Chương 47: Hại Tương Nghi vô tội bị thương

Hại Tương Nghi vô tội bị thương
Cuối cùng Lạc Đại phu nhân không chịu bỏ qua cho nàng.


Khi đi chơi tiết thanh minh từ bên ngoài về Lạc Phủ, nàng không nói một lời mang theo một đám nha hoàn bà tử chạy tới trong phòng Tương Nghi, cho dù Lưu ma ma và Liên Kiều gắng sức che chở nàng, Tương Nghi vẫn trúng mấy gậy, trên mặt cũng bị Lạc Đại phu nhân tát mấy cái, móng tay thật dài vạch qua mặt nàng, để lại vết xước thật dài.


Lưu ma ma ôm Tương Nghi, vành mắt đỏ lên: "Cô nương, lần tới ngài nhìn thấy Nhị thiếu gia Nhị tiểu thư, tránh một chút, đừng đi cùng bọn họ, phía sau bọn họ có đại phu nhân làm chỗ dựa."


Liên Kiều bưng nước nóng tới cho Tương Nghi đắp mặt, trong mắt có nước lấp lánh, cố chịu đựng không cho nước mắt rớt xuống. Lúc nãy Liên Kiều cũng bị Lạc Đại phu nhân đánh cho một trận: "Nha đầu ch.ết tiệt kia, lại dám đứng ở bên cạnh xem kịch vui, cũng không biết đưa diều cho Nhị thiếu gia, ngươi là gỗ hả?"


"Cô nương, ngài giống như Đào kép." Liên Kiều thoa khăn lông lên trên mặt Tương Nghi, quỳ người xuống nhìn mặt của nàng: "Xanh tím hết rồi, đại phu nhân hạ thủ thật ác độc."
Tương Nghi cười khổ một tiếng, bây giờ mình là cái gai trong mắt Lạc Đại phu nhân, sao nàng lại biết hạ thủ nhẹ.


Liên Kiều thở dài một cái: "Ai, ta vốn nghĩ cha mẹ ta nhẫn tâm, lại có thể bán đứt ta, không nghĩ tới vẫn tính là tốt, nếu gặp phỉa mẹ kế, chịu khổ còn nhiều hơn."


available on google playdownload on app store


"Nếu gặp phải mẹ kế, nói không chừng đã bán ngươi cho lão già hơn năm mươi tuổi làm vợ rồi." Lưu ma ma cầm thuốc nhẹ nhàng đắp lên cho Tương Nghi, trong lòng đau đến không nói chuyện nổi: "Mẹ ruột vẫn tốt, cũng sẽ tốt hơn mẹ kế, lòng của mẹ kế độc hơn mẹ ruột không biết bao nhiêu!"


Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tế tế và thở dài, Tương Nghi nằm trên giường, mắt nhìn xà ngang trên đỉnh đầu, siết quả đấm một cái, hôm nay là do mình không nhịn được, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, giờ mình không phe cánh có, muốn đối nghịch với Lạc Đại phu nhân, chỉ có thua thiệt, sau này phải học ngoan một chút.


"Đại tiểu thư ra sao rồi?" Ngoài cửa truyền đến giọng của Tiểu Lục: "Lão phu nhân sai ta mang dược cao cho Đại tiểu thư."
Liên Kiều vội vàng mở cửa, đón Tiểu Lục vào: "Tiểu Lục tỷ tỷ, Cô Nương nhà chúng ta rất thảm, ngươi nhìn một chút."


Tiểu Lục đi tới, cúi đầu nhìn dáng vẻ của Tương Nghi, thở dài một cái, để hộp dược cao xuống: "Đây là lão phu nhân đặc biệt đi tìm tới, gọi là Linh Chi Hương Chi, bôi hơn mấy ngày sẽ khỏi. Những thứ này là thuốc bổ lão phu nhân đưa tới cho Đại tiểu thư, đợi một hồi dung lửa nhỏ hầm mà uống, cô nương quả thực quá gầy, cũng nên bồi bổ thân thể."


Lưu ma ma vội vàng thu bao lớn bao nhỏ kia, cảm kích rơi nước mắt: "Đa tạ lão phu nhân."


"Đại tiểu thư tự mình nghỉ ngơi, ở nhà mấy ngày rồi lại đi Tộc Học." Tiểu Lục nhìn mặt Tương Nghi sung lên, rất thương hại, đại phu nhân rõ ràng là muốn phá hủy gương mặt của Đại tiểu thư, nhìn dấu móng tay bên trên, có chừng mấy đường.


"Cái gì?" Chân mày Lạc lão phu nhân cau lại: "Chuyên đánh mặt?"
"Dạ, nô tỳ nhìn thấy trên mặt có mấy đường thật sâu." Tiểu Lục khoanh tay trả lời: "Đại tiểu thư da thịt mềm mại, làm sao chịu nổi móng tay thật dài của đại phu nhân."


Lạc lão phu nhân cắn răng: "Nàng ngược lại càng ngày càng càn rỡ, sao không tích đức cho đứa bé trong bụng! Đi, gọi Đại lão gia chỗ ta!"


Tương Nghi là hàng hóa bà nhìn trong, để sau này bán được giá cao, nếu trên mặt có vết sẹo phá hủy dung mạo, vậy làm thế nào cho phải đây. Lạc lão phu nhân nắm chặt tay vịn ghế, gân xanh hiện lên, vợ lão đại này, thật là không có đầu óc, lúc trước mình để cho nàng vào cửa, thật là không cân nhắc chu toàn, chỉ lo bạc của nàng, nhưng không nghĩ đến đức hạnh của nàng.


Lạc Đại lão gia đi theo sau Tiểu Lục vào, cười híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu của Tiểu Lục, nước miếng cũng muốn chảy ra ngoài. Lạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ kia của hắn, nhíu mày một cái, lão đại này bệnh háo sắc một mực không sửa đổi, nhưng nhìn hắn là con trai trưởng, mình mới tài bồi hắn như vậy, nếu bàn về nhân phẩm nhân tài, lão Tam hơn xxa hắn, hy vọng năm nay lão Tam thi Hương có thể đậu Cử nhân, mình đi đút lót cho nó, đến trong nha môn Tri phủ kiếm một quan nửa chức.


"Mẹ, trễ như vậy gọi con tới, có thể có chuyện gì ?" Lạc Đại lão gia thấy chân mày Lạc lão phu nhân nhíu chặt, hình như hơi không vui, cũng có vài phần sợ hãi: "Mẹ gặp chuyện gì không như ý?"


"Hừ, chẳng lẽ ngươi cũng không biết vợ ngươi đã làm những chuyện gì ?" Lạc lão phu nhân nhìn chăm chú Lạc Đại lão gia, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt rất không vui: "Chẳng lẽ ngươi muốn có danh tiếng dung túng vợ kế ngược đãi con gái vợ trước ?"


Lạc Đại lão gia xem thường: "Không phải là hơi chút dạy dỗ mấy câu, sao lại thành ngược đãi rồi ?"


"Chẳng qua là tùy tiện giáo huấn mấy câu? Tự ngươi đi xem đi, gương mặt đó đã biến thành dáng vẻ gì!" Lạc lão phu nhân vừa nghĩ đến chuyện này thì trong đầu run lên, chỉ hy vọng Bồ tát phù hộ, trên mặt ngàn vạn lần đừng lưu sẹo.


"Mặt Tương Nghi thế nào?" Lạc Đại lão gia vẫn là dáng vẻ một mảnh mờ mịt: "Chẳng lẽ đánh mấy cái không nhẹ không nặng, thì có thể phá hủy mặt của nàng?"


Lạc lão phu nhân không thể nhịn được nữa, cầm chung trà trên bàn ném về phía Lạc Đại lão gia: "Đồ hỗn trướng! Ta thấy ngươi cả ngày đầu óc mê muội, sẽ không có được một chuyện tốt! Ta đã nói với ngươi, bây giờ Tương Nghi được Dương lão phu nhân yêu thích, cách mấy ngày Dương lão phu nhân phái người tìm nàng qua nói chuyện, nếu thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, tất nhiên sẽ hỏi lí do, nếu Tương Nghi nói thật, ngươi tự suy nghĩ một chút, Dương lão phu nhân có còn đi nói tốt cho ngươi không!"


Nghe thấy chuyện này có liên quan tới con đường làm quan của mình, Lạc Đại lão gia cũng coi trọng, hắn hoang mang rối loạn đứng lên: "Con đi xem Tương Nghi."


"Ngươi nên đi cảnh cáo vợ ngươi, nếu nàng còn tùy ý làm bậy như vậy, thì chớ có trách ta không khách khí." Lạc lão phu nhân trầm mặt nói: "Ta không thể không tìm mẫu thân nàng qua Phủ trò chuyện."


"Mẹ, ý của ngài là muốn bỏ nàng?" Lạc Đại lão gia kinh ngạc nhìn Lạc lão phu nhân: "Chuyện này không thể được, nếu bỏ nàng, ta đi đâu mà tìm một người có thể mang tới vạn quán đồ cưới như vậy? Lại nói ta muốn tìm, cũng là lần thành thân thứ ba, không có cô nương nhà tốt muốn gả cho ta."


"Ai nói muốn bỏ nàng? Chẳng qua chỉ là kêu mẫu thân nàng tới giúp dạy dỗ thôi!" Lạc lão phu nhân nhìn dáng vẻ kia của Lạc Đại lão gia, trong lòng cười lạnh, cái gọi là người nghèo chí ngắn, mấy câu nói này thể hiện tinh tế, rõ ràng là hàng kém, nhưng có thể có bạc chỗ dựa, con trai cũng không dám bỏ nàng.


"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lạc Đại lão gia giơ ống tay áo lên lau mồ hôi, nếu bỏ Lạc Đại phu nhân, hắn từ đâu có bạc dùng? Nghe mẫu thân nói chẳng qua là kêu nhạc mẫu tới dạy dỗ Lạc Đại phu nhân mấy câu, mới yên lòng: "Mẫu thân đừng tức giận, ta trở về viện tự nhiên sẽ nói với nàng."


"Ngươi đi đi, trước tiên đi thăm Tương Nghi một chút, ngươi làm cha, cũng không thể một chút trách nhiệm cũng không có, ném nàng ở một bên chẳng quan tâm, ngươi có muốn sau này nàng giúp ngươi mấy phần không?" Lạc lão phu nhân nói ý vị thâm trường: "Có một số việc không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn xa một chút."


Lạc Đại lão gia chẳng qua là gật đầu, vội vã đi mất.


Quá ma ma nhích tới gần Lạc lão phu nhân, thấp giọng nói: "Lão phu nhân, mời Cao lão phu nhân qua Phủ, chỉ sợ cũng không có chỗ gì dùng, xưa nay Cao lão phu nhân cưng chiều con gái nhỏ này, mọi người Nghiễm Lăng đều biết, nếu không, đại phu nhân cũng sẽ không có tính tình này."


Lạc lão phu nhân khe khẽ hừ một tiếng: "Ta mời Cao lão phu nhân qua Phủ, cũng chẳng qua là ngụy trang thôi, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không thấu?"
"Lão phu nhân, ý của người là..." Quá ma ma có vài phần do dự, dán bên tai Lạc lão phu nhân nói mấy câu.


Lạc lão phu nhân nửa ngày không lên tiếng, sau đó mới huơ huơ tay: "Trước đừng nóng nảy, thời gian còn sớm, chúng ta từ từ nhìn, nếu nàng thức thời thì tốt, không thức thời..." Ánh mắt của bà híp một cái, một ánh sáng lóe lên trong mắt rồi biến mất: "Mỗi người có phúc riêng của mình, đây đều là ông trời thưởng cho."


Lạc Đại lão gia cất bước đi vào hậu viện, đứng ở cửa nhìn nửa ngày, cũng không biết nên đi bên nào, một tiểu nha đầu lấy lòng bu lại: "Đại lão gia, là muốn đi viện của Nhị tiểu thư?"


Tiểu nha đầu này mới mười hai mười ba tuổi, nhưng dáng vẻ rất mặn mà, Lạc Đại lão gia nhìn thấy thì trong lòng ngứa ngáy, một tay giữ nàng lại: "Ta muốn đi chỗ Đại tiểu thư, mau mau mang gia đi."


Nha hoàn kia chuyển sóng mắt một cái, rất là thuận theo mặc cho Lạc Đại lão gia nắm tay nàng xoa nắn: "Đại lão gia, nô tỳ mang ngài đưa qua."


Lạc Đại lão gia đi theo tiểu nha đầu kia, chỉ cảm thấy trên người tiểu nha đầu phiêu động qua tới hàng loạt mùi thơm, rất dễ ngửi, hắn cợt nhả nói với nàng mấy câu, quẹo qua cửa bán nguyệt, chỉ thấy đến mấy căn phòng, nhìn tiểu nha đầu đi về phía đó, không khỏi có vài phần kinh ngạc: "Đại tiểu thư ở đây?"


Đó là hai căn nhà con, giữa mặt tường lộ ra mấy gian phòng, nhìn cửa liêm và màn cửa sổ kia, còn tưởng là chỗ ở của nha hoàn bà tử môn, quả thực mộc mạc. Lạc Đại lão gia đi vào, thấy Tương Nghi nằm trên giường, gương mặt sưng lên thật cao, cũng sợ nhảy dựng, lần này ra tay quá độc ác.


"Tương Nghi." Lạc Đại lão gia đứng bên giường nhìn nàng: "Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng so đo với mẫu thân của ngươi, ngươi lại không phải là không biết tính tình nàng nóng, dao lại hết lần này tới lần khác cứ đi lên tiếp cận?"


Thì ra phụ thân an ủi là thế này, nói tất cả là do nàng tự chuốt lấy, Lạc Đại phu nhân tính tình nóng, mình không biết phải trái chọc nàng. Đôi mắt Tương Nghi lặng lẽ nhìn Lạc Đại lão gia, lẳng lặng nói: "Cám ơn phụ thân chỉ điểm."


Lạc Đại lão gia bị tiếng nói bình tĩnh của Tương Nghi làm cho có vài phần lúng túng, hắn sờ trong túi một cái, đưa tiền qua: "Ngươi tự cầm đi mua thuốc, lần tới cẩn thận."


"Cô nương." Lưu ma ma thở dài một cái, cũng sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên Đại lão gia tới trong phòng cô nương thăm nàng, kết quả lại là tới đi vội vàng, không nói được mấy câu, người đã đi mất.


"Ma ma, cất tiền vào đi." Bất kể là ai cho gì đó, đều phải cầm, bây giờ mình còn không có bản lãnh tâm cao khí ngạo. Tương Nghi nhìn tiền trong tay, nở nụ cười khổ, thì ra khi người nghèo, là không có cách nào chú trọng khí tiết.






Truyện liên quan