Chương 70
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe ngòa, một luồng ánh sáng mặt trời kim hoàng chiếu trên mặt Tương Nghi, như bạch ngọc, bên trong lại hơi hơi lộ ra màu đỏ. Phương tẩu ngồi bên trái Tương Nghi, chắt lưỡi khen ngợi hai tiếng: "Mặt mũi cô nương bây giờ đã xinh xắn như vậy, sau này tất nhiên sẽ trổ mã mặn mà."
Tương Nghi nghe thì khe khẽ mỉm cười, đẹp mắt thì có thể thế nào? Kiếp trước nàng không phải cũng xinh đẹp như hoa, nhưng từ đầu đến cuối lại không được Dung đại phu nhân xem trong mắt, sống lại nàng mới hiểu được, dung mạo tốt rất quan trọng, nhưng lại không phải điều kiện tất nhiên, mạo mỹ thì thế nào, không có phần rộng rãi lo việc nhà kia, Dung đại phu nhân căn bản không xem nàng vào mắt.
Măm mười hai tuổi ấy, cô Dương Nhị Phu nhân muốn dắt hồng tuyến cho nàng và Gia Mậu, gọi nàng đến Dương phủ, Gia Mậu coi trọng, đưa cây trâm cho nàng. Tập tục xưa của Đại Chu, sau khi nhìn nhau, nếu nam tử hài lòng, sẽ đưa trâm cài tóc, nàng cầm hộp gấm kia toàn thân phát run. Từ khi quen biết với Gia Mậu, nàng đã có thiện cảm với Gia Mậu, nghe Dương Nhị Phu nhân nói phải nói bà mối đưa nàng làm vợ Gia Mậu, trái tim đã sớm bay qua.
Vốn tưởng chuyện đã nắm chắc, nhưng Dung đại phu nhân không chịu. Nàng đã từng đánh bạo hỏi Dương Nhị Phu nhân một câu, Dương Nhị Phu nhân nói: "Dung đại phu nhân nói... Sợ ngươi không thể làm đương gia chủ mẫu."
Tương Nghi bắt đầu lo lắng, bi phẫn nói không ra lời, hai tay vặn khăn tay, nước mắt tuôn rơi. Dương Nhị Phu nhân thấy dáng vẻ nàng như vậy, chẳng qua là an ủi nàng: "Không quan trọng, tuổi ngươi còn nhỏ, qua hai năm, mặt mày nẩy nở rồi, khí độ nuôi ra, có lẽ Dung đại phu nhân sẽ nhìn trúng."
Nhưng mà, nàng không có cơ hội.
Năm đó Dương Nhị Phu nhân dọn đi kinh thành, cũng không trở lại Nghiễm Lăng, mà nàng bị Lạc Đại phu nhân ngốt trong hậu viện, mỗi ngày phái người thả lời đồn đãi trong Nghiễm Lăng: "Dung gia không coi trọng, lập tức điên rồi, si mê háo sắc, thấy đàn ông trẻ tuổi thì chân như cắm rễ, lôi lôi kéo kéo!"
"Khi còn bé đã bị bệnh, giờ càng bộc phát nặng, đi bộ cũng khập khễnh, chân dài ngắn như vậy!"
"Ồ, nghe nói Lạc đại tiểu thư kia sinh mặt đầy rỗ, thật là họa vô đơn chí..."
Lời đồn đãi từ Nghiễm Lăng truyền đi xa, khi Tương Nghi cập kê, Lạc Đại phu nhân không làm lễ cập kê cho nàng: "Bệnh không có cách nào gặp người, sao có thể mời thân bằng hảo hữu kia tới tham gia lễ cập kê đây."
Cho dù Lạc Đại phu nhân mời, có thân bằng hảo hữu nào sẽ tới đây? Tương Nghi giống như một đóa hoa không được thấy ánh mặt trời, ngày qua ngày dần khô héo, cho đến khi Lạc Đại phu nhân thay nàng tìm một mối hôn sự tốt —— một lão tú tài hơn ba mươi tuổi, chẳng những không có của cải, ngay cả chuyện giường tre giữa phu thê kia cũng không được.
Nghĩ lại kiếp trước, Tương Nghi không khỏi run lập cập, khi đó mình oán hận Lạc Đại phu nhân, luôn cảm thấy năm mười hai tuổi ấy lúc nhìn nhau, nàng cố ý phá hư chuyện tốt của mình, đưa một chiếc áo bông màu đỏ sậm toái hoa cho nàng mặc, giống như kia nước sốt quen thịt trâu, nhất định là vì thế, Dung đại phu nhân mới coi thường mình.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân không chỉ đơn giản như vậy, Dung gia là đại tộc Giang Lăng, Gia Mậu lại vừa là trưởng tôn, khi đó nàng đúng là có dáng vẻ hẹp hòi, bị Lạc Đại phu nhân nhốt trong hậu viện, ngay cả cơ hội ra cửa cũng không có, chỉ có thể tự cầm một đống sách xem đi xem lại, cầm bút lông luyện chữ, viết lại viết, cô nương nuôi trong một tấc vuông, cho dù là đọc nhiều thi thư, thì có thể rộng rãi thế nào?
Sắc mặt Tương Nghi hơi ảm đạm, nghĩ lại kiếp trước, trong lòng lập tức buồn bã, mặc dù đã quyết định kiếp này sẽ không tiếp tục dính líu quan hệ với Gia Mậu, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đã qua, vẫn phiền muộn như cũ, kiếp trước mình đúng là mơ hồ sống cả đời, mặc dù cũng làm bộ thành tiểu Bạch hoa, có lẽ đó cũng là trong lòng Gia Mậu thương tiếc mình, không muốn lật tẩy thôi.
Nàng ch.ết trên giường sinh, đến tột cùng có phải Tiết Liên Thanh động tay chân không, nàng đã không muốn nghĩ tiếp, dù sao cũng là mình xin lỗi nàng, cả đời này, chỉ cầu không gặp lại nàng, cũng không cần mang đến khốn nhiễu cho cuộc sống của nàng, mình phải biết yêu quý mình, giống như hôm nay, cuối cùng nàng cũng bước ra bước đầu tiên.
Dưới sự giúp đỡ của Dương lão phu nhân, nàng đánh bại Lạc lão phu nhân, đoạt lại đồ vật thuộc về mẫu thân, nhưng con đường phía trước còn dài đằng đẵng, không biết Lạc lão phu nhân sẽ đối phó nàng thế nào?
Nhìn từ hành động của Quá ma ma, đại khái trong lòng Lạc lão phu nhân đã chôn xuống mầm mống oán hận, coi như mình là không nể mặt mũi Lạc lão phu nhân, hai bà cháu phải làm ra dáng vẻ hòa hòa khí khí trong mấy tháng, nói chung là không thể nào. Tương Nghi chơi đùa ngón tay của mình, một mảnh trắng bệch, trái tim bỗng nhiên nhói lên, khi về Nghiễm Lăng phải càng chú ý, tự bảo vệ mình cho tốt, không thể để cho Lạc lão phu nhân có cơ hội thừa dịp.
Mặc dù đã qua đời, nhưng mình còn học phải rất nhiều, xem từ lần giao chiến với Lạc lão phu nhân này, nếu không có Dương lão phu nhân chỉ điểm, mình nhất định sẽ là thất bại thảm hại. Mình bây giờ so với kiếp trước, chẳng qua là biết trước chút chuyện, mà muốn muốn để cho mình lột xác, vậy còn phải từng bước một rèn luyện ra mới được.
"Cô nương, ngài đang suy nghĩ gì vậy?" Liên Kiều vui mừng ngồi bên cạnh, vén rèm lên nhìn phong cảnh ven đường, nàng mới hơn mười tuổi, còn chưa có tâm tư kín đáo, chẳng qua là đơn thuần hưởng thụ sảng khoái khi được ra ngoài. Một đôi tay chỉ bên ngoài thật vui sướng: "Cô nương, ngài mau tới nhìn, đôi chim bên ngoài thật là đẹp mắt, màu lông xanh biếc, không kém con vẹt lông xanh của Dương phủ."
Tương Nghi không đếm xỉa tới liếc mắt nhìn bên ngoài, đầu lông mày lại không buông lỏng, Tần ma ma ở một bên nhìn dáng vẻ kia của Tương Nghi, khẽ mỉm cười: "Cô nương đừng lo lắng, sau khi về phủ ta và Phương tẩu tự nhiên sẽ đảm bảo ngài chu toàn."
"Ma ma..." Trong lòng Tương Nghi cảm kích, quả thực không biết nên nói thế nào mới phải, Tần ma ma cười một tiếng với nàng: "Cô nương đừng sợ, buông lỏng tinh thần là được."
Trở về Nghiễm Lăng, khi bước vào đại môn Lạc gia, Tương Nghi vẫn còn hơi thấp thỏm, đi tới cửa tiền đường, Thanh Mai ngồi trên hành lang cắn hạt dưa, thấy nàng tới, cũng không nhúc nhích, chẳng qua là mắt liếc nhìn.
Từ cử động của Thanh Mai có thể thấy lúc này Lạc Phủ bài xích nàng ra ngoài rồi, Tương Nghi nhẹ nhàng đạp lên bậc cấp, sống lưng thẳng tắp đi vào, ở trên đường nàng đã sớm có chuẩn bị, lúc này ngược lại cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Lạc lão phu nhân ngồi trong nội đường, Lạc Nhị Phu nhân Lạc Tam phu nhân ngồi ở hai bên, lại không thấy Lạc Đại phu nhân, chắc là thân thể của nàng nặng nề, không có phương tiện đi ra đi lại. Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Quần ngồi ở một nơi, hai người nhìn Tương Nghi, lại châu đầu ghé tai nói tới nói lui.
"Tổ mẫu mạnh khỏe." Tương Nghi đi tới phía trước, khom người thi lễ một cái, đứng lên cười khanh khách nhìn Lạc lão phu nhân: "Tổ mẫu đi quá nhanh, Tương Nghi cũng không đuổi kịp."
Lạc lão phu nhân cau mày nhìn Tương Nghi, nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: "Nghi Nha Đầu, lúc ở Hoa Dương Phủ, ta cũng không tiện nói nhiều, bây giờ ngươi về nhà, hai bà cháu chúng ta đóng cửa lại nói lời trong lòng, chung quy chớ có để cho tình cảm bà cháu vì chuyện này mà phai nhạt."
Tương Nghi ngẩng đầu nhìn Lạc lão phu nhân đối diện, thấy bà mang dáng vẻ thành thật với nhau, phảng phất đang tập trung tinh thần dự định cho mình, nói hết sức thành khẩn, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, thủ đoạn này của Lạc lão phu nhân, lung lạc nàng ở kiếp trước, nhất định không có vấn đề, nhưng nàng đã sống một đời, nếu không nhìn ra ai là thật tâm, ai hư tình giả ý, đó cũng là hồ đồ đến hết có thuốc chữa.
"Mẫu thân, bây giờ ngài nói lời này với Tương Nghi, chỉ sợ đã trễ." Lạc Nhị Phu nhân cầm một cây quạt phe phẩy: "Bây giờ nàng là người có bạc cạnh thân, còn thương lượng cái gì với ngài?"
Chuyện đồ cưới mẫu thân Tiền thị của Tương Nghi bây giờ mọi người Lạc Phủ đều biết, mọi người đều biết Đại tiểu thư bỗng nhiên có một số lớn bạc, còn có bốn cửa hàng mặt tiền, mỗi một người đều nóng mắt đến không được, Lạc Nhị Phu nhân suy nghĩ đến nhà mẹ mình cho có mấy ngàn lượng bạc ép rương, sau này khi Lạc Tương Phồn xuất giá, còn không biết phải làm thế nào, buồn đến lông mày cũng nhăn thành một khối, thấy Tương Nghi, trong lòng thật sự không thoải mái.
Lạc lão phu nhân không để ý nàng, Lạc Nhị Phu nhân càng không vui, cầm cây quạt trong tay lắc mạnh mấy cái, lửa giận trong lòng bốc lên, ánh mắt chuyển tới trên hộp thiết Phương tẩu cầm trong tay, đổi thành thần sắc tham lam.
"Nghi Nha Đầu, tuổi ngươi còn nhỏ quá, một khoản bạc lớn như vậy để trên người cũng không ổn, không bằng để tổ mẫu bảo quản giúp ngươi, chờ khi ngươi lấy chồng lại trả cho ngươi." Tay Lạc lão phu nhân cầm phật châu đàn mộc, trên đường về bà một mực suy nghĩ chuyện này, trong phủ Hoa Dương bị thua thiệt, dù thế nào cũng phải hòa nhau mới được, câu nói kia của Lâm tri phủ dẫn dắt bà: "Chẳng lẽ ngươi muốn cầm bạc đi cho vay nặng lãi ?"
Chín vạn lượng bạc này nếu là cầm đi cho vay nặng lãi, một năm nói có thể lấy về một hai vạn, đây là làm ăn một vốn bốn lời, về phần bốn cửa hàng kia, mình đè Nghi Nha Đầu muốn, chẳng lẽ nàng còn dám không cho mình? Nhiều lắm là cũng là trong lòng nói mấy câu thôi ——nàng còn muốn ở Lạc Phủ hay không?
"Đa tạ tổ mẫu phí tâm, chỉ là Tương Nghi cảm thấy Lâm tri phủ nói đúng, di vật của mẫu thân đã trả lại cho Tương Nghi, Tương Nghi phải làm bảo quản thích đáng, tránh cho đến lúc đó có sơ suất gì, vậy Tương Nghi thật xin lỗi tấm lòng của mẫu thân rồi." Tương Nghi nhìn thẳng cặp mắt Lạc lão phu nhân, khẽ mỉm cười: "Xin tổ mẫu thứ lỗi."
Quá ma ma đi ra từ sau lưng Lạc lão phu nhân, mang theo mấy bà tử đi về phía Phương tẩu, miệng tàn bạo nói: "Đại tiểu thư, lão phu nhân thương tiếc ngươi, mới thương lượng với ngươi, ngươi đừng có không biết phải trái, bây giờ ngươi không muốn lấy ra cũng không được, nhiều bạc như vậy, sao có thể để trên người của ngươi chứ ?"
Tương Nghi cả kinh, mấy bà tử này đều là người chuyên chấp hành gia pháp, làm công việc này nhiều năm, thứ có là khí lực, mình chắc chắn không đối phó không được, trong lòng nàng cuống cuồng, đưa tay ngăn cản Quá ma ma: "Ma ma, giờ tổ mẫu ta cũng không lên tiếng, sao lại đến phiên ngươi ra tay cướp đồ ? Di vật của mẫu thân ta là quan phủ xử xuống, ta còn có bản án, sao ngươi có thể tùy ý làm bậy như vậy?"
Quá ma ma chẳng qua là cười lạnh, căn bản không coi Tương Nghi ra gì, đi tới trước mặt Tương Nghi, nâng cánh tay lên muốn kéo Tương Nghi sang một bên, tay bà còn chưa đụng tới người nàng, chỉ thấy một bóng người thoáng lên, Quá ma ma còn không biết chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy cổ tay bỗng nhiên đau nhức, cúi đầu nhìn một cái, một tay của Tần ma ma nắm cổ tay của bà, đang cười lạnh lùng.
"Ngươi dám ngăn ta?" Quá ma ma nhịn đau hô lên: "Ngươi có biết người lớn nhất trong Lạc Phủ này là lão phu nhân không? Lời lão phu nhân nói, ngươi dám ngăn trở?"
"Ta không bán mình cho Lạc gia, ta là Lâm đại nhân đưa cho Lạc đại tiểu thư, đến giúp nàng bảo quản tài vật, ai ngấp nghé cũng không được!" Hai tay Tần ma ma nhẹ nhàng dùng sức một chút, nghe một tiếng "RẮC...A...Ặ..!!", cổ tay Quá ma ma nhất thời trật khớp, rũ ở đó, không động đậy.