Quyển 1 - Chương 16: Cô không phải người ngoài
Tần Khanh đoán Ty Lạc gọi món lẩu hải sản là cho Tiêu Tự Trần. Quả nhiên đúng như vậy. Lát sau, Ty Lạc đề nghị nhân viên phục vụ đặt nồi lẩu trước mặt Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông kia đang đắm mình trò chơi 2048 phiên bản mới nhất nhàn nhạt ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, tiện thể quay sang nhìn về phía nồi nước lẩu đỏ chót trước mặt Tần Khanh, nhíu mày hỏi: “Cô muốn ăn món này?”
Tần Khanh không ăn được cay nhiều, nhưng mức độ này thì cũng không hề gì nên gật gù: “Được!”
Tiêu Tự Trần mặt sầm, giơ tay ra hiệu gọi phục vụ, chỉ vào nồi lẩu đỏ chót đó: “Đổi cho tôi y như thế kia!”
Không quan tâm thái độ của Tần Khanh, Tiêu Tự Trần lại khoát tay, dặn dò: “Không cần đổi, lấy thêm một phần giống của tôi cho cô ấy!”
Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần ra lệnh nhân viên phục vụ, cô đưa mắt nhìn Ty Lạc.
Ảnh đế đang tựa thành ghế nghịch điện thoại di động, yên tĩnh như một bức tranh.
Không dám làm phiền, Tần Khanh đành mở miệng nhìn Tiêu Tự Trần nói: “Giáo sư Tiêu, anh không cần phiền toái như vậy, tôi có thể …”
“Ừ! Tôi không cảm thấy phiền!”
Tiêu Tự Trần trả lời rất nghiêm túc, sau đó lại lấy điện thoại chơi tiếp.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa của nhân viên phục vụ vang lên, ánh mắt anh mới chuyển sang cô, cau mày nói một cách nghiêm túc: “Cô đừng ăn cùng với cậu ta. Cậu ta tô son đó!”
Ngữ khí của Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc, giống như là muốn nói …
Cô không được ăn cùng với cậu ta, cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm cực kỳ nguy hiểm.
Cô thầm nghĩ
Thật ra tôi cũng tô son mà.
Con người này mắc bệnh ưa sạch sẽ … Không biết làm sao Ty Lạc có thể kết bạn được với anh ấy. Dựa trên tình hình thực tế, khả năng ‘Đồng tính’ của hai người bọn họ là không thể xảy ra … Tiêu Tự Trần có vẻ như không thể chịu đựng nổi Ty Lạc …
Nghe Tiêu Tự Trần nói vậy, Ty Lạc cũng không ngẩng đầu. Tần Khanh đành hóng cổ đà điểu chờ người phục vụ mang thức ăn đến.
Vài phút sau nhân viên phục vụ đem lên đủ loại thức ăn. Ty Lạc buông điện thoại xuống, nhìn những món ăn tươi ngon, gật gật đầu: “Cám ơn!”
Mấy nhân viên được Ảnh đế Ty Lạc nói tiếng cám ơn liền cười híp mắt, luôn miệng nói
Không có chi! Không có chi …
Vốn dĩ muốn mượn cớ để xin chữ ký, ai ngờ bị Tiêu Tự Trần xen ngang.
Anh đứng dậy, vuốt thẳng âu phục, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ lạnh giọng: “Chỗ rửa tay ở đâu?”
Nhân viên phục vụ bị khí chất lạnh như băng của người đàn ông này dọa sợ, trong chớp mắt quên mất việc xin chữ ký, giơ tay ra hiệu dẫn đường cho Tiêu Tự Trần: “Xin mời đi lối này!”
Trước khi đi, anh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Tần Khanh rồi nhìn sang người ngồi đối diện cô, Ty Lạc, đáy mắt đầy ẩn ý …
Ty Lạc hiểu ý của Tiêu Tự Trần:
Đào chân tường của người khác là chuyện thất đức. Cậu tốt nhất đừng có làm!!!
Sau khi nhìn Tiêu Tự Trần đóng cửa ra ngoài, Ty Lạc nhếch miệng, nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài giống Tần Khanh, khẽ hỏi: “Cô cảm thấy Tiêu thế nào?”
Tâm hồn Tần Khanh đang lơ đãng ngoài cửa sổ vội vàng thu hồi tầm mắt, quay qua nhìn Ty Lạc, cô dùng bốn chữ vạn năng của Tiêu Tự Trần đáp lại: “Cũng không tệ lắm!”
Ty Lạc bật cười, tiếp tục truy hỏi: “Không tệ ở điểm nào?”
Tần Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ty Lạc, phát hiện Ty Lạc lấy một tay chống cằm, ánh mắt bức người nhìn cô đầy chăm chú, vẻ mặt không giống như đang đùa.
Tần Khanh chỉ nói thật suy nghĩ của mình.
Tuy rằng có đôi lúc cô không theo kịp tư duy của Tiêu Tự Trần; tuy rằng có những lúc anh đưa ra những yêu cầu rất kỳ quái; tuy rằng anh rất cố chấp, chỉ cứng nhắc tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt của bản thân mình; tuy rằng anh là người mắc bệnh sạch sẽ thái quá, lại không có ý thức phân biệt giữa nam và nữ …
Nhưng cô chưa từng cảm thấy phiền phức khi ở bên anh, thậm chí có đôi lúc cô còn tình nguyện thỏa mãn những yêu cầu vô lý của anh.
Vẻ mặt trầm tư của Tần Khanh rơi vào trong đáy mắt Ty Lạc. Anh ta nhìn về phía cửa, liếc một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lên tiếng: “Không biết cô có từng nghe qua, trước cô Tiêu chỉ tuyển trợ lý nam.”
Tần Khanh gật đầu: “Tôi có đọc tin này trên internet, thêm vào đó có người còn nói anh tuyển trợ lý rất hà khắc.”
“Cô rất tò mò vì sao cậu ta lại chọn cô đúng không?”
“Đúng!”
Tần Khanh lại ngẩng đầu lên nhìn. Cô rất muốn biết ngoài lý do liên quan đến hai vụ án kia, còn có lý do nào khác không.
“Tôi cũng rất tò mò, vì thật ra tôi cũng không hiểu tại sao!”
Ty Lạc mở tay, biểu thị anh không biết chuyện gì cả.
Sau đó tâm trạng của anh ta trầm xuống, chậm rãi nói: “Người đầu tiên nhận chức trợ lý cho cậu ta là một thanh niên người Anh, tên Tait, cũng là nghiên cứu sinh đầu tiên dưới sự hướng dẫn của Tiêu Tự Trần.”
Tần Khanh rõ ràng cảm thấy khi nhắc đến Tait vẻ mặt của Ty Lạc ngưng trệ, gián tiếp báo cho cô biết thông tin tiếp theo của anh ta rất nặng nề.
Quả nhiên, Ty Lạc thu tay về, đặt lên đùi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường thấy trên tivi, nói tiếp: “Tait làm việc với Tiêu được một năm. Bọn họ rất hiểu ý nhau, nhưng ba năm trước, trước ngày hôn lễ một ngày Tait đột nhiên biến mất. Ròng rã suốt một tháng trời, cuối cùng cảnh sát cũng tìm thấy anh ta. Thi thể của Tait bị một thanh sắt cố định một cách đầy bí ẩn ở giữa sông, trên người đầy đất cát, cũng không nhìn rõ được diện mạo.”
Tần Khanh nháy mắt một cái …
Thì ra cái ch.ết của trợ lý đầu tiên của Tiêu Tự Trần là như vậy. Trên mạng cũng đề cập đến chuyện này, nhưng thông tin khá ít, lúc đó Tần Khanh cũng không để ý lắm.
Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ có người nhúng tay che giấu tin tức, chứ nếu không, với cái ch.ết đầy bí ẩn của trợ lý Giáo sư tâm lý học nổi tiếng, khả năng cũng ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng của anh.
Tần Khanh nhướng mày, hỏi: “Có tìm được hung thủ không?”
“Đương nhiên là không. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tiêu về nước”, Ty Lạc mím môi nói tiếp: “Tôi cảm thấy anh ta về đây để điều tr.a vụ án này! Năm đó Tiêu Tự Trần không ăn không ngủ cả tháng trời, tận lực đi điều tr.a nguyên nhân cái ch.ết của Tait, cuối cùng do làm việc quá sức mà phải nhập viện.”
Nói đến đây, ánh mắt Ty Lạc lại phảng phất ý cười: “Lúc ấy tôi ở Mỹ chăm sóc cho cậu ta, làm dấy lên tin đồn đồng tính giữa hai chúng tôi.”
Tần Khanh gật gù, cái cô quan tâm không phải chuyện đồng tính của Tiêu Tự Trần, thế nhưng Ty Lạc lại cường điệu: “Tiêu không hề đồng tính, xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cậu ta rất bình thường.”
“Ồ …”, Tần Khanh lại liếc Ty Lạc một cái.
Ty Lạc nhíu mày: “Cô không tin sao?”
Lần này Tần Khanh không lập tức phủ quyết, mà từ từ đáp: “Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi.”
Bởi Tiêu Đại thần ghét người đàn ông này ra mặt.
Ty Lạc thông minh không hỏi nguyên nhân, đoán chừng Tiêu Tự Trần sắp quay về, nên nói thêm một câu mấu chốt: “Hiện tại cậu ta chuẩn bị lật lại vụ này, tôi sợ cậu ta lại làm việc điên cuồng, vì vậy tôi hi vọng cô có thể đứng phía sau cậu ta, quan tâm đến cậu ta một chút!”
Tần Khanh không trả lời ngay, mà mắt hơi cụp xuống, nhíu mày, do dự hỏi: “Người nhà của anh ấy đâu?”
Ty Lạc nhún vai: “Ở nước ngoài hết, hơn nữa họ cũng không ủng hộ cậu ta làm nghề này.”
Đôi mắt đen láy của Ty Lạc chuyển động, giọng nói đầy chân thành: “Được rồi! Ít ra khi tôi vẫn là trợ lý của anh ấy, tôi sẽ cố gắng không để phát sinh là tình huống giống ba năm về trước!”
Ty Lạc ngưng cười, anh đổi đề tài: “Tên Tiêu Tự Trần này có tính sở hữu rất mạnh. Nếu cô thật tâm đứng bên cạnh cậu ta, cậu ta sẽ tôn sùng cô, nâng niu cô như một viên ngọc quý.”
Vừa dứt lời, có tiếng mở cửa, Tiêu Tự Trần bước vào, nhìn Ty Lạc đầy cảnh giác …
“Cậu vừa nói hươu nói vượn gì đấy?”
Ty Lạc giọng đầy oan ức, mở tay: “Không nói gì. Không tin cậu hỏi trợ lý Tần đi. Tớ chỉ khen ngợi cậu biết nể mặt tớ trước đám nhân viên phục vụ thôi.”
Tần Khanh đúng lúc quay đầu lại, nở nụ cười: “Anh Ty xác thực chỉ khen anh thôi!”
Nói xong cô muốn tự cắn lưỡi mình, khen ngợi gì chứ, rõ ràng là nói chuyện mờ ám thì có.
Tiêu Tự Trần chỉ nhíu mày, hất cằm, hừ lạnh: “Đương nhiên, tôi từ trước đến giờ ở trước mặt người ngoài luôn giữ hình tượng cho cậu.”
Ty Lạc lặng im không nói tiếng nào nhìn Tần Khanh, Tần Khanh thì đang bận suy nghĩ ẩn ý sau câu nói đó của Tiêu Tự Trần:
Sặc! Ý người đàn ông ấu trĩ là không coi mày là người ngoài đó!