Quyển 1 - Chương 40: Tôi quá hoàn mỹ
Lâm Hoài Dư đung đưa mái tóc, hai mắt mở lớn, nở nụ cười: “Chỉ có bốn người chúng ta thôi sao? Tôi không yêu đương thì không nói làm gì, còn Đại thần, người xuất sắc như anh làm sao có chuyện không có ai theo đuổi?”
Ánh mắt Tần Khanh chuyển sang Tiêu Tự Trần, anh chậm rãi thả tay xuống, nửa thật nửa đùa: “Khả năng là do tôi quá hoàn mỹ!”
Tần Khanh biết đây hoàn toàn là lời nói thật lòng của Tiêu Tự Trần, bởi anh luôn cảm giác mình là người hoàn mỹ không tì vết. Tuy nhiên, có thể mọi người không cho rằng như vậy, họ sẽ nghĩ anh quá nổ!
Lâm Hoài Dư đưa mắt nhìn sang Tề Lục: “Còn Đội trưởng Tề thì sao ạ?”
Tề Lục cũng nhìn Lâm Hoài Dư, không lên tiếng. Triệu Quang Hi đành nâng ly bia, cười khà khà hai tiếng: “ Đội trưởng Tề của chúng ta là người nhất kiến chung tình. Người để ý đến anh ta có thể xếp hàng dài kín sân trường đại học, có điều Đội trưởng Tề đã có người trong mộng, ai cũng không chấp nhận!”
Đổng Huyên và Tề Lục cùng tốt nghiệp một trường, dĩ nhiên biết câu chuyện của Tề Lục, nghe Triệu Quang Hi nói thế, cô vô thức đưa mắt nhìn sang Tề Lục, rồi lại cắm đầu vào món ăn trước mắt mình.
Lâm Hoài Dư khó khăn lắm mới nghe được chuyện bên lề của Tề Lục, đương nhiên sẽ cắn mãi không buông. Cô ta cầm ly và chai bia mang đến trước mặt Triệu Quang Hi, hào phóng rót đầy ly cho anh: “Nói cho em nghe một chút, người nào có thể khiến Đội trưởng Tề lạnh lùng của chúng ta nhớ mãi không quên!”
Triệu Quang Hi uống cạn nửa ly bia, sau đó mới phát hiện Lâm Hoài Dư gài mình vào tròng. Nếu không kể có vẻ không đúng đắn, anh ta quay sang nhìn Tề Lục cầu cứu.
“Nói đi! Tôi không sao!”, Tề Lục cong môi, nâng ly bia hướng về Triệu Quang Hi ra hiệu.
“Được!”, đã được Tề Lục cho phép nhưng anh ta cũng không dám ba hoa nhiều quá, chỉ kể sơ sơ thời đại học Tề Lục có để ý một cô bé cùng trường, học thua họ ba năm, khi Tề Lục tốt nghiệp thì cô bé đang học năm nhất.
Tiêu Tự Trần ngồi bên cạnh Tề Lục nghe thấy thế liền khẽ quay đầu nhìn sang, trong đáy mắt hàm ý sâu xa. Một lúc sau, anh chủ động rót đầy bia vào ly Tề Lục, cụng ly, rồi một hơi cạn sạch. Tần Khanh nhìn ra hành động của hai người nhưng không rõ ý của Tiêu Tự Trần là gì.
Lại thêm một vòng rượu, đề tài này đến phiên của Tiêu Tự Trần. Anh chỉ nhíu mày: “Tôi chẳng có gì để kể.”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng ăn riêng mở ra. Các phòng riêng ở đây đều dùng khóa điện từ, ngoài trừ người bên trong và người phục vụ còn không không ai có thể tự tiện bước vào, huống hồ gì bọn họ đang hăng say uống bia, ai lại rảnh đến mức đi gọi phục vụ?
Tần Khanh ngồi đối diện cửa, cô ngước mắt nhìn trông thấy một người đàn ông anh tuấn bước vào, anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, hàng lông mày khẽ nhếch, đôi mắt mở lớn nhìn về phía Tần Khanh … đối diện cô là Tiêu Tự Trần.
Ngay lập tức Tiêu Tự Trần nhìn ra được ánh mắt của Tần Khanh, anh cũng xoay người trông ra cửa, khi thấy người đã mở cửa bước vào là ai, gương mặt không biến sắc, nhẹ nhàng nói: “Cung nhị? Cậu đến đây làm gì?”
Người được gọi là Cung nhị, ánh mắt đang phấn chấn đột nhiên xìu xuống, sau đó anh ta vỗ vai Tiêu Tự Trần … ai ngờ bị Đại thần ghét bỏ hất tay xuống.
Cung Trầm cũng chẳng thèm để tâm, mấy cái hành động này của Tiêu Tự Trần anh ta cũng đã quá quen, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy anh không thèm nể nang anh ta … anh ta cũng hơi buồn một chút. Ánh mắt anh đảo một vòng khắp phòng, sau đó dừng trên Tần Khanh vài giây, rồi cất cao giọng: “Chào mọi người, Tôi là ông chủ nhà hàng Tương Vi, cũng là bạn của Tiêu Tự Trần, tôi tên Cung Trầm!”
Tề Lục nghe thấy vậy liền nhìn về phía Cung Trầm, sau đó ngay lập tức đứng dậy, bắt tay anh ta: “Anh Cung! Chào anh, tôi tên Tề Lục, là Đội trưởng phòng hình sự Cục cảnh sát thành phố.”
Cung Trầm nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Tề Lục, sau đó lịch sự bắt tay: “Thì ra là Đội trưởng Tề!”
Tề Lục khẽ mỉm cười: “Hôm nay trong Cục tổ chức tiệc chào mừng giáo sư Tiêu về nước nhậm chức!”
Cung Trầm đăm chiêu một lát rồi gật gù: “Mọi người thích gì cứ gọi nhé! Chắc Trần không nói, nhà hàng Tường Vi cũng có cổ phần của anh ấy, bữa tiệc ngày hôm nay coi như anh ấy đãi.”
Quả nhiên Tiêu Tự Trần có nghề tay trái, chứ nếu không dựa vào tiền lương ít ỏi mà thay mỗi ngày anh thay một bộ quần áo mới, khả năng anh đã sớm đón gió Tây Bắc, còn đâu tiền mà trả cho cô hơn ba trăm ngàn tiền lương?
Hèn gì khi anh bước vào đây chẳng thấy soi soi chỗ này, vạch vạch chỗ kia; hóa ra là của mình, Tần Khanh thầm nghĩ, khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Cung Trầm.
Anh ta cúi đầu lấy ly bia của Tiêu Tự Trần, rót đầy sau đó lại rót đầy ly Tần Khanh, nâng cao ly cất giọng: “Vị đây chắc là cô Tần? Đã nghe Ty Lạc nói về cô!”
Tần Khanh nháy mắt một cái, thì ra mấy người này biết nhau hết. Cô đứng dậy nâng ly: “Chào anh Cung, tôi là Tần Khanh!”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Cung Trầm vừa dứt lời, ngửa đầu cạn sạch ly bia trong tay, sau đó mới nói tiếp: “Sau này còn phiền cô Tần nhiều!”
Tần Khanh hiểu ý của Cung Trầm, cô cúi đầu nhìn Tiêu Tự Trần, anh đang khó chịu đẩy đẩy ly bia Cung Trầm vừa uống qua với vẻ mặt ghét bỏ.
Cái tên Tiêu Tự Trần rốt cục là đến mức nào mới khiến người ta không yên lòng. Từng người từng người bạn tốt của anh đều luân phiên oanh tạc. Tuy nhiên cô vẫn gật đầu một cái, mỉm cười đáp lại.
Trước khi ra ngoài, Cung Trầm cũng lôi theo Tiêu Tự Trần. Hai người vừa khép cửa, bên trong phòng pháo nổ vang trời. Chu Hội nhìn về phía Tần Khanh: “Ôi Chúa ôi! Cuối cùng lai lịch đại thần là thế nào? Nào là siêu xe Shelby, đồng hồ đeo tay Patek Phillippe, quần áo hàng hiệu, còn có cổ phần trong nhà hàng Tường Vi … Ôi người này có muốn cho người khác còn đường sống không chứ!!!”
Chu Hội hưng phấn mở miệng, Cảnh Diệc ngồi bên cạnh bất giác lên tiếng: “Tôi nhớ Đại thần còn sở hữu cổ phiếu. Còn nghe người ta nói anh là ‘thái tử’ của gia tộc họ Tiêu.”
Ngừng một chút anh nói thêm: “Có điều cái này cũng không chắc lắm. Nếu tôi là con của nhà họ Tiêu thì đâu cần đi làm cảnh sát làm gì?!?”
“Tiền đồ!”, Chu Hội nghe thế thì rên lạnh, “Đại thần và anh mà so với nhau được sao?”
Cảnh Diệc gãi gãi đầu cười hì hì, lập tức thỏa hiệp: “Vâng vâng vâng!”
Cảnh Diệc vâng lời răm rắp khiến mọi người đang chú ý chuyện thân thế của đại thần liền chuyển hướng qua nhìn hai người bọn họ ‘liếc mắt đưa tình’.
Ngay khúc cua của hành lang vắng người, Tiêu Tự Trần đứng dựa lưng vào vách tường, một tay đút túi quần, ánh mắt đăm chiêu nhìn Cung Trầm.
“Ý cậu là hắn xuất hiện ở khu vực Trung Đông?”
Cung Trầm gật đầu: “Đúng! Nhưng vùng Trung Đông rộng lớn như vậy, cậu vẫn nhất định muốn đi tìm hắn sao?”
Ánh mắt Tiêu Tự Trần tối xầm, đưa tay vuốt cằm, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Dĩ nhiên muốn đi, nếu không tôi nhờ cậu điều tr.a làm gì?”
“Quá nguy hiểm, hơn nữa bên Trung Đông chiến tranh liên miên, cậu không thể đi!” Cung Trầm kiên quyết.
Tiêu Tự Trần căn bản chẳng nghe lọt tai, ngước mắt lên nhìn: “Sợ gì? Không lẽ cậu không biết thực lực của tôi? Hơn nữa Trung Đông đúng là chỗ tốt …”
“Ừ … giết người miễn không bị tóm là được!”, Cung Trầm nói xong liếc nhìn Tiêu Tự Trần không giấu nổi ý cười thâm sâu, ánh mắt vụt qua một tia sáng.
Lâu lắm rồi Cung Trầm không bắt gặp được hình ảnh này của Tiêu Tự Trần.
“Vậy còn trợ lý Tần thì sao?”
“Dĩ nhiên phải đi theo!”
“Cô ấy đồng ý sao?”
“… Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất có hứng thú”, Tiêu Tự Trần cong môi cười nhìn Cung Trầm: “Cậu giúp tôi đặt hai vé máy bay, nếu như cô ấy không đi, tớ sẽ báo cậu sau!”
Cung Trầm do dự một chút: “Có cần nói qua Ty Lạc và Cố Tiêu không?”
“Không cần lo, bên Trung Đông tôi cũng có vài người bạn.”
“Được …”