Chương 77: Sinh tử có trên sổ số mạng
Trong nội thất một mảnh âm trầm, Lạc lão phu nhân méo miệng ngồi ở chỗ đó, không nói một lời.
"Đại tiểu thư nói buổi chiều nàng mới về." Thanh La cúi đầu đứng đó, không dám nhìn Lạc lão phu nhân, chỉ thấp giọng nói: "Đại tiểu thư trở lại cũng không có chuyện gì tốt làm, đại phu nhân vốn ghét nàng, nếu thấy Đại tiểu thư qua, thân thể đại phu nhân chỉ sợ sẽ càng không dễ."
"Thanh La, ngươi đi ra ngoài." Thật lâu sau Lạc lão phu nhân mới mở miệng: "Không cần ngươi kiếm cớ cho nàng."
"Lão phu nhân..." Thanh La ngẩng đầu lên, trên mặt là thần sắc khủng hoảng: "Nô tỳ..."
"Mau mau đi ra ngoài đi." Quá ma ma đẩy Thanh La ra bên ngoài, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngươi không thấy lão phu nhân không vui?"
"Nàng ngược lại biết phòng bị, một phần cũng không để cho ta chui chỗ trống." Lạc lão phu nhân quay qua quay lại đàn mộc phật châu kia, trên mặt lộ ra vẻ phiền não. Vốn có kế hoạch dẫn Tương Nghi vào trong phòng vợ lão đại, đến lúc đó xảy ra chuyện gì có lý do nói là nàng đã hạ thủ, nhưng bây giờ nha đầu ch.ết tiệt kia ch.ết sống không mắc lừa, núp trong Tộc Học không trở lại, thật là làm cho bà cảm thấy buồn rầu.
"Lão phu nhân, trốn được mùng một, không tránh khỏi mười lăm, Đại tiểu thư không thể không về từ Tộc Học." Quá ma ma ở một bên khom người, con ngươi chuyển động: "Buổi chiều Tộc Học chỉ có một bài giảng, nhiều nhất là giờ Thân một khắc sẽ về."
Lạc lão phu nhân thở phào nhẹ nhỏm thật dài: "Ta coi nàng giảo hoạt, sao nàng có thể trốn được ? Cho dù trốn, ta cũng có thể sắp ch.ết nói thành sống!"
Quá ma ma nịnh hót: "Lạc Phủ này, còn không phải do lão phu nhân định đoạt?" Vừa nói, vừa nở nụ cười, giọng cười khàn khàn, giống như chim Kiêu bay qua từ trên ngọn cây ban đêm, kiệt kiệt khiển trách, mang đến một tia tối tăm u ám.
"Lão phu nhân, lão phu nhân!" Bên ngoài truyền tới giọng hốt hoảng, Quá ma ma vén rèm cửa nhìn, chỉ thấy Hoàng ma ma cơ hồ là lăn một vòng tới, sắc mặt hoảng hốt, bên khóe mắt đều là lệ.
"Thế nào?" Quá ma ma bắt lại cánh tay của bà: "Tỷ tỷ, đi bộ cẩn thận chút, bây giờ ngươi cũng là người hơn năm mươi rồi, thế nào có thể so với những tiểu nha đầu kia như thế, xòe chân ra chạy loạn khắp nơi!"
Hoàng ma ma thời gian thở hổn hển cũng không có, lau mắt xông vào nội thất: "Lão phu nhân, phu nhân nhà chúng ta, không được, bên dưới ra máu, dừng cũng không dừng được!" Bà vén vạt áo lên xoa xoa mồ hôi trên trán: "Dùng một xấp giấy dày, vừa mới để lên lập tức đỏ, ngay cả Bà đỡ Trương cũng hoảng hốt!"
"Nhanh đi mời đại phu!" Lạc lão phu nhân mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đại biến: "Quá ma ma, ngươi đưa lệnh bài cho Hoàng ma ma xuất phủ trước, lại đỡ ta tới xem xem, đây là chuyện gì đây!"
Hoàng ma ma đáp một tiếng, cầm lệnh bài vội vàng chạy ra bên ngoài, Lạc lão phu nhân nhìn bóng lưng hoảng hốt của bà, hơi nghi hoặc đảo tròn mắt : "Sao lại xuất huyết? Chẳng lẽ Bà đỡ Trương động tay chân?"
"Lão phu nhân, ta cảm thấy hẳn là không phải." Quá ma ma đỡ Lạc lão phu nhân ra bên ngoài, nhìn chung quanh một chút, thấy không người, lúc này mới đưa miệng đến bên tai Lạc lão phu nhân: "Trong mấy ngày nay Đại phu nhân, một mực ăn không ngon ngủ không yên, nghe tiểu nha đầu trong sân nàng nói, mỗi ngày đều nhớ Nhị tiểu thư, mỗi ngày đều khóc. Là không phải ứ đọng trong lòng, cộng thêm lúc sinh sản..."
Lạc lão phu nhân nhíu mày một cái: "Bất kể thế nào, cũng phải lôi kéo, dù sao phải đợi nha đầu ch.ết tiệt kia trở lại mới được ch.ết."
Quá ma ma nhìn trời mặt trời, cười nói: "Lão phu nhân, giờ cũng sắp giờ Thân rồi, Đại tiểu thư cũng sắp về. Chảy máu nhiều dù sao cũng phải kéo một lát, đâu có nhanh như vậy."
Hai người vừa nói, vừa đi về phía viện của Lạc Đại phu nhân. Mới vừa vào cửa, liền nghe thấy bên trong hò hét ầm ỉ một mảnh, nha hoàn bà tử cầm đồ vật đi vào đi ra. Các loại cùng nhau đưa vào phòng, dưới hành lang đặt một cái lò lửa nhỏ, có nha hoàn ngồi xổm ở đó quạt lửa nấu thuốc, lọ thuốc mới đặt lên, một chút hơi nóng cũng không có.
"Đây là thuốc gì?" Lạc lão phu nhân đi qua nhìn một chút, thấy trong siêu thuốc màu đen là một vũng nước, căn bản không nhìn ra là những thứ gì.
Tiểu nha đầu tử ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng hốt: "Nói là cầm máu, nấu cho đại phu nhân uống."
Lạc lão phu nhân nhìn Quá ma ma một cái, hai người cất bước đi vào trong phòng Lạc Đại phu nhân.
Lạc Đại phu nhân nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, mắt không mở, Bà đỡ Trương bảo nha hoàn lau máu chảy ra, Linh Lung quỳ bên mép giường, một tay kéo Lạc Đại phu nhân, không ngừng nói chuyện: "Phu nhân, ngài mau mau mở mắt nhìn xem, tiểu thiếu gia thật là đáng yêu, hắn vẫn chờ ngài ôm hắn đây! Phu nhân!" Nàng nâng tay còn lại lên, dụi mắt một cái, mang theo giọng mũi nồng nặc khóc hô: "Phu nhân, ngài mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại!"
Bà đỡ Trương đã thông báo Linh Lung, phải không ngừng nói chuyện với Lạc Đại phu nhân, nếu không không chừng nàng cứ như vậy ngủ rồi ch.ết mất. Linh Lung vừa nghe thấy chữ "ch.ết", bị hù dọa ba hồn sáu phách đều bay đi, vội vàng cầm tay Lạc Đại phu nhân không người nói chuyện với nàng. ban đầu Linh Lung là nha hoàn Cao gia, vừa tới là một nha hoàn quét sân, Lạc Đại phu nhân thấy nàng cơ trí, mang nàng tới Lạc Phủ, mấy năm nay, nàng từ nha hoàn thô sử lên tới đại nha hoàn quản sự, tất cả đều là chỗ tốt Lạc Đại phu nhân cho nàng, tiền tiêu hàng tháng không ngừng tăng, có mặt mũi, Linh Lung cảm thấy mình hầu như đều có thể so với nửa chủ tử, ít nhất trong viện Lạc Đại phu nhân, những nha hoàn kia bà tử không thể không nịnh nọt nàng
Phu nhân không thể ch.ết được, ch.ết thì nàng làm sao bây giờ? Trong lòng Linh Lung sợ hãi một hồi, nắm tay Lạc Đại phu nhân, nước mắt của nàng cộp cộp rớt xuống: "Phu nhân, phu nhân, mau mau tỉnh lại!"
Lạc lão phu nhân đi tới mép giường nhìn, mắt Lạc Đại phu nhân nhắm quá chặt chẽ, như không có mở ra ý tứ, bà chỉ chỉ huyệt nhân trung Lạc Đại phu nhân: "Bấm bấm nơi đó, không được thì cầm ngân châm đâm!"
Quá ma ma đáp một tiếng, đi lên phía trước, vén ống tay áo lên, móng tay thật dài giống như chủy thủ nho nhỏ, Linh Lung trố mắt nghẹn họng nhìn, hơi không dám tin tưởng: "Ma ma, ngươi nhẹ chút!"
Quá ma ma không để ý tới nàng, dùng sức nhấn một cái, huyệt nhân trung Lạc Đại phu nhân lõm xuống không ít.
"Lại dùng chút lực!" Lạc lão phu nhân hoàn toàn không có tâm tư thương hương tiếc ngọc kia, chẳng qua là để cho Quá ma ma bấm thêm mấy cái. Quá ma ma dùng sức bấm lại bấm, Linh Lung đau lòng cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, trợn tròn mắt liều mạng nhìn, quả thực muốn kéo tay Quá ma ma lại, nhưng nàng sợ Lạc lão phu nhân, sợ hãi núp một bên.
Quá ma ma lại bấm lại nhào nặn, một lúc lâu, Lạc Đại phu nhân mới bỗng nhiên rên rỉ một câu: "Nước..."
Linh Lung kinh ngạc vui mừng mở to mắt: "Phu nhân, ngài tỉnh!" Nàng vội vội vàng vàng xoay người đến bàn bên cạnh bưng lên một ly trà: "Phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài uống nước."
Thân thể Lạc Đại phu nhân rất yếu, Linh Lung và Quá ma ma muốn đỡ nàng ngồi dậy, nhưng vùng vẫy một trận vẫn không thành công, chỉ có thể dùng kia thìa nhỏ múc nước, từ từ đưa đến bên miệng Lạc Đại phu nhân: "Phu nhân, tiểu thiếu gia mới sinh thật là vô cùng đáng yêu, một đôi mắt nhìn ngắm khắp nơi."
Lạc Đại phu nhân không trả lời nàng, con ngươi mờ mịt nhìn trần nhà, như tất cả đều là trống không.
Linh Lung sợ hãi nhìn Lạc Đại phu nhân như vậy, trong lòng càng là hoảng, cho đến lúc một vị đại phu đi theo Hoàng ma ma vào, lúc này mới hơi an tâm chút.
"Đại phu, thân thể con dâu ta thế nào?" Lạc lão phu nhân chờ đại phu chẩn mạch xong, ngồi ở một bên chậm rãi hỏi, trên mặt là thần sắc ưu sầu.
"Lão phu nhân, vị Thiếu phu nhân này..." Đại phu khổ sở nhìn Lạc Đại phu nhân: "Chỉ sợ khó chịu đựng đi qua."
Linh Lung "Ùm" một tiếng quỳ đến trước mặt đại phu: "Đại phu, xin ngươi cứu lấy phu nhân nhà chúng ta!"
Đại phu hơi bất đắc dĩ, lắc đầu một cái: "Con người tự nhiên có số mạng, chúng ta cũng không phải ai cũng có thể trị hết. Vị phu nhân này khi ở nhà, hẳn đã nuông chiều từ bé nên thân thể yếu ớt, gần đây lại có chuyện phiền não, ứ đọng trong lòng, kinh mạch càng tắc nghẽn. Lúc sinh sản chảy nhiều máu, đây là ý trời... Ta trước cho một toa thuốc, cũng không nhất định là có thể khỏi, chỉ có thể nhìn ý của ông trời."
Linh Lung tê liệt ngồi dưới đất, hơi thở hào hển, căn bản không thể tin vào tai của mình, ý tứ trong lời đại phu rất rõ ràng, Lạc Đại phu nhân không nhất định qua khỏi!
Kinh hoàng từ từ đi lên, bao phủ lòng của nàng, nàng chợt nhảy cỡn lên, nhào tới trên người Lạc Đại phu nhân: "Phu nhân, phu nhân!"
Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Linh Lung một cái, cười nói với đại phu đạo: "Xin đại phu cho toa thuốc."
Đại phu gật đầu một cái, đi theo Hoàng ma ma đến nhà bên cạnh hốt thuốc, thảo dược bên ngoài đã nấu xong, mùi thuốc nồng nặc thông qua đại môn truyền vào, chui vào trong lòng người. Lạc lão phu nhân nhìn Quá ma ma, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng vui mừng.
Cuối cùng có thể treo một hơi thở, để cho nha đầu ch.ết tiệt kia gánh tội danh giết mẹ.
"Lão phu nhân, Đại tiểu thư mang theo Dương Nhị Phu nhân và biểu thiếu gia biểu tiểu thư tới." Giữ cửa tiểu nha đầu tử chạy vào thật nhanh, thở hồng hộc: "Dương Nhị Phu nhân còn mang rồi không ít thứ tới, phía sau đi theo rất nhiều nha hoàn bà tử."
"Cái gì?" Lạc lão phu nhân trợn mắt há mồm, nha đầu ch.ết tiệt kia lại nghĩ tới biện pháp này, mời con gái của mình về! Đúng là hết sức giảo hoạt!
"Mẹ, ta sang đây thăm đại tẩu." Dương Nhị Phu nhân cười tủm tỉm chân đi vào, thấy Lạc Đại phu nhân nằm trên giường, nụ cười biến mất, vội vàng chạy nhanh tới mép giường kêu mấy tiếng: "Đại tẩu, đại tẩu!"
Linh Lung khóc sướt mướt nói: "Dương Nhị Phu nhân, phu nhân nhà chúng ta không xong rồi! Lúc nãy đại phu còn nói, thấy nàng khó mà qua khỏi!"
Dương Nhị Phu nhân đưa tay lên trán Lạc Đại phu nhân, khẽ lắc đầu một cái: "Ai, dáng vẻ kia, là hơi không được, chẳng qua là ngươi ngàn vạn lần đừng đến chỗ nàng khóc sướt mướt, đừng thấy phu nhân nhà ngươi nhắm mắt lại, trong nội tâm nàng nhưng rất rõ ràng!"
Tương Nghi đứng cạnh cửa nhìn, trong lòng bỗng nhiên cũng khổ sở một trận, mặc dù Lạc Đại phu nhân đối xử với nàng không tốt, nhưng nàng ch.ết như bây giờ, để cho Tương Nghi không tự chủ được nhớ tới mình kiếp trước. Khi đó mình cũng là nằm trên giường như vậy, chỉ cảm thấy bên dưới có gì đó ấm áp từng đợt từng đợt xông ra. Nàng dùng sức nắm chặt đệm giường dưới người, muốn mình mở mắt, nhưng tất cả đều là phí công, ánh mắt của nàng cũng không có mở ra được, nàng chỉ có thể nghe thấy Gia Mậu ở bên tai mình khóc ròng ròng, từ từ, cái gì cũng không nghe được, một màu đen kịt.