Chương 68: Lâm tri phủ xử án thanh minh
Lạc lão phu nhân im lặng nhìn về phía những quyển sổ ghi chép đó, môi hơi hơi phát run, nhưng một chữ cũng không nói được. Những sổ sách này là chứng cớ, bà không thể chống chế, vừa nghĩ tới 95,000 lượng bạc sẽ bay ra từ trong tay mình, bà đau lòng một hồi lâu.
Trong lòng Tương Nghi thầm đánh trống vui vẻ, chẳng qua trên mặt không lộ nửa phần vui mừng, nàng thi lễ một cái với Lâm tri phủ, nhỏ giọng nói: " Bảy năm nay, tổ mẫu tận tâm tận lực xử lý cửa hang giúp tiểu nữ, dù sao cũng phải cho ít phí Khổ cực mới phải, nếu không trong nội tâm của tiểu nữ rất áy náy, xin đại nhân đồng ý thỉnh cầu của tiểu nữ."
"Lạc đại tiểu thư có hiếu tâm thật đáng khen, tuổi tác còn nhỏ đã biết lễ như vậy, thật không hổ là hậu nhân Tiền gia Hoa Dương ta." Lâm tri phủ cười nhìn Tương Nghi, trong lòng thầm nghĩ đứa bé nhu thuận lanh lợi như vậy, chỉ tiếc là không có mẹ, đứa bé không có mẹ bị người khi dễ, khắp nơi đều phải đắn đo phân tấc cho đủ, không thể làm sai nửa phân."Lạc Tân thị, hiếm thấy tôn nữ của ngươi suy nghĩ thay ngươi, như vậy đi, Bổn quan liền xử ngươi ít đi 5600 lượng bạc, lấy chín chục ngàn lượng bạc ra."
"Lâm đại nhân, Lâm đại nhân!" Lạc Đại lão gia gắng sức đi ra từ trong đám người: "Mẫu thân của ta tuổi lớn, tinh lực không thể so với thường ngày, quản chuyện có chút lực bất tòng tâm, gần đây cũng bắt đầu chia một phần nội vụ cho vợ ta xử lý. Bốn cửa hàng này, sao có thể mệt nhọc mẫu thân của ta tiếp tục quản ? Ta đây làm con trai, nhìn cũng không đành lòng. Không bằng giao bốn cửa hàng này cho ta xử lý, đến lúc đó cũng chuẩn bị thay trưởng nữ để dành được một khoản đồ cưới."
"Lạc đại gia đúng là hiếu tử, còn là người cha thương con, quả thực hiếm thấy." Lâm tri phủ nhìn Lạc Đại lão gia cười: "Nhưng, Lạc đại gia cũng là người trong quan phủ, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian đến Hoa Dương xử lý, còn không phải sẽ phái quản sự tới? Những thứ quản sự kia, xấu xa nhất, sau lưng chủ nhân không biết lấy bao nhiêu bạc! Ta thấy rất không yên tâm!"
"Lâm đại nhân, ta tự nhiên sẽ phái tâm phúc tới xử lý, chuyện này ngài hãy yên tâm, sẽ không có bất trắc." Lạc Đại lão gia cười phá lệ rực rỡ, trên mặt cũng nở ra một đóa hoa. Tương Nghi liếc mắt một cái, cúi đầu xuống, lời của phụ thân nói, thật sự khó để cho nàng tin tưởng, chẳng lẽ còn hi vọng bên trong Lạc Phủ có một người tốt sao ?
"Phái ai đi xử lý, dĩ nhiên là chuyện riêng của ngươi, nhưng cửa hàng này là ngươi đồ cưới vợ trước Tiền thị lưu lại, theo luật lệ là phải cho con gái. Bây giờ nàng chỉ có Lạc đại tiểu thư một đứa con gái, dĩ nhiên toàn bộ phải để lại cho nàng, thân là cha, ngươi thay nàng xử lý, nhất định là một mảnh từ ái, nhưng Bổn quan sợ ngươi bị tiểu nhân che mắt. Như vậy đi, khế ước bốn cửa hàng mặt tiền này do Lạc đại tiểu thư giữ, hàng năm ngươi cho nàng một vạn lượng bạc, còn lại nếu có dư, vậy lại cho nàng tiếp."
"Cái gì?" Lạc Đại lão gia giật mình cơ hồ muốn nhảy cỡn lên: "Hàng năm cho một vạn lượng bạc? Nếu làm ăn lỗ vốn, vậy phải làm thế nào?"
"Lạc đại gia, làm ăn này nhất định là sẽ có thua thiệt có kiếm lời, nhưng ta căn cứ vào sổ sách bảy năm qua, ba cửa hàng có kiếm lời. Ngươi cũng không phải không biết, quản sự cao môn đại hộ, có thể một mình đảm đương một phía quản mấy cửa hàng, sống không kém nhà giàu có! Không tính những con mọt kia ăn hết bạc, ba cửa hàng này hàng năm thu vào chín ngàn lượng, lại thêm tiền mướn của cửa hàng còn lại, hơn một vạn lượng rồi. Ngươi không nộp ra một vạn lượng, vậy thì đừng chiếm bốn cửa hàng này, Bổn quan an bài thỏa đáng mấy người tin được thay Lạc đại tiểu thư xử lý, một năm một vạn lượng bạc nhất định làm được."
Lạc Đại lão gia bị Lâm tri phủ nói như vậy, á khẩu không trả lời được, đứng ở đó gương mặt đỏ lên, nhìn Lạc lão phu nhân, rũ đầu xuống.
Lạc lão phu nhân đứng đó, nhìn Lạc đại gia, trong lòng quả thực rất không thoải mái, hắn một đứa con trai thật đúng là biết nhân cơ hội nhảy vào, ngaylúc bà tiến thối lưỡng nan còn chuẩn bị đến cướp cửa hang với bà! Nhìn Lâm tri phủ một hồi lời nói làm Lạc Đại lão gia bực bội thành miệng hồ lô, mới vui vẻ lên.
"Lạc đại tiểu thư, bây giờ bên người ngươi có mấy người làm?" Lâm tri phủ nhìn sắc mặt hai mẹ con Lạc lão phu nhân và Lạc Đại lão gia, hết sức đắc ý, xem ra mình đúng là chọc trúng tử huyệt của bọn họ, tiếp theo mình có thể thay Lạc đại tiểu thư an bài tiệm của nàng.
"Thưa Lâm đại nhân, bên người tiểu nữ có một thiếp thân ma ma, " Tương Nghi chỉ chỉ Lưu ma ma: "Đây là người hầu mẹ ta để lại. Còn có hai nha hoàn, một vừa mới thành thân mấy tháng, gọi là Thúy Chi, cũng là người mẫu thân ta mang tới. Ngoài ra người mới đến bên cạnh ta làm mấy tháng, tuổi còn nhỏ."
Lâm tri phủ hơi khó xử nhìn Lưu ma ma, Thúy Chi và Liên Kiều, ba người này nhìn chỉ có hai người là dùng được, tuổi tác Liên Kiều còn nhỏ, sao có thể thay Lạc đại tiểu thư xử lý cửa hang ? Lúc này Lưu ma ma và Thúy Chi quỳ sụp xuống đất, dập đầu mấy cái vang tiếng: "Lâm đại nhân, chúng ta nguyện thay cô nương xử lý cửa hàng, tuyệt sẽ không tham bạc của cô nương."
"Hai người các ngươi phải suy nghĩ một chút rõ ràng, hàng năm ít nhất phải kiếm một vạn lượng!" Thấy có người cướp cửa hàng với hắn, Lạc đại gia có vài phần kinh hoàng, mắt liếc ngang nhìn Lưu ma ma và Thúy Chi: "Vạn nhất lỗ vốn, dù bán bọn ngươi, cũng không trả nổi!"
"Đại lão gia, chuyện này cũng không nhọc ngươi quan tâm, nếu cửa hàng này lỗ vốn, dù chúng ta cắt thịt trên người đi bán, cũng phải góp đủ một vạn lượng bạc!" Lưu ma ma ngẩng đầu lên, trên mặt là thần sắc ác độc, bà đã đắc tội Lạc lão phu nhân, Lạc Phủ này không trở về được, không bằng ra ngoài phủ giúp tiểu thư xử lý cửa hàng, còn có thể giúp tiểu thư xem chừng, có gì không đúng, gió thổi cỏ lay, bà có thể báo tin cho tiểu thư.
Thúy Chi quỳ bên Lưu ma ma, gật đầu chắc chắn một cái: "Thúy Chi ở trên công đường này, thề với thanh thiên Đại lão gia, nế ta dám ăn bớt một xu bạc nào của cô nương, thiên lôi đánh xuống, ch.ết không được tử tế!"
Người trên công đường "Ồn ào " một tiếng, tất cả đều là than thở: "Thật là không bình thường, đây chính là một đôi trung nô! Dám tại chỗ phát thề độc như vậy, đây là một mảnh thành ý!"
"Các vị phụ lão hương thân Hoa Dương, Thúy Chi vốn là người Hoa Dương, đi theo phu nhân nhà chúng ta gả đi Nghiễm Lăng, nếu mọi người không tin, có thể đi Than Nhân trấn Hoa Dương tìm Lý gia thôn, hỏi xem Lý phúc vui là loại người nào thì biết rõ rồi! Thúy Chi từ nhỏ đã được cha mẹ dặn dò, làm việc phải xứng với lương tâm, tuyệt sẽ không làm cái chuyện phản bội chủ tử!"
"Thì ra là người Hoa Dương chúng ta, có thể tin, có thể tin!" Trăm họ trên công cổ vũ: "Lâm đại nhân, vị ma ma và nương tử này tin được, ngươi hãy thành toàn tâm nguyện của các nàng đi!"
Tương Nghi xoay người lại nhìn Lưu ma ma và Thúy Chi, trong mắt là nước mắt, hai người bọn họ thật sự quá tốt, tốt đến mức nàng cũng không biết làm thế nào cảm tạ các nàng, bảy năm qua, hai người bọn họ vì mình tận tâm tận lực, không chút buông lỏng, bây giờ lại vì thay mình đoạt lại bốn cửa hàng, phải thề độc như vậy!
"Ma ma, Thúy Chi..." Tương Nghi nghẹn ngào một tiếng, kéo tay của Lưu ma ma và Thúy Chi, không nói ra lời. Thúy Chi nhìn Tương Nghi cười: "Cô nương, không có gì, nô tỳ sẽ đi thỉnh giáo những người biết làm ăn, dù thế nào cũng phải kiếm ra một vạn lượng bạc."
Biết làm ăn? Lòng Tương Nghi mạnh mẽ nhảy lên một cái, trước mắt như có ánh sáng thoáng qua, trong lòng tung tăng một trận. Chuyện hôm nay hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, vốn tưởng rằng phụ thân là người trong quan phủ, hẳn đã chào hỏi Lâm tri phủ lúc không có ai. Mình tới Hoa Dương Phủ đã tới nhà chính, không thể không hao hết miệng lưỡi, thật không nghĩ đến Lâm tri phủ lại chịu giúp nàng như vậy, chẳng lẽ là Dương lão phu nhân đã phái người nói qua?
Nếu Dương lão phu nhân chịu hỗ trợ, phái người chỉ điểm Lưu ma ma và Thúy Chi xử lý ba cửa hàng này, cũng không có vấn đề gì, dầu gì, nếu cho thuê bốn cửa hàng, ăn tiền mướn một năm, cũng có thể được năm, sáu ngàn lượng bạc, ước chừng đủ rồi. Tương Nghi cúi đầu, khóe miệng nổi lên tươi cười.
"Nghi Nha Đầu, ngươi chớ có bị hai nô tỳ này lừa bịp." Lạc lão phu nhân thấy tình thế đã chuyển tiếp đột ngột, ngọt giọng nói: "Các nàng đang nói khoác lác, ngươi đừng có tin tưởng."
"Tổ mẫu, Lưu ma ma và Thúy Chi có phần tâm tư này, ta hẳn nên cho các nàng một cơ hội." Tương Nghi ngẩng đầu lên, cười một tiếng với Lạc lão phu nhân: " không phải tổ mẫu từng dạy ta, chuyện gì cũng phải từng bước một tiến tới? Ta nghĩ rằng để cho hai người bọn họ thử quản một năm trước, nếu thật sự có thể làm được, sau này cũng yên tâm. Lúc nãy cha nói rồi, tổ mẫu tuổi đã cao, nếu vẫn muốn tổ mẫu giúp ta bận tâm, ta cũng rất áy náy, tổ mẫu, gánh nặng này, ngươi cũng không cần mỗi ngày cúi đầu đến chuyện trong cửa hàng."
Lạc lão phu nhân á khẩu không trả lời được, Tương Nghi nói rất có lý, mình quả thực không tìm ra nói cái gì tới phản bác nàng. Đứng ở nơi đó, bà sắc mặt âm tình bất định, hận ý trong lòng thật sâu.
"Nếu Lạc đại tiểu thư cũng đồng ý, vậy bổn quan cứ xử như vậy, khế ước mua bán bốn cửa hàng, Lạc Tân thị lập tức giao cho Lạc đại tiểu thư, trong vòng ba ngày thay Lạc đại tiểu thư gửi chín chục ngàn lượng bạc vào Tiền trang Hối Thông, giao ngân phiếu cho Lạc đại tiểu thư, sau này không hỏi tới. Bốn cửa hàng Hoa Dương, do trung nô Lưu ma ma và Thúy Chi của Lạc đại tiểu thư xử lý, sau này Lạc Tân thị không được can thiệp." Lâm tri phủ đao trảm loạn ma, nhanh chóng định đoạt vụ án này: "Lạc Tân thị, ngươi còn gì để nói ?"
"Dân phụ không có lời nào để nói." Lạc lão phu nhân uể oải trả lời một câu, chỉ cảm thấy như xương cốt toàn thân đều bị mở ra, trái tim đang nhỏ máu, chín chục ngàn lượng bạc cứ như vậy bay đi! Bảy năm của bà, bảy năm này đều là làm không công rồi sao!
"Lạc đại tiểu thư, Bổn quan đưa di vật của mẫu thân về cho ngươi, ngươi phải cẩn thận cất giữ, chớ quên một phần lòng từ mẫu của mẫu thân ngươi!" Lâm tri phủ nhìn Tương Nghi, chỉ cảm thấy nàng quả thực đáng thương: "Ngươi chỉ có một nha hoàn hầu hạ, thật không đủ, như vậy đi, Bổn quan đưa ngươi mấy hạ nhân, như thế nào?"