nói thế nào, cũng có một hai chục cửa hàng, còn có mấy điền trang." Dung đại phu nhân gật đầu một cái, cầm giấy viết thư Dương lão phu nhân đưa lại nhìn một chút, bỗng nhiên trong lòng hiện ra nghi vấn.


Nếu Tiền gia kia không kém, đồ cưới tự nhiên cũng không ít, sau khi nàng ch.ết, đồ cưới đều để lại cho nữ nhi, nhưng vì sao Lạc đại tiểu thư kia lại ăn mặc mộc mạc như vậy? Chẳng lẽ đồ cưới mẫu thân nàng để lại, cũng nắm trong tay mẹ kế? Dung đại phu nhân bỗng nhiên có vài phần chua xót, hài tử không có mẹ thật đáng thương, nhớ lại Lạc đại tiểu thư hôm đó ăn mặc thế nào, Dung đại phu nhân thở dài: "Đây thật là làm bậy."


Dung Nhị phu nhân thấy Dung đại phu nhân bỗng nhiên than thở, thật là kinh ngạc: "Đại tẩu, thế nào?"
"Biểu muội Kiều Nương kia của muội để lại một đứa trẻ, khi ta về Nghiễm Lăng chúc sau tết từng thấy." Dung đại phu nhân im lặng một lát, rồi mở miệng: "Nhìn dáng vẻ của nàng, sống chắc chẳng ra sao."


Gia Mậu ngồi một bên bỗng nhiên đứng lên, không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Dung Nhị phu nhân hơi hơi cái miệng: "Gia Mậu... Đây là thế nào?"
"Đại khái là phải đi ôn bài, không nói một câu cáo lui đã đi, đứa nhỏ này!" Dung đại phu nhân nhìn bóng Gia Mậu, nói vân đạm phong khinh.


"Năm nay Gia Mậu giống như thông suốt!" Dung Nhị phu nhân tràn đầy phấn khởi nói: "Nghe Hạ Hoa nói, hắn ở Tộc Học rất được phu tử yêu thích, thẳng thắn khen hắn là một nhân tài, văn chương còn tốt hơn mấy kẻ học lâu năm!"


Dung đại phu nhân nhẹ nhàng gảy đôi vòng tay Dương chi, đắc ý trong lòng, chẳng qua trên mặt lại nhàn nhạt: "Đâu có tốt như vậy! Phu tử nói như vậy, những lão tú tài sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đều sống trên người chó sao!"


Dung Nhị phu nhân che miệng cười một tiếng, trong mắt là thần sắc sung sướng: "Đại tẩu, có vài người trời sinh thông minh, nếu so hắn với người khác, sẽ làm người ta tức ch.ết."


Đình viện thật sâu, một hàng Đại Thụ đứng thật chỉnh tề dọc theo tường viện, lá cây xanh biếc cao vút, tạo ra một mảnh mát mẻ. Gia Mậu đứng dưới tàng cây, nhìn chăm chú vào gã sai vặt trước mặt mình: "Mau mau, ngươi dọn dẹp đồ đạc đi tới Hoa Dương."


"Đi Hoa Dương?" Gã sai vặt không giải thích được: "Đại thiếu gia, ngài có chuyện gì muốn tiểu nhân đi làm?"


"Ngươi đến Hoa Dương hỏi thăm Tiền gia Hoa Dương một chút, phải hỏi thăm rõ ràng, đặc biệt là Tiền Kiều Nương bảy năm trước gả đến Lạc gia Nghiễm Lăng, chuyện trong nhà đều phải hỏi r,." Gia Mậu móc ra một đĩnh bạc từ trên người: "Cái này cho ngươi, coi như là phí Khổ cực."


Gã sai vặt đưa tay nhận lấy, mặt đầy vẻ cười: “Đa Tạ đại thiếu gia ban thưởng!"
Gia Mậu phất tay một cái: "Mau đi, ta chờ tin của ngươi!"


Mấy tiểu cô nương mặc đủ loại áo xuân đi tới bên này, đi ở phía trước là muội muội Gia Mậu - Xuân Hoa, năm nay nàng bảy tuổi, mặc một bộ áo kép màu đỏ thẫm, bên dưới là váy màu hạnh, trên tóc cài hai chiếc tram hoa, rũ xuống bên tai, giật giật, rất là đẹp mắt.


"Ca ca, ca ca, huynh ở dây0 làm gì?" Xuân Hoa nhanh nhẹn chạy tới trước mặt Gia Mậu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chúng ta phải đi câu cá, huynh đi cùng không?"


Gia Mậu nhìn mấy muội muội, cười một tiếng: "Các ngươi đi chơi, ta còn có chuyện, phu tử bố trí một bản sách luận, ta phải đi tr.a tài liệu, suy nghĩ làm lập luận thế nào."


"Ca ca, huynh thay đổi." Xuân Hoa bĩu môi, kéo Gia Mậu lại: "Lúc trước huynh không phải rất thích đi chơi với chúng ta sao, huynh còn nói đọc sách là chuyện nhàm chán nhất, chỉ cần có thể nhận ra chữ, không làm người mù mở mắt là được, nhưng vì cái gì bây giờ huynh lại khác? Mỗi ngày cũng lật sách kia lên nhìn, có gì để nhìn?"


Hạ Hoa và Thu Hoa đứng bên người Xuân Hoa, hai người cười híp mắt nhìn Gia Mậu, mặt đầy trông đợi: "Đại ca, đi một lát ?"
Gia Mậu suy nghĩ một chút, nói với gã sai vặt đứng bên cạnh : "Mang sách đến cho ta, ta đến ao bên kia câu cá, vừa câu cá vừa đọc sách."


Xuân Hoa kéo tay của Gia Mậu chạy về trước: "Ca ca, huynh giả bộ gì chứ, giờ đã là giờ Thân rồi, chỉ chớp mắt trời sẽ tối! Đến đến, nhìn xem trước khi trời tối chúng ta có thể câu cá lên hay không!"


Gia Mậu bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo nàng về phía trước, nhìn Thu Hoa đi bên người Xuân Hoa, hắn ân cần hỏi: "Thu Hoa, thân thể Tam thẩm tốt hơn chưa ?"
Thu Hoa khẽ gật đầu một cái: "Tốt hơn nhiều, hôm nay trong phòng may xiêm y cho Đại ca ca, ngày mai sẽ xong."


Gia Mậu dậm chân, thở dài một cái: "Đây là tội gì! Thân thể Tam thẩm còn chưa khỏe, sao có thể mệt nhọc như vậy! Muội cũng không khuyên nàng, cứ để nàng như vậy?"


"Muội cũng từng khuyên mẫu thân, nhưng nàng toàn tâm toàn ý muốn làm xong y phục cho Đại ca ca, muội cũng không có cách nào." Thu Hoa trợn to hai mắt, bên trong là thần sắc yêu thương quan tâm: "Huynh cũng biết, cha chẳng quan tâm chúng ta, mỗi ngày sống ở Bích Vân Uyển, trong lòng mẫu thân không dễ chịu, dù sao phải tìm chút chuyện làm. Đại bá và Đại ca ca, Đại tỷ tỷ đối với chúng ta tốt như vậy, mẫu thân ta dĩ nhiên là muốn hết sức đền đáp một hai."


Gia Mậu im lặng, không lên tiếng.


Dung gia Giang Lăng có tổ huấn, nam tử bốn mươi không con mới có thể cưới vợ bé, nhưng bây giờ vị tam thúc này của hắn, lại có một phòng thiếp thất, hơn nữa vị di nương này, còn là cháu ngoại gái của Dung lão phu nhân, sau khi nàng lớn bụng vào cửa, tam thẩm nương sống không dễ chịu lắm, bị Cổ di nương kia khi dễ trốn vào trong góc, không dám đi ra ngoài.


Thu Hoa thấy mẫu thân bị khi dễ, đã từng tìm di nương kia liều mạng hai lần, không chỉ không được chỗ tốt, ngược lại làm Tam thẩm sa sút, Tam thúc bị di nương kia xúi bẩy, chạy đến Vân Uyển tìm tam thẩm sỉ nhục, làm cho nàng bệnh trên giường, trong Vân Uyển một mảnh thê lương.


"Thu Hoa, để cho Tam thẩm dưỡng bệnh tốt hơn, y phục gì đó, để đó trước, ta lại không nóng nảy." Gia Mậu cười một tiếng với Thu Hoa: "Mẫu thân của ta không phải nói muốn giúp Tam thẩm mở phường thêu sao, đã chuẩn bị xong chưa?"


Thu Hoa gật đầu một cái, trên mặt đều là cười: "Mẫu thân nói này cửa hàng sẽ giao cho muội, để muội hỏi đại bá và Đại ca ca, xem nên mở cửa hàng thế nào." Ánh mắt của nàng quét qua mặt hồ sóng gợn lăn tăn, thấp giọng nói: "Nếu chúng ta có thể kiếm ra một số bạc lớn, ta đây có thể mang theo mẫu thân ra ngoài ở, không cần lại tức giận vì Cha ta và di nương kia."


Xuân Hoa cầm chặt tay của Thu Hoa: "Nhìn muội muốn đi nơi nào, muội và Tam thẩm sống êm đẹp, vì sao phải dọn ra ngoài? Dung gia có thể không có chỗ ở cho các ngươi hay sao?"
Thu Hoa thở dài một cái: "Ta thì không có vấn đề, chỉ là thấy mẫu thân của ta mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt."


Hạ Hoa bên cạnh khẽ gật đầu một cái: "Cuộc sống của Tam thẩm không dễ dàng."


"Đừng nói nữa, chúng ta câu cá, câu cá." Gia Mậu thấy trong nháy mắt mọi người đều có vẻ không vui, tranh thủ thời gian để bọn sai vặt cho cá ăn, gắn giun lên lưỡi câu: "Tứ muội muội, muội đến bên này ngồi, muội nhìn xem, trên mặt nước nhiều sóng gợn như vậy, chắc chắn nhiều cá."


Có mồi thơm tho, cá tụ tập tới, không thoát ra mặt nước được, sóng gợn nhộn nhạo từng vòng. Gia Mậu không đếm xỉa nhìn từng vòng vòng cung kia, trong đầu lại mơ mơ màng màng nhớ lại lời nói của Thu Hoa: "Kiếm ra một số bạc lớn, thì có thể mang mẫu thân ra ngoài ở rồi."


Hình như trước mắt có ánh sáng nhấp nhoáng, tim của hắn đột nhiên nhảy lên.
Nếu nàng... Cũng có thể dọn ra ngoài ở, thì có thể không bị mẹ kế khi dễ đến tức giận nữa.


Một loại kích động không nói ra được, khiến Gia Mậu hưng phấn cơ hồ cầm cây trúc không vững, nhưng làm thế nào mới có thể giúp nàng kiếm ra một khoản bạc ? Hắn khẽ gật đầu một cái, mở cửa hàng là một phương pháp tốt, chỉ cần nàng có thể kiếm ra một khoản bạc... Tim của Gia Mậu đập bịch bịch, nụ cười nhộn nhạo trên mặt.


"Ca ca, ca ca, cá cắn câu kìa!" Xuân Hoa một bên giậm chân hô lên: "Huynh làm sao vậy? Còn không mau kéo cần câu lên ?"






Truyện liên quan